NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Không có gì tuyệt đối cả, cô phải suy nghĩ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, Sunrise sắp sụp rồi, gần đây NhanKiến Định cũng không hề lộ diện, Trần Tuấn Tú nghi ngờ NhanKiến Định không có ở trong nước, cho nên bước đi cũng nhanh hơn, không tới nửa tháng, Sunrise có thể sẽ bị đóng cửa.

Những chuyện này gần như đều do anh ta dùng mưu kế và thực hiện, cho nên nắm tiến trình rất rõ ràng.

“Tôi cần thời gian suy nghĩ, ngày mai hãy gọi cho tôi đi, còn có lần sau tới cũng phải gọi điện báo trước.”
Làm cô chủ của nhà họ Trần hơn hai mươi năm, đột nhiên cô biết được bản thân không phải là con cháu nhà họ Trần, ngoài mặt tmc không để ý chút nào, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận lẫn đố ky, cảm giác này chỉ có mình cô ta biết được.

Cô ta cười, có vài phần tự giễu: “Trần Hiền, anh nói xem chúng ta có phải là đồng bệnh tương liên không, từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương, nếu không phải Trần Tuấn Tú tới, nói không chừng bây giờ cuộc sống của anh đã mỹ mãn hạnh phúc, vốn không phải người lừa tôi gạt, người sống tôi chết thế này…
Trần Hiền cong môi nở nụ cười, không có nếu như gì cả, có hay không có nhà họ Trần với anh ta mà nói không có gì khác biệt cả.


“Anh trở về đi, phía Trân Tuấn Tú tôi sẽ nghĩ cách, ngày mai vào lúc này chờ tin tức của tôi!”
tmc bỗng nhiên nói.

“Nhiều nhất là năm mươi phút, tôi cũng không kéo dài được lâu, nhớ kỹ nếu sau một giờ mà tôi không liên lạc lại thì nhất định phải cứu tôi”
Trên gương mặt sáng rỡ xẹt qua một tia lo lắng, nợ nần giữa cô ta và Trần Tuấn Tú cũng nên tính toán nốt, nếu không lâu qua cô ta cũng quên đi mât.

Trí nhớ của cô không tốt, ngoại trừ những người khiến cô ta hận thấu xương, người có thể lợi dụng, những kẻ khác trong mắt cô ta đều là tôm tép, vốn không xứng để cho cô ta nhớ kỹ.

“Năm mươi phút là đủ rồi, tmc, có Dương Thừa Húc ở bên cạnh hộ tống cô một thời gian dài như vậy, kiên trì một giờ đối với cô hẳn là dễ như trời bàn tay đi.


“Những vấn đề này anh không cần quan tâm, nói dông dài thì đi tìm người khác đi, còn cần tôi làm gì!”
Một mình ngồi ở nhà mấy ngày, tmc đã thông suốt rất nhiêu chuyện, nếu chuyện mình muốn mà không có được, vậy thì cô không níu kéo nữa, trực tiếp hủy đi, không ai chiếm được mới là tốt nhất…
Trần Hiền gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Né tránh trong nhà một buổi chiều, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cần nhớ lại là mặt sẽ ứng hồng, cảm giác thẹn thùng lại dâng lên, cho dù thế nào cũng không có cách nào giảm đi.

Ôm mặt chui vào trong chăn, trong đầu suy nghĩ lung tung, cả người nóng lên, đang định đi tắm rửa một chút thì chăn mền đột nhiên bị xốc lên, một luồng khí lạnh xông tới, Nhan Nhã Quỳnh giật mình, đột nhiên ngồi dậy.

“Mẹ ơi, mẹ trốn trong chăn làm gì vậy? Hôm nay mẹ không đến chăm Chú Tuấn sao?”
NhanHướng Minh tìm khắp biệt thự nhà họ Nhanmà không tìm được người, không ngờ nẹ lại trốn trong chăn, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Căn phòng đột nhiên an tĩnh, NhanHướng Minh bỗng nhiên mở miệng nói: “Mẹ, có phải Chú Tuấn bắt nạt mẹ không? Con nghe cụ nói, mẹ chuẩn bị gả cho Chú Tuấn rồi ạ? Bạn An nói kết hôn là chuyện cả đời, chỉ có thể kết hôn với người mình thích, mẹ thật sự thích Chú Tuấn ạ? Đối tượng kết hôn cũng rất quan trọng, nếu như không phải người mình yêu thì không bằng không kết hôn!”
Cậu bé bỗng nhiên nói ra lời này, bàn tay đang xoa mái tóc mềm trên đầu cậu của Nhan Nhã Quỳnh khựng lại, mới bao lớn mà biết cái gì là yêu, cái gì là kết hôn, cậu bé liền nhào vào lòng cô: “Hướng Minh, làm sao cô lại biết được những việc này, còn cả bạn An là ai? Là bạn ở nhà trẻ của Hướng Minh sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi