NHÂN TÌNH 2


Vương Đình Viễn hoảng loạn không tin vào những gì mình nhìn, nghe thấy.

Bao nhiêu năm phục vụ cho công ty làm biết bao nhiêu chuyện vậy mà cuối cùng hắn vẫn không được thứ gì.
Vì quá hổ thẹn và tức giận, Vương Đình Viễn nhanh chóng bỏ ra ngoài.

Vương phu nhân cũng vội đi theo con mình.
Những người khác lần lượt rời đi, phòng bây giờ chỉ còn lại Vương Đình Phong, Nhã Ân và ông Lý.
Lần đầu tiên ra mắt ông của vợ, Vương Đình Phong có chút hồi hộp.

Anh từng bước lại gần phía ông, cúi đầu chào hỏi lễ phép:
‘‘Cháu chào ông.’’
Ông Lý mỉm cười tỏ ra hài lòng với cháu rể.

Rất nhanh chóng ông liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc dặn dò:
‘‘Trông cậu có tướng lãnh đạo công ty đấy.

Không uổng công cháu tôi tin tưởng muốn để cậu làm giám đốc cứ tiếp tục cố gắng.

Tôi chỉ có một đứa cháu gái duy nhất là Nhã Ân, có làm gì thì làm đừng để nó phải khóc hay buồn bã.

Nếu không cái ghế của đang ngồi cũng không giữ được đâu.’’
Hóa ra người giúp anh có được vị trí này trong công ty không phải là bác Lâm mà là Nhã Ân.

Mọi chuyện từ đầu u đều là ý của cô.


Nghe những lời căn dặn từ ông, Vương Đình Phong kính cẩn đáp lại:
‘‘Vâng, cháu rõ rồi thưa ông.’’
‘‘Tốt! Bây giờ tôi việc phải làm, hai đứa nói chuyện thoải mái đi.’’
Ông Lý vỗ nhẹ vào vai Vương Đình Phong mấy cái rồi đi để hai người có không gian riêng.

Nhã Ân cúi đầu chào ông, đợi đến khi ông ra khỏi phòng rồi mới quay sang phía anh:
‘‘Anh nghe ông nói rồi đấy nếu như anh đối xử không tốt với em thì…’’
‘‘Thì sao?’’
Vương Đình Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt đỏ ngầu tựa như loài lang sói khát máu, là một dạng khí thế bức người khiến cho người khác sợ hãi.
Nhã Ân cảm thấy có điều không lành bất giác lùi về sau vài bước.

Cô không hiểu vì sao anh lại có thái độ này nhưng nó khiến cô hoảng loạn.

Đôi môi hồng mất máy nói vài từ:
‘‘Thì…thì…’’
Anh tiến gần đến phía cô, tay phải eo cô kéo vào lòng.

Anh nhướn mày hỏi lại:
‘‘Nếu không thì sao?’’
‘‘Anh…sao đột nhiên anh cư xử lạ thế? Em đâu có làm gì sai đâu?’’
‘‘Em hay thật.

Có ông ngoại là cổ đông lớn trong công ty lại dám tùy tiện sắp xếp vị trí cho anh.


Hỏi sao không giận?’’
‘‘Em đâu biết ông ngoại có cổ phần trong Đài Bắc.

Em cũng mới gặp lại ông ngoại gần đây thôi.

Anh…bỏ em ra đi! Người ta đi vào thấy được kỳ lắm!’’
Nhã Ân xấu hổ, đôi má ửng hồng trông rất dễ thương.

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật ở nơi làm việc, cô vừa ngại vừa lo.

Lỡ có người đột ngột đi vào trông thấy cảnh tượng này thì lại không hay.
Vương Đình Phong thì ngược lại càng thấy cô xấu hổ càng thích trêu chọc.

Anh vén lọn tóc cô sang một bên để lộ ra gương mặt khả ái rồi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Nhã Ân vì hành động bất ngờ của Vương Đình Phong mà không kịp phản ứng.

Tròn xoe mắt ngạc nhiên, hai tay nắm lấy vai áo anh đến nhàu nhĩ.

Nụ hôn ngày một sâu hơn khiến cô chẳng thể nào thoát ra.
Anh hôn cô mãi cho tới khi cảm nhận hơi thở có yếu dần mới buông tay.

Vương Đình Phong nó một nụ cười thỏa mãn xoa đầu cô, nói:
‘‘Lần sau có chuyện gì thì nói trước cho anh biết.

Gặp ông trong tình huống này anh lại không chuẩn bị gì trước thật không phải phép.’’
Cô bĩu môi cãi lại:
‘‘Có gì mà không phải phép? Chẳng phải anh cũng nói dối em chuyện mất trí nhớ hay sao?’’
‘‘Vẫn còn giận anh chuyện đó à?’’
‘‘Phải! Rất giận! Không những nói dối, anh còn tỏ ra thân mật với Như Ly nữa.

Ai biết hai người còn lại chuyện gì nữa?’’.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi