NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

“Chuyện rất quan trọng sao? Nửa tháng nữa em bình phục rồi, em muốn đi với anh!”

Bây giờ hai người vẫn còn có thể ở bên nhau, chứng tỏ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, nguy hiểm rồi. Vậy mà mới ở cùng một chỗ không bao lâu đã phải tách ra, làm sao cô cam tâm được chứ?

Vẫn còn chưa rõ ràng di chứng kia rốt cuộc là cái gì, Giang Anh Tuấn không dám tùy tiện kết luận, thế nhưng lời này của cô khiến anh có chút nghẹn ngào, cau mày suy nghĩ thật lâu không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Chờ em khỏe lại anh sẽ dẫn em đi chơi, lần này anh có chuyện quan trọng cần giải quyết.”

“Thôi được rồi!”


Nghe xong lời này, cả người Nhan Nhã Quỳnh trở nên ỉu xìu trong nháy mắt, buồn bã nép vào trong vòng tay Giang Anh Tuấn, ậm ừ một tiếng rồi nhẹ nhàng cọ xát ngực anh, mái tóc mềm mại quét qua quét lại ở giữa cổ khiến anh ngứa ngáy vô cùng.

Giang Anh Tuấn bị trêu chọc cho cháy lên ngọn lửa nóng trong lòng, bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Anh siết chặt vòng tay, giữ người cố định ở trong ngực mình, dù đang phải kiếm chế đến đau đầu nhưng vẫn cố chịu đựng: “Quỳnh Quỳnh, ngoan đi nhé.”

“Thật vất vả chúng ta mới có thể ở bên nhau, em không muốn xa anh đâu! Anh Tuấn, đầu em đau quá…”

Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh.

Mặc dù cô đã nhìn thấy qua dáng người của Giang Anh Tuấn, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước, hiện tại đột nhiên nhìn lại, quả nhiên dáng vẻ khi mặc đồ trông gầy hơn lúc khỏa thân nhiều. Từ góc độ này mà nói, bả vai, lồ ng ngực và bụng dưới đều là những khối cơ săn chắc, có lực hấp dẫn trí mạng, khiến người khác váng đầu hoa mắt.

Hai tay Giang Anh Tuấn dùng sức, nhấc người trong lòng ra khỏi người mình, hôn lên môi cô.

Trong lúc bối rối, Nhan Nhã Quỳnh kéo lấy quần áo trên lưng anh, bởi vì thẹn thùng nên cắn răng không lên tiếng.


Nhan Nhã Quỳnh chịu không nổi, chưa đầy một lát đã không nhịn được khẽ hé miệng, cô dùng tay che lại hai mắt, thở hổn hển gọi: “Anh Tuấn…”

Giang Anh Tuấn hận không thể dính ở trên người cô, cẩn thận dỗ dành: “Nhiều nhất là hai tháng, anh sẽ đến tìm em.”

Đầu óc Nhan Nhã Quỳnh trống rỗng, vốn đã chóng mặt, hiện tại lại càng không thể phân biệt đông tây nam bắc, hai mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm trần nhà, căn bản không nghe rõ người bên cạnh đang nói với mình cái gì, trong lòng tràn đầy hạnh phúc!

Giọng nói Nhan Nhã Quỳnh trở nên nghẹn ngào, cuối cùng Giang Anh Tuấn lại kề sát bên tai cô nói: “Chờ anh trở lại tìm em có được không?”

Nhan Nhã Quỳnh trợn to hai mắt, con ngươi không có ánh sáng, miễn cưỡng nhẹ gật đầu, toàn thân run rẩy ôm lấy cổ anh, dần dần tỉnh táo lại: “Vậy anh nhanh về nhé, em và Hướng Minh sẽ ở nhà chờ anh, anh còn nợ em một hôn lễ đấy, anh đã nói là sẽ cưới em mà!”


Nhan Nhã Quỳnh vừa nói xong, trái tim Giang Anh Tuấn lập tức chấn động, lòng hơi chua xót, giống như bị con thú nhỏ ngây thơ, hồn nhiên dùng bộ lông mềm mại nhẹ nhàng cạ vào người, cảm giác khiến anh không nói nên lời, chỉ muốn đem tất cả mọi thứ của mình hiến dâng cho cô.

Nhan Nhã Quỳnh ngủ thiếp đi, dưới sự tác động của thân thể ốm đau cùng với sự an ủi thân mật của Giang Anh Tuấn, khiến cho giấc ngủ của cô trở nên thật ngọt ngào.

Giang Anh Tuấn nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn không để cô nhận ra, anh mặc xong quần áo của mình rồi đứng dậy rời đi. Ngay lập tức phải bắt đầu một trận chiến mới, anh còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị kỹ càng, ban ngày khi Quỳnh Quỳnh tỉnh giấc anh không thể rời mắt khỏi cô được, chỉ có thể chờ đến thời điểm cô nghỉ ngơi mới có thể tranh thủ một chút thời gian, gấp rút xử lý các hạng mục công việc Lâm Tiến Quân gửi đến.

Tại bờ bên kia đại dương, Dương Thừa Húc cầm tay Trần Nhật Linh tựa vào mép giường ngủ không yên giấc, lông mày liên tục nhíu chặt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi