NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

“Trên góc độ y học, muốn có một kỳ tích, cũng rất khó, mong anh có thể chuẩn bị tốt tâm lý.”

Bác sĩ thở dài một hơi, đi đến trước cửa kính, nhìn Nhan Nhã Quỳnh ở bên trong, quay đầu lại, nhìn Giang Anh Tuấn rất lâu.

“Vũ Nguyên Hải đã từng là học trò của tôi, cậu ta là học trò nhỏ nhất, cũng là một đứa trẻ rất có thiên phú. Có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi đi, thuốc này nói ra cũng có một phần của tôi, vợ anh biến thành bộ dạng này, cũng có trách nhiệm của tôi, xin lỗi anh…”

Giang Anh Tuấn nghe đến phát run, nếu như nói người này thật sự biết Vũ Nguyên Hải, vậy thì anh đến không uổng công rồi.

“Đúng thật là tôi có chuyện muốn biết, không bằng vừa đi vừa nói, bây giờ Vũ Nguyên Hải ở đây ông biết chứ?”


Việc cấp bách là mau chóng giúp Nhã Quỳnh giải độc, những chuyện khác anh tạm thời không có thời gian để ý đến.

“Từ hai năm trước Nguyên Hải rời khỏi nơi này, tôi đã hoàn toàn mất tung tích của cậu ta, cho đến khi anh và vợ anh đến đây, tôi nhìn thấy thuốc độc, mới biết Nguyên Hải đã quay trở về.”

Giang Anh Tuấn vừa đi về phía phòng làm việc, trong lòng vừa tìm cách, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đang tính toán, suy nghĩ xem tiếp theo phải nói như thế nào: “Con người của Vũ Nguyên Hải như thế nào, việc này chắc ông cũng rõ.”

“Thật ra lúc đầu, Vũ Nguyên Hải là một đứa trẻ rất lương thiện, hoạt bát cởi mở, khoảng mười sáu tuổi cậu ta nhận tôi làm thầy, bao nhiêu năm nay, đứa trẻ non nớt ấy giống như chỉ sống trong giấc mơ của tôi, không bao giờ nhìn thấy nữa, bây giờ Nguyên Hải thủ đoạn độc ác, thông minh quyết đón, nếu như chỉ dựa vào thủ đoạn và âm mưu, chắc anh không phải là đối thủ của cậu ta.”

Nói mãi cũng đến nơi, ông lão mở cửa ra, mời Giang Anh Tuấn vào, đợi sau khi hai người đã vào phòng mới quay người đóng cửa lại, ngồi lên ghế sô pha, thuần thục rót cho Giang Anh Tuấn một cốc nước, đặt trước mặt anh.

“Bây giờ anh ta có thể đang ở đâu, nếu ông đã biết loại thuốc đó rồi, tình hình của vợ tôi vô cùng cấp bách chắc ông cũng biết.”

Tuy rằng ông lão nhìn có vẻ hòa nhã dễ gần, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người này có liên quan đến Vũ Nguyên Hải, Giang Anh Tuấn không miễn cưỡng mình thân thiết với ông ta được.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!


“Nếu như Nguyên Hải vẫn còn ở thành phố này, cậu ta chỉ đi hai nơi, một là con đường hoa ở trung tâm thành phố, hai là vườn hoa ở vùng ngoại thành, khi tâm trạng Nguyên Hải không tốt, hoặc làm việc gì sai, thích đi đến hai nơi này.”

Ông lão thở dài một hơi, từ từ nói xong thì cúi đầu một lúc lâu không nói gì, Giang Anh Tuấn cũng không muốn tìm hiểu những chuyện được thể hiện ra bên ngoài, anh điều khiển xe lăn ra cửa, anh phải tranh thủ thời gian, tìm được Vũ Nguyên Hải để cứu người.

“Tôi nói với anh nhiều như vậy, chỉ mong nếu như anh thật sự bắt được Nguyên Hải, anh có thể để lại cho cậu ta một đường sống, cậu ta biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có nỗi khổ của chính mình.”

“Số Nguyên Hải rất khổ, số thương tích cậu ta phải nhận cũng không ít hơn các người đâu…”

Suy cho cùng vẫn có chút không đành lòng, vốn dĩ đã không định nói nữa, ông lão vô thức đứng lên, giơ tay ra với Giang Anh Tuấn.


“Chuyện này không cần ông lo lắng đâu.”

Giang Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm rời khỏi phòng bệnh, động tác nhanh chóng dặn dò Trần Bắc và Thu Hằng, phân công nhau đi tìm người, hai người rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, công tước Otto đã đến.

Lúc này Giang Anh Tuấn đã không còn tâm tư nào đi đối phó với người này, ánh mắt luôn đặt ở phòng bệnh của Nhan Nhã Quỳnh, anh ngồi cánh cửa kính, nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, không rời mắt như muốn chạm khắc hình dáng của cô vào não mình.

“Giang Anh Tuấn, Nhã Quỳnh thế nào rồi?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi