NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Ngẩng đầu nhìn qua ông cụ Chánh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, Nhan Nhã Quỳnh mím môi cười một tiếng, ngồi xổm xuống nói với NhanHướng Minh.

Cậu bé nghe xong, quay đầu nhìn ông cụ Chánh một chút, nụ cười trên mặt giảm đi mấy phần, chăm chú suy tư hồi lâu, nhẹ gật đầu.

“Được, vậy mẹ về trước, con và cụ chơi vui vẻ, nhớ đi ngủ sớm, chăm sóc thật tốt cho cụ biết chưa?”
Xoa đầu cậu bé, Nhan Nhã Quỳnh thỏa mãn híp mắt cười, gật đầu với ông cụ Chánh, đẩy cậu bé vào trong, thuận tay đóng cửa lại.

Ông cụ thích Hướng Minh, tâm trạng Nhan Nhã Quỳnh thoải mái hơn nhiều, vui vẻ đi về phòng, ngã nhào lên giường mình.

Nhan Nhã Quỳnh hai mắt sáng ngời, lòng bàn tay chống cằm, ngón tay từng chút gõ nhẹ lên má, bốn mắt đối diện nhau, Nhan Nhã Quỳnh chậm rãi thu lại khóe miệng đang nhếch lên, gương mặt chậm rãi ửng hồng dưới ánh nhìn của anh.


Cẩn thận che khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như chỉ cần cô không lộ ra, tâm tư vừa rồi sẽ không bị phát hiện.

Giang Anh Tuấn nhìn cử động nhỏ của cô, thu hồi ánh mắt, nhếch khóe miệng.

Ngày mai tới TQT còn có rất nhiều việc đang chờ cô, Giang Anh Tuấn không có ý định trêu chọc cô, cánh tay dài duỗi ra, đắp kín chăn lại, bàn tay cách rèm thăm dò qua xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm.

Động tác của anh dịu dàng, Nhan Nhã Quỳnh khựng lại một chút, gương mặt nhỏ đỏ bừng, cầm bàn tay anh đang đặt trên đầu mình, gật đầu.

Trốn trong chăn, đưa tay che gương mặt nóng bỏng, mấy hôm nay không hiểu sau, rõ ràng ngay cả con cũng có rồi mà còn luôn đỏ mặt ngại ngùng như vậy.

Nhắm mắt lại không muốn suy nghĩ những việc này nữa, Giang Anh Tuấn nói đúng, ngày mai còn có trận chiến ác liệt hơn phải đánh.


Một đêm trôi qua, Nhan Nhã Quỳnh mở mắt thì trời đã hơi sáng, có lẽ là trong lòng còn khẩn trương, buổi tối ngủ không tính là dễ chịu, cau mày rón rén đứng lên, nhìn Giang Anh Tuấn còn đang ngủ say, cô mím môi cười đi tới nhà vệ sinh.

Đi sớm một chút cũng tốt, tất cả đều thu dọn xong, chuẩn bị xuất phát, nhìn đông hồ cũng chỉ mới bảy giờ, Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên giường nhắm mắt, thở ra một hơi dài, chuẩn bị xuất phát.

“Đi sớm quá, bọn họ sẽ biết là em đang lo lắng, có thể trụ tại TQT có ai không phải là lão cáo già, tám rưỡi bắt đầu họp, bây giờ mà em đi, thì sau này em sẽ phát hiện bản thân mãi mãi cũng chỉ ở thế yếu”
Mặc dù bây giờ Sunrise trong tay Giang Anh Tuấn lớn mạnh hơn nhiều, nhưng lúc anh bước chân vào Sunrise, tình cảnh cũng không tốt hơn so với cô, ngược lại càng thêm gian nan, đám cáo già kia, so với mấy kẻ ở TQT không tính là không khéo gian xảo hơn bao nhiêu.

Nhan Nhã Quỳnh bỏ túi xách trên người xuống, cúi đầu nhìn Giang Anh Tuấn còn đang nhắm mắt, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ho nhẹ một cái ngồi xuống giường, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, Anh Tuấn, anh cảm thấy lúc nào thì em xuất phát mới tốt? Dù sao em cũng là lần đầu tiên, có rất nhiều việc không quen, hôm qua anh đã sớm biết mà không nói cho en.

Loại chuyện này dù sao cũng là lần đầu cô trải qua, cũng không rõ ràng lắm mánh khóe trong đó, có thể ổn định tinh thần, mặt không đỏ thở không gấp đã là tốt lắm rồi, dù sao TQT cũng là của anh trai cô, cũng không phải của bố cô, cô tùy tiện đi qua, thật ra cũng là danh bất chính ngôn bất thuận.

th ngồi trên giường, chọc chọc cánh tay Giang Anh Tuấn, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Giang Anh Tuấn nghe được giọng nói trong trẻo của cô mang theo một tia ủ rũ, thở dài mở mắt ra, nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn của cô: “Những chuyện này em chưa tiếp xúc qua, không rõ là bình thường, có điều, em thật sự muốn đối mặt với những điều này sao? Mặc dù tình cảnh của chúng ta bây giờ đúng là có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần em không muốn, anh có thể bảo vệ em”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi