NHÂN TÌNH 2


Gặp em trai, anh vui mừng tiến đến đáp:
Anh về rồi.

Hôm nay em đi làm hả?
Vương Đình Viễn lắc đầu:
Không, em ở nhà chơi với anh.
Nghe vậy, đôi mắt Vương Đình Phong sáng rực lên như nhìn thấy vàng.

Anh phấn khích hỏi lại:
Em nói thật à?
Dĩ nhiên.
Thế lên phòng anh.

Hai chúng mình chơi game đi, hôm qua bố mua cho anh bộ game mới hay cực.
Vương Đình Viễn tặc lưỡi tỏ vẻ chán nản:
Thời buổi này ai còn chơi game nữa.

Những thứ đó chỉ dành cho bọn trẻ con thôi.
Vương Đình Phong không nói gì, nét mặt có chút buồn bã.

Anh biết Vương Đình Viễn không thích chơi mấy trò đó với anh nhưng dù sao anh cũng có lòng tốt vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng như vậy.
Ý tốt bị từ chối lại thêm việc Vương Đình Viễn nói mấy thứ đó dành cho trẻ con khiến anh không vui.

Anh lớn rồi, có phải trẻ con nữa đâu.

Vương Đình Phong ngẩng đầu lên đối diện với Vương Đình Viễn ra dáng một người anh lớn, nghiêm giọng nói:
Em không chơi thì thôi, anh tự chơi.


Với lại, mấy trò đó người lớn cũng chơi được.
Dứt lời, Vương Đình Phong quay lưng bỏ đi.

Vương Đình Viễn nhìn theo bóng anh, trong đầu bất chợt hiện lên một suy nghĩ.

Hắn vội chạy theo giữ anh lại:
Khoan đã.
Anh lườm mắt:
Có chuyện gì?
Hắn biết anh giận liền cười trừ đáp:
Thật ra không phải là em không muốn chơi cùng anh mà em có cái này hay ho hơn nhiều.
Hay hơn á?
Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên, vẻ mặt xem chừng rất mong đợi.
Là trò gì đấy?
Hắn lại gần khoác tay lên vai anh thì thầm:
Trò này đảm bảo anh mà chơi sẽ khiến chị dâu vui vẻ cho mà xem.

Thật á?
Thật! Thế anh có muốn thử không?
Có, có.
Thế thì đi lên phòng.
Vương Đình Phong hí hửng nhanh chân theo sau Vương Đình Viễn.

Chơi gì thì chơi chứ làm cho vợ mình vui là anh đồng ý không một chút do dự, mà không đề phòng đó là tốt hay xấu.
———
Chiều muộn.

Giải quyết xong công việc ở công ty, Nhã Ân trở về với trạng thái đầy mệt mỏi.

Cô lê từng bước chân nặng nhọc vào trong nhà.

Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt thì không thấy ai, có lẽ mọi người đều đã ra ngoài.

Nhã Ân để gọn đồ đạc sang một bên rồi lên trên lầu nghỉ ngơi.
Cánh cửa phòng khẽ mở, cô tiến vào bên trong thì thấy anh chồng ngốc của mình đang cắm cúi xem thứ gì đó.

Cô bật cười thầm nghĩ chắc anh lại mê mẩn mấy trò chơi điện tử giống thường ngày.

Nhã Ân đặt túi xách xuống ghế khẽ lên tiếng:
Em về rồi!
Anh vẫn chăm chú xem điện thoại không ngó ngàng gì tới cô.

Điều này khiến cô ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên anh bơ cô như vậy.

Lấy làm lạ, cô hỏi tiếp:
Anh xem gì mà chăm chú quá vậy? Đừng có chơi game nhiều quá, không tốt đâu.
Anh không có chơi game, anh đang xem phim.
Xem phim? Hôm nay anh lại hứng thú xem phim sao?
Vương Đình Phong gật gù mấy cái rồi quay đầu lại nhìn Nhã Âm với vẻ mặt không vui.

Nhận ra thái độ của anh, cô hỏi:
Anh sao thế? Trông mặt anh buồn vậy?
Tại bộ phim nó kiểu gì đấy vợ.
Kiểu gì là kiểu gì?
Phim gì mà diễn viên chả mặc quần áo gì cả.

Lời thoại thì có vài câu lặp lại liên tục.

Phim kỳ quá vợ à!
Phim gì mà không mặc quần áo lại chỉ có một lời thoại?
Nhã Ân chau mày khó hiểu, tự hỏi có thể loại phim như thế từ bao giờ? Nghĩ rồi, cô từng bước tiến đến phía anh, lên tiếng:
Cho em xem phim gì nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi