NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Trước đây cô nào dám làm nũng, bây giờ không chỉ biết làm nũng, mà còn muốn chui vào trong ngực của anh để làm nũng, bày ra dáng vẻ tôi là cục cưng nhỏ, tôi lớn nhất. Bộ dáng làm nũng như vậy thật khiến người ta muốn cười, nhưng không ngăn được Giang Anh Tuấn ôm cô gái nhỏ này vào trong lồng ngực.

“Đương nhiên anh muốn mình sớm có danh có phận, chỉ sợ anh trai em không muốn cứ vậy gả em cho anh thôi.”

Dù sao thì kết hôn cũng là chuyện lớn, bây giờ không thể so với trước đây không có người lớn trong nhà làm chứng. Anh vẫn hy vọng sau này cô gái nhỏ của mình không phải nuối tiếc, tốt nhất là chờ đến khi người ông ngoại từ trên trời rơi xuống kia của cô đồng ý, lại thêm người lớn hai bên gia đình đến chứng hôn, như vậy sẽ tốt hơn.

“Xưa nay anh trai em đều nghe theo em. Em muốn làm gì, anh ấy sẽ không ngăn cản.”


Ngước đầu, vươn tay ôm lấy cổ anh, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt, hiển nhiên là không đem NhanKiến Định để ở trong mắt. Anh trai của cô thương cô nhất, huống chi ngay cả con hai người bọn họ cũng đã cỏ rồi, chỉ còn thiếu mỗi chuyện lập gia đình mà thôi, mọi chuyện tự nhiên như nước chảy thành sông. Anh trai cô nhất định sẽ đồng ý, thế nên anh ấy không tính là cản trở gì cả.

“Coi như em lợi hại nhất!”

Giang Anh Tuấn nhéo nhéo mũi Nhan Nhã Quỳnh, hai tay anh dùng sức khẽ nâng người cô lên một chút, sau đó tay phải vòng qua chân cô, dùng chút sức nhấc cô lên, nhanh chân đi về phía giường lớn.

“Nếu như em đã không thể chờ đợi mà muốn gả cho anh như thế, vậy anh sẽ cố gắng hoàn thành thủ tục động phòng trước vậy!”

Nói xong anh cười ha hả ném cô lên chiếc giường mềm mại.

Nhan Nhã Quỳnh bị vứt xuống chăn, bởi vì giường vừa mềm lại vừa đàn hồi thế nên còn nảy người lên mấy cái. Sau đó bị Giang Anh Tuấn chồm người đè lên chặn lại, phần lưng cô mới dán sát xuống giường. Tiếp đó động tác trên tay anh liên tục hạ xuống, cô có cảm giác bản thân mình như đang nằm mộng, sững sờ nhìn Giang Anh Tuấn, chậm chạp không biết nên nói cái gì.

“Sao thế, không thoải mái sao em?”


Trong phòng không có người thứ hai, Hướng Minh đã bị đưa về phòng dỗ ngủ, hiếm lắm mới được tận hưởng giây phút thế giới chỉ có hai người, Giang Anh Tuấn khó tránh khỏi có chút kích động, lực tay ôm cô hơi lớn.

“Không sao đâu anh. Chẳng qua là em không nghĩ tới, Anh Tuấn anh vẫn còn loại ham muốn này.”

Ngoài miệng nói một đằng sau lại làm một nẻo, rõ ràng anh nói sẽ sang phòng bên cạnh, thế mà lại dám trắng trợn vào thẳng phòng cô, hôn lễ không muốn tổ chức, thế mà bây giờ còn muốn động phòng!

“Được rồi, anh sai rồi!”

Thua dưới con mắt của Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn ôm lấy cô trở mình, sợ cô nằm dưới bị mình đè không thoải mái, cẩn thận từng li từng tí đặt cô nằm nhoài trên người chính mình, bảo: “Vậy Quỳnh Quỳnh nhà chúng ta muốn cử hành hôn lễ khi nào, thời gian một tháng có đủ không?”


Hai tay anh gối lên sau đầu, Giang Anh Tuấn híp mắt, nhìn cô gái tâm tâm niệm niệm đầy đầu đều là hôn lễ, vô cùng vui vẻ.

“Tất nhiên là đủ rồi. Nhưng đã quyết định thời gian, vậy sẽ phải mau chóng đi lấy áo cưới. Không biết thời gian vừa rồi lười biếng bao lâu như thế, vóc người của em có bị biến dạng hay không nữa. Nhất định phải đến sớm một chút để mặc thử, có chỗ nào không hợp là sửa luôn.”

Hai người cứ vậy qua loa đại khái quyết định chuyện hôn lễ. Thấy vậy, tuy rằng Giang Anh Tuấn cảm thấy kinh ngạc, nhưng anh vẫn cười cười xoa đầu cô.

Càng nói càng hài lòng, càng nói những việc phải chuẩn bị cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng, Nhan Nhã Quỳnh nhìn thẳng vào Giang Anh Tuấn một chút, tay trái sờ sờ cằm, giả vờ tỏ ra cao thâm khó dò đánh giá anh một phen: “Anh Tuấn, có phải anh béo lên rồi không? Dù gì thì áo cưới của em cũng phải chỉnh sửa một chút, anh cũng nên thế đi. Chờ lúc nào có thời gian chúng ta cùng đi nhé, tiện thể đặt riêng cho Hướng Minh một bộ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi