NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Lâm Tiến Quân sẽ ở lại đây chăm sóc em, dù hiện tại anh ấy cũng không tiện di chuyển lắm.

Nhưng anh ấy sành sỏi chuyện ở Tập đoàn Sunrise, có anh ấy ở đây anh cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
Giang Anh Tuấn giang hai cánh tay ôm cô sát vào trong ngực của mình.
“Yên tâm đi, em cũng không phải là một kẻ ngốc.

Em đã là cô chủ của nhà họ mấy năm nay, vẫn có thể diễn kịch”
Trên hai gò má của Nhan Nhã Quỳnh khẽ hiện lên hai rặng mây đỏ, tuy hiện tại tình cảm của hai người đã trở nên càng ngày càng tốt đẹp, nhưng đột ngột thân mật như vậy cô vẫn còn có chút không quá quen thuộc.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy, ngồi trở lại giường nhỏ của mình, hai tay chống cằm nhìn anh.
“Trần Tuấn Tú và Trân Hiền đã bắt đầu hành động, Dương Minh Hạo sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn sẽ tự mình ra tay.

Hai ngày không có anh ở đây nếu NhanKiến Định không thể trở về kịp, nếu không cực kì bất đắc dĩ thì em không được đối đầu trực diện với Dương Minh Hạo.


Có chuyện gì tạm thời chưa xử lý được thì có thể giao cho Lâm Tiến Quân, anh ấy sẽ giúp em xử lý.

Hơn nữa, trong hai ngày này có thể anh sẽ không liên lạc được với em, không cần lo lắng, anh nhất định sẽ trở về.
Giang Anh Tuấn đẩy xe lăn tới dừng lại ở trước giường, dùng hai tay dâng mặt của cô, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một cơn gió lớn thổi đến, lá cây bị gió cuốn lên, bụi đất tung bay từ ngoài cửa sổ bay vào.

Nhan Nhã Quỳnh vừa nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng đã bị Giang Anh Tuấn ấn vào trong ngực của anh.
Giang Anh Tuấn sợ cô bị bụi đất chui vào trong mắt: “Đừng mở mắt, trời lạnh.

Lúc anh không có ở đây thì phải tự chăm sóc mình cho thật tốt”
Khó hiểu ghé vào trong ngực của anh, Nhan Nhã Quỳnh cảm giác được gió đã ngừng thổi, do dự lui ra khỏi lồng ngực của anh.
Dường như ở bên ngoài có tiếng ồn ào truyên đến, hình như đang hỏi tình huống của ông cụ Chánh, Nhan Nhã Quỳnh căng thẳng trong lòng, nắm lấy tay của anh hỏi: “Anh Tuấn, có ổn không?”
Tay nhỏ của cô nắm vuốt bàn tay của anh, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở: “Anh Tuấn, không có chuyện gì đâu.
Giang Anh Tuấn thăm dò nhìn sang, ngoài cửa sổ quả nhiên có rất nhiều người, hơn phân nửa là phóng viên, còn có một vài người đang hóng hớt.


Bọn họ hầu như chiếm hết toàn bộ sảnh lớn của bệnh viện đại sảnh, ồn ào náo nhiệt làm cho người ta đau đầu.
“Không có chuyện gì, chỉ là một đám người không biết phép lịch sự là gì thôi.

Anh bảo người ta đuổi đi là được rồi.”
Che kín đôi mắt của Nhan Nhã Quỳnh, ánh mắt của Giang Anh Tuấn nặng nề, khắp người tỏa ra khí chất không vui, toàn thân giống như vừa mới trở về từ địa ngục, lạnh lẽo đến thấu xương.
Lần này ông cụ Chánh xảy ra chuyện nhưng vệ sĩ ở trong bệnh viện không tăng lên.

Trong bệnh viện còn có một số phóng viên lọt lưới lẻn vào trong, bị Lâm Tiến Quân dẫn người đuổi ra ngoài, may mà không ai đến ngoài phòng bệnh của Giang Anh Tuấn ồn ào gì nên cũng coi như là bình an vô sự.
Tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua, y tá giúp bọn họ đóng lại cửa sổ.

Giang Anh Tuấn mới buông hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.
“Nhã Quỳnh có thể mở hai mắt ra rồi, đã ổn cả rồi.

Mấy ngày này ngoại trừ được lái xe đưa đón thì dù là lúc nào cũng không được bước ra khỏi bệnh viện nửa bước.

Hầu như tất cả vệ sĩ của Tập đoàn Sunrise đều đang ở đây, em ở đây đợi anh thì anh sẽ an tâm hơn một chút”
Sắc mặt của Nhan Nhã Quỳnh có chút khó coi, tái nhợt, trắng bệch, lông mi rung động nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi