NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Khi thời gian gần đến, bọn họ đi tìm anh thì phát hiện người đã biến mất.
Ông cụ Chánh chỉ có thể ra vẻ dường như không có chuyện gì trấn an khách khứa, đồng thời nắm bắt thời gian phái người đi tìm anh.
Trần Nhật Linh lúc này đã lo lắng đến mức như con kiến bò trên chảo nóng, trong lòng âm thầm tùng xẻo Đinh Tiến Đạt và Nhan Nhã Quỳnh một vạn lần.
Lúc này cô ta đã đến nhà họ Giang rồi, tuy cô dâu chưa được chú rể đón đã tự mình đến thì có chút mất mặt nhưng trong nhà họ Trân quá nhiều phiền muộn.
Cô ta chỉ đơn giản thương lượng với ông cụ Chánh việc hủy bỏ bữa tiệc của nhà họ Trần, kế đến mọi người đều đến nhà họ Giang nên cô ta cũng cùng với Vũ Tuyết Phương đến đây.
Cô ta lo lắng đi vòng quanh trong phòng.

Tuy thời gian đã gần đến nhưng Giang Anh Tuấn vẫn chưa ra ngoài, cô dâu ra ngoài gặp khách trước cũng không tốt.
Cô ta ghé người vào cửa kính nhìn xuống, dưới ánh nắng chiếu xuống, mọi người dường như đều hiện lên ánh vàng rực rỡ.


Xuyên qua cửa sổ nhìn xuống, mọi người trên bãi cỏ với những dáng vẻ khác nhau, sắc mặt cô ta âm u, ánh mắt đầy vẻ nôn nóng.
Đột nhiên điện thoại di động “ding dong”vang lên.
Cô ta vội vàng chạy tới, nhấc màn hình sáng lên, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đinh Tiến Đạt gửi tin nhắn đến báo Nhan Nhã Quỳnh gân đã chết đến thi thể không còn, cho dù bọn họ muốn tìm cũng không có cách nào.
Dù đám cưới bị hoãn lại, đời này Giang Anh Tuấn cũng chỉ có thể là của cô ta mà thôi.
Đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua so với thời gian dự kiến ban đầu, đám cưới vẫn chưa có dấu hiệu bắt đầu, những vị khách đến dự đám cưới dần nhận ra có gì đó không ổn, xì xào đoán già đoán non nhưng ngoài mặt thì tươi cười tỏ vẻ kiên nhẫn.
Những người ghen ghét với cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc lớn ở Hải Phòng quả thực rất kiên nhẫn.


Nếu Giang Anh Tuấn mãi không xuất hiện sẽ lập tức có trò hay để xem, cũng không biết ông cụ Chánh sẽ ngăn cơn sóng dữ như thế nào.
Một nhóm người khác liên tục đến chỗ Vũ Tuyết Phương hỏi thăm tình hình.

Vũ Tuyết Phương hoàn toàn không thấy căng thẳng, khóe miệng khẽ nhếch, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy tâm trạng bây giờ của bà ta rất tốt.
Đang lúc suy đoán hăng say, đột nhiên họ nhìn thấy cô chủ lớn họ Trần vịn cánh tay của ông cụ Chánh đi ra.
Âm thanh thảo luận không khỏi nhỏ hơn mấy lần rồi từ từ biến mất, toàn bộ hội trường lập tức trở nên yên tĩnh vì sợ ông cụ Chánh có tiếng sát phạt quyết đoán trước mặt sẽ ghi nhớ.
Khi Vũ Tuyết Phương nhìn thấy Trần Nhật Linh đi ra cùng ông cụ Chánh, nụ cười trên mặt càng sâu, cầm ly rượu chậm rãi đi tới: “Thế nào? Tìm được người chưa?”
Trần Nhật Linh lắc đầu với vẻ mặt khó coi, khóe miệng cố nhếch lên khiến cả khuôn mặt cô ta trông càng kỳ quái.
“Không muốn cười thì đừng cười! Ông cụ Chánh, dù sao thì Trần Nhật Linh cũng là con gái của tôi, có phải Giang Anh Tuấn hơi quá đáng rồi không? Đến cùng thì cuộc hôn nhân này có kết hay không? Nếu không thích Trần Nhật Linh của chúng tôi thì có thể nói, nhân lúc còn sớm mà kết thúc, đừng cứ chiếm chỗ lại không ¡ ra phân.
Con gái của Vũ Tuyết Phương tôi trước nay luôn được người ta cầu gả đấy”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi