NHAN TIỂU THƯ EM MÃI LÀ NGƯỜI TÌNH


Lại lần nữa bị ngăn lại ngoài cửa, Trần Nhật Linh dính chặt ở cửa công ty suốt hai tháng, nhưng ngay cả một chút tin tức về Giang Anh Tuấn đều không có.
Cô ta liên tục hét lớn thì chỉ đổi lại những ánh mắt khinh thường như lúc này.
Trong lòng có hơi kích động, vốn tưởng rằng nhắc đến tên của ông cụ Chánh thì cái danh bà chủ nhà họ Giang sẽ làm tấm khiên vững chắc, không ngờ tới…
“Vậy thôi, tối nay nhớ bảo anh Anh Tuấn trở về, đây là cơ hội duy nhất để biết chuyện có liên quan đến Nhan Nhã Quỳnh.

Nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cả đời này tôi sẽ không nhắc đến nữa!”
Trần Nhật Linh xoay người, khế cong môi lộ ra gương mặt xinh đẹp, nhưng giọng cười của cô ta lại mang theo vài phân khủng bố.
Lâm Tiến Quân khá giật mình khi nghe cô ta nói thế, đành cắn răng đồng ý, sau đó nhanh chóng trở về văn phòng tổng giám đốc.
Tâm trạng Giang Anh Tuấn thật ra cũng không phải là rất tốt.


Lâm Tiến Quân cứ trơ mắt nhìn anh gầy dần đi theo từng ngày, dáng người vốn cân đối, giờ đây nhìn như bộ xương, sắc mặt nhợt nhạt, môi lợt hẳn đi, nói là bệnh nặng mới khỏi cũng vẫn chưa đủ.
“Tổng giám đốc, đây là bảng báo cáo của công ty, anh xem qua một lượt rồi kỳ tên, để tôi thông báo quyết toán tài vụ.”
Đặt văn kiện trên tay xuống, Lâm Tiến Quân cúi đầu đứng sang bên cạnh, nuốt nước bọt.

Thầm mặc niệm trong lòng cho mình ba giây, trên mặt là vẻ nhất định thấy chết cũng không sờn: “Cô chủ Trần gửi lời, ông chủ nói anh phải về trước bảy giờ, có chuyện liên quan tới cô chủ Diệp muốn nói với anh”
Lâm Tiến Quân dùng tốc độ nói nhanh nhất có thể, sau khi trình bày xong, lặng lẽ dịch người ra, lui càng ngày càng xa hơn.
“Tôi biết rồi, cuộc họp đêm nay dời sang ngày mai.”
Giang Anh Tuấn chưa cần ngẩng đầu lên nhìn đã đồng ý, dường như chuyện vừa mới nói không hề liên quan tới anh.
Lâm Tiến Quân hơi sững lại, trong lòng chợt có linh cảm chẳng lành.
Trời tối rất nhanh, dù mùa đông đang cận kề nhưng Giang Anh Tuấn vẫn chỉ mặc một bộ âu phục mỏng, giống như không hề cảm thấy lạnh.

Anh đứng trong gió, gương mặt vẫn chẳng có biểu tình gì như trước.
Nhà cũ của nhà họ Giang cách công ty khá xa, công việc cần làm đã xong, Giang Anh Tuấn xuất phát sớm trước thời gian.
Xe Maybach đen huyền dừng trước cổng nhà cũ, cửa xe mở ra, đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân dài, bước xuống từ trên xe.

Ngay sau đó là âu phục màu xám đậm, bọc lấy cơ thể hơi gầy gò, người đứng đó vốn cao lớn, nay bỗng có cảm giác gầy yếu.
Trần Nhật Linh đã hai tháng chưa gặp Giang Anh Tuấn, lần đầu tiên gặp mặt suýt đã nghĩ anh không kiên nhẫn, tìm một người thay thế trở về.

Nhưng khí chất trong người không phải ai cũng có thể thay thế được, chỉ lạnh mặt liếc nhìn thôi đã khiến Trần Nhật Linh hãi hùng khiếp vía.
Cũng chỉ là hai tháng không gặp thôi mà, sao Giang Anh Tuấn không chăm sóc bản thân mà lại hành hạ mình thành như thế này chứ, khí thế lại càng không sánh được với trước kia.
Trước kia cùng lắm cũng chỉ là hơi xa cách lạnh lùng, bây giờ đã thực sự có phong phạm của người đứng trên cao.
Bất cứ hành động nào cũng khiến cho người ta nhìn mà sinh sợ hãi, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
“Anh về rồi sao.”
Một hồi lâu sau, Trần Nhật Linh mới lấy lại được tinh thần: “Anh Tuấn chúng ta đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi