NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH

Đúng lúc làm việc tốt trong văn phòng xong, đột nhiên có người xông vào ném cho mình một người phụ nữ, lông mày của viện trưởng nhíu lại, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía anh ta, thuận tay thả đồ vật xuống, hai tay giao nhau đặt ở trên mặt bàn.

“Chuyện vừa mới xảy ra ở trong bệnh viện, viện trưởng chắc là sẽ không quên đâu phải không?”

Đạp một cước nữ y tá không nói một lời nào, Dương Thừa Húc hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt mình nói đến là thao thao bất tuyệt, vậy mà ở trước mặt viện trưởng thì ngay cả cái rắm cũng không dám đánh!

“Anh đang nói đến chuyện đám côn đồ đã tấn công ở bệnh viện sao?”

Ông ta cũng vừa mới đang xử lý chuyện này, đồ vật nên giao thì ông ta vẫn giao cho không ít. Rõ ràng đám người kia coi như đã an phận thủ thường, tại sao lại đột nhiên nổi điên lên, vẫn còn giết người ở trong địa bàn của ông ta. Có vẻ như bây giờ, trong lúc này còn xảy ra một ít chuyện mà ông ta không biết!


“Ồ, y tá bệnh viện của ông đều thật tốt, bởi vì không quen nhìn vợ chưa cưới của tôi nên mới tự biên tự diễn một màn như vậy!”

Nói xong, anh ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ấn mở, giọng nói khinh thường lại tràn ngập ghen ghét của nữ y tá truyền ra.

Một đoạn lời nói không dài…, rất nhanh đã phát xong, viện trưởng có chút quái dị nhìn về phía người phụ nữ đang nằm rạp trên mặt đất ngay cả động cũng không dám động. Ông ta thật sự không nghĩ tới, người phụ nữ này nhìn qua có lá gan nhỏ như vậy lại có thể làm ra những chuyện như thế!

“Anh Thừa Húc yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ cho anh một cái giá thỏa mãn.”

Ở chỗ này bệnh viện của họ coi như cũng có uy tín, nếu như không thể đưa ra một phương pháp xử lý thích đáng, vậy thì về sau cũng không cần ở bên trong thành phố này nữa rồi.

Về điểm này, Dương Thừa Húc vẫn tin tưởng viện trưởng,anh ta gật đầu nhẹ, ngồi xổm người xuống, cúi đầu di chuyển chiếc nhẫn trong tay, kim cương trong suốt ở dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng mê người, nữ y tá nhất thời không rõ anh muốn làm gì, nhưng vẫn vô ý thức rụt rụt lại phía sau.

Dương Thừa Húc không nhìn cô ta, tự mình chuyển động nhẫn trong chốc lát. Viện trưởng ho nhẹ một tiếng, vừa nói ra một chữ: “Dương.”, anh ta đã giơ tay lên, mượn một góc bén nhọn của kim cương tàn nhẫn rạch một vết thương kinh khủng ở trên mặt của nữ y tá.


“Tôi làm người, coi như bây giờ đang yếu cũng không tới phiên ông ra tay, tôi không muốn làm bẩn tay của Nhật Linh, nhưng không có nghĩa là tôi tha thứ cho cô. Lần này xem ở trên mặt mũi của viện trưởng, tôi có thể không so đo. Nếu như còn muốn giữ mạng sống thì sau này nhìn thấy tôi tốt nhất đi đường vòng!”

Nói xong anh ta quay người tiêu sái rời đi, còn lại trong văn phòng viện trưởng đang trợn mắt há hốc mồm và nữ y tá ôm mặt kêu rên.

Xem như giải quyết được một chuyện lớn rồi, vốn vẻ mặt Dương Thừa Húc đang mỏi mệt lại càng không nhịn được, quả thực mí mắt muốn dính lại với nhau rồi, Dùng dằng tự bản thân mình trở lại phòng bệnh, ngay cả quần áo trên người cũng không quan tâm cởi ra, vén chăn lên, ôm Trần Nhật Linh chìm vào giấc ngủ.



Sau một trận vội vàng bận rộn, khoảng cách thời gian hôn lễ càng ngày càng gần, NhanKiến Định đã điều tra nửa tháng cũng không phát hiện ra vấn đề gì ở trên người của Vũ Nguyên Hải, ngược lại là ông lão kia, không nói gần đây càng ngày càng khác thường mà còn luôn muốn rời khỏi bệnh viện.


Bị lôi kéo thử quần áo cả ngày, Giang Anh Tuấn kéo NhanHướng Minh không muốn động đậy đang nằm trên ghế sa lon.

Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng khóe miệng Giang Anh Tuấn vẫn nở nụ cười vui vẻ cả một ngày.

Sau khi về nhà được nửa tháng, triệu chứng chóng mặt của Nhan Nhã Quỳnh đã cải thiện rất nhiều, tuy nhiên đôi khi vẫn còn tái phát.

“Tất cả mọi thứ gần như đã sẵn sàng, Anh Tuấn, thử nhiều bộ như vậy rồi, anh thấy bộ nào được?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi