NHÂN TÌNH 2


Gia Hân không chần chừ mà gật đầu ngay:
Được, là chuyện gì?
Đến nhà làm y tá riêng của tôi.
Làm y tá riêng của tôi.
Hả???
Gia Hân tròn xoe mắt ngạc nhiên, trái tim bắt đầu đập loạn như muốn phá tan l*иg пɡựᴄ nhảy ra bên ngoài.

Hai tai cô ù đi, đầu óc mụ mị nhất thời đứng hình vài giây.

Phải mất đến một lúc sau mới đáp lại:
Sao bỗng nhiên anh lại muốn tôi làm y tá riêng?
Như tôi nói rồi đấy, mặc dù đã được xuất viện nhưng sức khỏe vẫn cần theo dõi thêm.

Công việc ở công ty khá bận rộn tôi không thể thường xuyên đến bệnh viện được vì thế cần một người ở bên cạnh chăm sóc sức khỏe.
Nhưng...anh vẫn có thể nhờ người khác?
Tôi không tin tưởng những người đó.

Mà, Cô nói như vậy có phải muốn từ chối không? Tôi chỉ đưa ra lời đề nghị nếu như không muốn thì có thể...
Không! Tôi sẽ làm, tôi sẽ làm y tá riêng của anh.
Gia Hân vội vàng đồng ý ngay.

Cơ hội tốt để được gần anh trai mình hơn nữa có thể điều tra rõ về vụ việc năm xưa thì tội gì không làm.


Mặc dù chuyên ngành của cô không phải y tá nhưng nếu học cái cơ bản thì có thể qua mắt mọi người trong một thời gian.
Thấy Gia Hân đồng ý, hai mắt Vương Đình Phong sáng rực lên như thể vừa đạt được thứ gì.

Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, bây giờ cũng đã sập tối trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.

Anh nhìn cô, hỏi:
Trời cũng đã tối.

Nếu cô không phiền có thể đi ăn cùng tôi được không?
Gia Hân nhìn ra bên ngoài, lưỡng lự giây lát rồi gật đầu đồng ý.
Vương Đình Phong đứng dậy trả tiền nước rồi đưa cô đến nhà hàng gần đây.

Suốt quãng đường đi hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Mặc dù nhiều lần cô phải nói dối về công việc của mình nhưng được ở gần anh, cô cảm thấy rất vui.

Dừng xe trước cửa hàng, hai người bước vào trong.

Vương Đình Phong ga lăng kéo ghế cho Gia Hân rồi đi gọi món, xong xuôi đâu đó mới trở lại bàn ăn.
Anh thường hay đến nhà hàng này hay sao?
Gia Hân lên tiếng hỏi.
Vương Đình Phong gật đầu:

Đúng là thường xuyên tới.

Tôi thường gặp khách hàng ở đây.
Ra là thế!
Gia Hân đáp lại Vương Đình Phong bằng một nụ cười.

Lúc bước vào đây cô thấy thái độ của nhân viên đối với anh rất lạ.

Mọi động tác từ chào hỏi đến phục vụ như đã quen từ lâu.

Không ngờ trong buổi gặp mặt đầu tiên anh đã dẫn cô tới chỗ quen thuộc của mình.
Hai người trò chuyện được một lúc thì Vương Đình Phong đột ngột dừng lại.

Không phải vì không còn hứng thú mà anh vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Cách chỗ anh ngồi hai chiếc bàn, chếch về bên phải một chút, anh thấy Nhã Ân đang cười đùa vui vẻ với một người đàn ông.
Nhã Ân cùng người đàn ông đó vui vẻ dùng bữa mà không để ý đến một ánh mắt gần như gϊếŧ người nhìn về hai người họ từ lúc phát hiện đến giờ.

Nhất là khi thấy anh ta ghé sát tai Nhã Ân, hành động vô cùng thân mật, nếu người ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ đó là anh ta đang hôn Nhã Ân.
Đồ ăn đã được dọn ra trên bàn, Gia Hân cũng bắt đầu dùng bữa.

Cô đang ăn, ngẩng đầu lên nhìn Vương Đình Phong, nhận ra sự khác thường của anh.

Cô vội hỏi:
Sao anh không ăn? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị?
Tôi không sao, chỉ là chưa đói.

Cô ăn nhiều vào đồ ăn ở đây ngon lắm!
Vương Đình Phong vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Gia Hân nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Nhã Ân..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi