NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Ngủ một giấc dậy cũng thoải mái hơn hẳn, Nhan Nhã Quỳnh vuốt vuốt tóc, mơ màng nói.
“Không có chuyện gì lớn, tất cả đã được xử lý xong rồi.

Em đi rửa mặt đi, anh có tin tốt muốn báo cho em”
Giang Anh Tuấn mỉm cười, giọng nói êm dịu, hiển nhiên là bây giờ tâm trạng của anh khá tốt.
“Có tin gì tốt mà không thể nói ngay bây giờ thế…”
Mặc dù nói mấy lời oán trách, thế nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn rời khỏi giường, tìm dép lê xỏ vào, ung dung đi vào phòng tắm, hoàn toàn chưa tỉnh hẳn.
Giang Anh Tuấn buồn cười, lắc đầu đi theo cô.
Sau khi rửa mặt và chỉnh trang lại xong, Nhan Nhã Quỳnh rảo bước đi ra khỏi phòng tắm, động tác thuần thục trèo lên giường, tránh đi miệng vết thương của Giang Anh Tuấn, rồi dựa vào người anh.

Toàn bộ quá trình, động tác của cô rất thành thạo, hiển nhiên là đã làm nhiều lần rồi.

“Có tin gì tốt muốn nói cho em thế?
Em chuẩn bị xong rồi, anh nói đi!”
Nằm trong lòng Giang Anh Tuấn, Nhan Nhã Quỳnh nhỏ nhẹ hỏi, cả người cô mềm mềm ấm ấm, khiến cho trái tim của Giang Anh Tuấn mềm nhữn.
“Nhà họ Trần đã rơi xuống vũng bùn rồi, không thể leo lên được nữa.
Trần Tuấn Tú và quan tài của Vũ Tuyết Phương cùng rơi xuống vách núi, cảnh sát nhanh chóng tìm đến nhưng không tìm thấy thi thể của cả hai.

Phóng viên tại hiện trường đã xác nhận là Trần Hiền đã đẩy hai người bọn họ xuống, nên bây giờ anh ta đang bị nhốt.

Trần Nhật Linh đã bị Trân Tuấn Tú xóa tên khỏi gia phả, cho nên hiện tại tập đoàn Phước Sơn đang bị các cổ đông còn lại xâu xé.

Có lẽ là không bao lâu nữa, Phước Sơn sẽ hoàn toàn biến mất”
Anh không hề cao su câu chuyện để trêu đùa cô, vừa mở miệng đã kể hết toàn bộ mọi chuyện cho Nhan Nhã Quỳnh nghe.

“Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy? Sao em không biết?”
Trong mắt Nhan Nhã Quỳnh chợt xuất hiện sự vui mừng, cô rời khỏi lồng ngực anh, vội vàng chạy về giường của mình lấy điện thoại ra xem tin tức.
“Anh Tuấn, chuyện Trần Tuấn Tú rơi xuống vực anh có nhúng tay không?”
Nhan Nhã Quỳnh vừa xem tin tức vừa hững hờ hỏi.
“Là nhà họ Lê ra tay, chắc là ông cụ nhà họ Lê làm.

Anh chỉ bảo Lâm Tiến Quân thông báo cho bọn họ thôi”
Chuyện này đúng là anh không ra tay, cùng lắm thì chỉ là người trợ giúp thôi, Giang Anh Tuấn nói mà không chột dạ chút nào.
“Em còn tưởng là Anh Tuấn làm chứ, thì ra là ông cụ nhà họ Lê à.

Nói đến mới nhớ, anh có muốn lựa lúc nào đó thích hợp tới thăm ông ấy không?”
Những ngày gần đây, bầu không khí giữa hai người cũng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa như cả hai đều thoải mái thả lỏng, Nhan Nhã Quỳnh có thể thoải mái nói chuyện phiếm với Giang Anh Tuấn.
“Muốn đến thì đến đi, cô Loan sẽ không trách em đâu”
Cô gái nhỏ từ bé đã là một cô công chúa được yêu thích trong xã hội thượng lưu ở thành phố Hải Phòng, lần này cô chỉ đi thăm hỏi người ta mà thôi, anh không có gì phải lo lắng cả.
Nhan Nhã Quỳnh cắn môi, nghĩ đến chuyện cần làm sau này, chỉ có thể miễn cưỡng cười gật đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi