NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Trần Bắc bước lên phía trước, nhanh như chớp đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Vũ Nguyên Hải, sắc mặt lạnh lùng.

“Ồ, không phải đã nói là không đi cùng sao, hình như vệ sĩ ở bên cạnh Chủ tịch Tuấn không yên tâm thì phải.”

Hai tay vẫn nắm chặt xe lăn, Vũ Nguyên Hải cười lớn nhìn Giang Anh Tuấn, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

“Trần Bắc, bỏ tay ra.”

Giang Anh Tuấn không quay đầu lại, ôm lấy trán, xoa xoa huyệt thái dương đang nhói lên, bây giờ anh không đợi được nữa, ai mà biết tên điên Vũ Nguyên Hải rốt cuộc đã giấu Nhã Quỳnh ở đâu chứ, anh lo lắng sắp chết, nếu như có thể, anh chỉ muốn lắp thêm đôi cánh bay đến bên cạnh Nhã Quỳnh, cô gái nhỏ chắc sợ hãi lắm.

Trần Bắc nhìn chằm chằm Vũ Nguyên Hải, cắn chặt răng, không tình nguyện bỏ tay ra, cúi đầu không quan tâm nữa.

“Chủ tịch Tuấn, lúc trước đã nói rồi, phải để những người này đứng ở ngoài cửa, anh không thể không nói gì như vậy!”


Bây giờ Vũ Nguyên Hải không nhìn thấy biểu cảm của anh, anh ta li3m đôi môi đỏ, ánh mắt không đứng đắn.

“Ra ngoài.”

Quyền chủ động không ở tay mình, Giang Anh Tuấn chỉ có thể nghe theo lời Vũ Nguyên Hải, mím môi dựa vào xe lăn, không cẩn thận chạm vào tay anh ta, Giang Anh Tuấn ngồi thẳng dậy theo phản xạ, hai tay nắm chặt xe lăn mới miễn cưỡng ngồi vững.

Tuy rằng Trần Bắc không cam lòng, thế nhưng không còn cách nào khác, im lặng đi ra.

Những vệ sĩ xung quanh nhìn thấy vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng im lặng lùi vài bước, đứng ở cửa.

Thấy những người đó biết điều như vậy, Vũ Nguyên Hải nở một nụ cười vui vẻ, ngâm nga một câu hát, đẩy Giang Anh Tuấn vào đi, thậm chí trên đường còn thoải mái giới thiệu cho Giang Anh Tuấn về trang trí trong căn nhà.

Giang Anh Tuấn nhíu mày, cả đường nhẫn nại nghe người này thao thao bất tuyệt, cảm thấy rất phiền.


Quan sát kỹ càng xung quanh, nhìn từ bên ngoài vào, rõ ràng đây không phải là một ngôi nhà rất lớn, dựa vào thời gian mà bọn họ đã đi, có lẽ đã rẽ được mấy lần rồi, thế nhưng anh không hề nhìn thấy khung cảnh được lặp lại. Căn nhà này đúng là một mê cung, thậm chí có thể còn được thông với tầng hầm dưới đất.

Đang nghĩ xem có phải lập ra một kế hoạch không, người ở phía sau đột nhiên không nói nữa.

Giang Anh Tuấn lập tức không suy nghĩ nữa, nhìn xung quanh, chau mày chặt hơn, đây rõ ràng là nơi anh vừa vào cửa.

Thế nhưng vệ sĩ đứng ở cửa và rượu vang trên đất đều không thấy đâu nữa, rõ ràng đây là phòng chính của tầng hai, hoặc có thể là dưới tầng hầm.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy Vũ Nguyên Hải, anh đã cảm thấy kỳ lạ, người này rốt cuộc có gan lớn như thế nào, lại dám một mình chờ ở phòng khách, không ngờ lại có một nơi mà anh không thể tưởng tượng được như thế này.

“Đã đến rồi, Chủ tịch Tuấn đợi một chút, tôi giấu Nhã Quỳnh rất kỹ đấy!”

Giống như một đứa trẻ muốn khoe đồ chơi với bạn mình, Vũ Nguyên Hải thả tay ra, bước lên phía trước, sờ mó bức tường trước mặt.

Bức tường ở không xa kêu “Ầm”

một tiếng, từ từ kéo về bên trên, ánh sáng k1ch thích mắt người truyền vào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi