NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Giang Anh Tuấn hơi bực bội phẩy tay.

Đến khi gian phòng yên tĩnh lại, bàn tay trái của anh nhẹ nhàng vuốt lên tay nắm bên trái của xe lăn, nheo mắt nhìn về phía xa.

Thời tiết hôm nay khá tốt, không một gợn mây, bầu trời xanh trong, gió nhẹ phe phẩy…
Giang Anh Tuấn ngồi bên cạnh cửa sổ, nhắm mắt suy tư, ánh mặt trời đã chiếu lên tận người mà anh cũng không phát hiện ra.

Đến khi anh lấy lại được tinh thần, thì cả người đã đổ mồ hôi.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, tinh thần Nhan Nhã Quỳnh rất phấn chấn.

Bởi vì cái gọi là trước lạ sau quen, đã nhiều lần bị Hướng Minh bắt gặp mình và Giang Anh Tuấn ngủ cùng một giường, nên lúc này Nhan Nhã Quỳnh vô cùng bình tĩnh.

Cô ngồi trên giường đưa mắt nhìn cậu bé đang mỉm cười với mình, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh vuốt vuốt tóc, cầm quần áo để thay đi vào nhà vệ sinh.


Có phải lần đầu tiên bị con trai thấy đâu.

Đều là người một nhà, không cần phải xấu hổ gì cả.

Nhan Nhã Quỳnh đánh răng rửa mặt xong xuôi, hít thở sâu một hơi rồi mở cửa, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé đã cứng ngắc, đi ra bên ngoài.

Trời cũng không còn sớm, cô cũng sắp phải đi rồi.

Nhìn đồng hồ xong, cô nhìn quanh một vòng.

Giang Anh Tuấn vẫn chưa về, Nhan Nhã Quỳnh miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với NhanHướng Minh: “Hướng Minh, bây giờ mẹ có việc phải về nhà một chuyến, đến lúc bố trở về, con nói với bố giúp mẹ được không?”
Nói thẳng lời tạm biệt, đối với cô mà nói là có hơi tàn nhẫn.

Cô sợ mình không kìm được mà rơi nước mắt, vừa lúc nhân dịp này, có thể đi được luôn cũng tốt.

“Mẹ về nhà mà không dẫn con theo sao? Con cũng muốn về nhà.”
NhanHướng Minh chui vào lòng Nhan Nhã Quỳnh, động tác hơi vội vã, giống như sợ là Nhan Nhã Quỳnh sẽ bỏ cậu bé lại.

Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ cô, dua sát vào người cô, lưu luyến không rời.

“Hướng Minh ở chỗ này với bố được không? Mẹ có một số việc cần làm, nhất định mẹ sẽ về với con, nhé?”
Vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, để cậu ngoan ngoãn nghe lời, lúc này, trên mặt Nhan Nhã Quỳnh đã giàn giụa nước mắt, cái mũi cay cay khó chịu.

Sợ mình khóc nấc lên sẽ khiến con trai lo lắng, nên cô dứt khoát quay người rời đi ngay lập tức.


Cô vừa mới rời đi, thì một lát sau Giang Anh Tuấn đã trở về phòng bệnh.

Cả người anh toàn là mồ hôi, dính dính rất khó chịu, anh cũng không quan tâm đến việc Nhan Nhã Quỳnh đã đi đâu để hỏi, chỉ cho rằng cô đi mua bữa sáng, cho nên anh đi thẳng vào phòng tắm.

Nhan Nhã Quỳnh đi thẳng về biệt thự của nhà họ Nhan, trên đường đi cũng không gặp phải chuyện quá nguy hiểm.

Cô thu dọn một vài thứ đồ rồi cầm lấy điện thoại mà Trần Nhật Linh vụng trộm đưa cho, tránh người giúp việc trong biệt thự, lặng lẽ rời đi.

Cũng không biết có phải hôm nay ánh sáng mặt trời đột nhiên nóng hơn không, hay vì đang quá lo lắng, mà trên trán Nhan Nhã Quỳnh đã bắt đầu chảy mồ hôi, thậm chí cả quần áo của cô cũng bắt đầu ẩm ướt.

Tâm mắt của cô bị thu hẹp lại, khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng người đẳng xa.

“Nếu cô đã chọn xong rồi thì đi theo tôi.”
Mặc dù người tới mặc cả cây màu đen, nhưng trên trán lại không có một giọt mồ hôi nào, cả người rất sạch sẽ.

Không nói thêm một câu du thừa, Nhan Nhã Quỳnh mím môi đi theo người đàn ông, tiến về phía chiếc xe đã đợi sẵn.


.

truyện xuyên nhanh
NhanKiến Định ở phía bên kia của đại dương lúc này đã có thể tự mình rời giường, đứng lên đi lại một chút.

Lần này anh ấy bị thương rất nặng, đến bây giờ cũng chỉ mới khôi phục lại được một chút tinh thần, mỗi ngày có thể ra khỏi giường đi được vài bước đã là tốt làm rồi.

Tính thời gian, thì chắc anh ấy đã ở đây được hơn một tuần, trong lòng NhanKiến Định rất sốt ruột, trên mặt lại rất bình tĩnh.

Thấy bệnh trạng của mình đã bắt đầu tốt lên, NhanKiến Định chuẩn bị tối nay sẽ về nước.

“Cảm thấy cơ thể mình thế nào rồi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi