NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


“Những gì đã xảy ra với cô, tôi không cảm thông được.

Tôi không biết rõ lắm, nhưng vì cô bị tổn thương nên nhất định phải trả thù những người vô tội sao? Những người đã làm tổn thương cô, chà đạp cô, nếu cô quay trở lại để trả thù bọn họ, sẽ không ai nói gì cả.

Nhưng tại sao cô lại giận chó đánh mèo, trút giận lên tôi? Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ ức hiếp cô, thậm chí còn chưa bao giờ nói một câu nào khó nghe với cô.

Trần Nhật Linh, vậy cô dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?”
Vô duyên vô cớ dây dưa với một kẻ điên như vậy, cho dù tính tình của Nhan Nhã Quỳnh có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng bị cô ta ép đến tức chết.
“Sự tồn tại của cô chính là nỗi tổn thương lớn nhất trong lòng tôi.

Có nói gì đi nữa thì tôi cũng không thay đổi suy nghĩ đâu, cô có đi hay không?”
Sắc mặt Trần Nhật Linh không hề thay đổi, cô ta nghiêng đầu nhìn màn đêm bên ngoài, mặt trăng sáng vằng vặc và xuất hiện rất ít sao, quả nhiên rất hiếm khi mới thấy được thời tiết đẹp thế này.

Thấy Nhan Nhã Quỳnh không đồng ý cũng không chối từ, Trân Nhật Linh hừ một tiếng: “Cô định thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao? Chi bằng thế này đi, tôi sẽ sai người gửi đến cho cô một bàn tay của Lê Quốc Nam trước nhé.
Nghe nói anh ta là bác sĩ, cô nói xem, nếu không có tay nữa thì còn có thể phẫu thuật được không?”
Nói rồi cô ta bật cười khanh khách, dáng vẻ cười cợt đó khiến người khác phải tức giận đến đỏ mắt.
Nhan Nhã Quỳnh vẫn ngồi lặng lẽ, chỉ nói một chữ: “ĐiI”
Trần Nhật Linh nghe thấy chữ này, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: “Nếu đã như vậy thì cởi trói cho tôi đi!”
Mặc dù ngồi trên ghế đã tốt hơn rất nhiều so với cách cô ta bị đối xử lúc ban đầu, nhưng sợi dây trói trên người cô ta quá chặt, chỉ cần cử động một chút đã rất đau đớn rồi.

Cô ta từ sớm đã muốn Nhan Nhã Quỳnh cởi nó ra, chỉ là chuyện quan trọng nhất vẫn chưa được đáp ứng nên cô ta phải nhẫn nhịn tới bây giờ.
“Tôi có thể rời khỏi nời này, nhưng Trần Nhật Linh, chỉ cần cô lừa gạt tôi một câu thôi, tôi nhất định sẽ quay lại tìm cô báo thù.”
Bị bắt cóc và hãm hại hết lân này tới lần khác, đến bây giờ cô cũng không nhớ nổi bản thân đã bị Trần Nhật Linh hãm hại bao nhiêu lần rồi, có là thánh thần thì cũng sẽ căm hận.
Huống hồ cô chỉ là một người bình thường, không có nhiều sự khoan dung độ lượng đến như vậy, tất cả những khó khăn, cực khổ mà cô đã phải chịu đựng, chắc chắn có một ngày cô sẽ trả lại hết.

Nhan Nhã Quỳnh liếc nhìn Trần Nhật Linh, hai bàn tay cô siết chặt, một lúc sau mới buông ra.

“Trước tiên thả tôi ra, sau đó đưa tôi trở về.

Tôi sẽ để lại cho cô thông tin liên lạc.

Khi nào cô rời khỏi đây rồi, liên lạc với tôi, tôi sẽ nói cho cô biết Lê Quốc Nam đang ở nơi nào”
Trân Nhật Linh ngẩng đầu nói.
“Tôi sẽ cho người đưa cô về, cô tự thu xếp ổn thỏa đi”
Đáp ứng điều kiện xong, Nhan Nhã Quỳnh không để ý tới Trần Nhật Linh nữa, cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Anh Tuấn vẫn đang ở ngoài cửa, một bước cũng không rời, nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh đi ra, anh đẩy xe lăn về phía trước: “Nhã Quỳnh, có ổn không?”
Tình trạng không kiểm soát được của Trần Nhật Linh khiến anh có chút lo lắng.

Những năm gần đây, thủ đoạn của cô ta ngày càng thâm sâu, e rằng Nhã Quỳnh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ta.
“Em không sao, chỉ là cô ta nhất định không chịu nói Lê Quốc Nam đang ở đâu.

Anh Tuấn, chuyện này có lẽ phải phiên anh đi tìm chút manh mối.
“Nhà họ Lê vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, trước hết chúng ta cứ giấu mẹ Lê Quốc Nam đã.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi