NHÂN TÌNH 2


Lý do Nhã Âm vẫn nhớ tới Gia Hân là bởi trong lần gặp ở công ty Gia Hân đã giúp cô một số việc.

Hơn nữa cách nói chuyện của Gia Hân cũng rất dễ mến nên cô đặc biệt ấn tượng.
Nhã Ân tiếp tục hỏi:
Cô đến đây một mình hay đi ăn cùng ai?
À, tôi đi ăn cùng một người bạn.

Người đó...
Gia Hân hướng ánh nhìn về phía bàn của mình, đang định giới thiệu thì đã thấy Vương Đình Phong đứng sau lưng từ bao giờ.

Thấy anh chủ động đến đây, Gia Hân cảm thấy thích thú liền đứng sang một bên để Nhã Ân rõ anh hơn.

Gia Hân niềm nở giới thiệu:
Đây là người bạn cùng ăn tối với tôi.
Gia Hân vừa nói vừa khoác tay Vương Đình Phong.

Nhìn hai người họ bây giờ giống như một đôi hơn là bạn bè.

Nhưng lại chẳng ai biết hành động vừa rồi của Gia Hân là đang cố tình muốn xem phản ứng của Nhã Ân và Vương Đình Phong.
Nhã Ân đứng hình vài giây.

Cô nhớ buổi sáng, anh và cô, hai người vẫn còn thân mật trong văn phòng.

Vậy mà đến tối anh liền vội vàng tìm người con gái khác.


Không ngờ bản tính trăng hoa của anh lại cao đến thế.

Sáng một cô, chiều một cô không biết tối còn có người nào nữa không.

Chứng kiến cảnh chồng mình thân mật với người phụ nữ khác cô không phải lần đầu tiên không nhìn thấy.

Tuy rằng đã thành quen nhưng trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu.

Cô chỉ nhìn chằm chằm về phía anh mà không nói lời nào.

Có lẽ cô đang mong chờ một lời nói gì đó hoặc một hành động cụ thể nào đó từ anh.

Nhưng rồi cô lại phải thất vọng.

Vương Đình Phong không có động thái gì mặc cho Gia Hân đang câu lấy tay anh không thôi.
Gia Hân lướt nhìn thái độ hai người một lượt rồi mới chú ý đến người đàn ông đối diện với Nhã Ân.

Cuộc nói chuyện này không thể thiếu sữa rửa mặt của anh ta vì thế Gia Hân liền cố ý hỏi tới:
Mà người này là ai vậy? Bạn trai của cô sao?
À chúng tôi chỉ là...
Nhã Ân còn chưa nói hết câu Tần Hạo Thiên đã tiếp lời:
Chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.


Bốn chữ “đang tìm hiểu nhau” được Tần Hạo Thiên nhấn mạnh rồi nhìn về phía Vương Đình Phong đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhã Ân và Gia Hân ngơ ngác trước lời nói của Tần Hạo Thiên, chỉ riêng Vương Đình Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng sợ, sự lạnh lùng tàn nhẫn hiện lên trong đôi mắt anh mà chỉ có Tần Hạo Thiên thấy được.
Gia Hân nhanh chóng thêm lời:
Ra là thế.

Trai chưa vợ gái chưa chồng tìm hiểu lẫn nhau là chuyện thường tình.

Trông hai người cũng đẹp đôi đấy.
Cô quá khen rồi!
Tần Hạo Thiên mỉm cười hào hứng đáp lại, trông anh ta không có vẻ gì là ngượng ngùng lúng túng.

Mặc dù biết Nhã Ân đã kết hôn, Nhưng trước khi tìm đến gặp cô, anh ta đã tìm hiểu mọi chuyện.

Sống với một người chồng không nhớ vợ mình là ai thì anh ta sao phải ngượng nghịu khi nói về chuyện này.
Dù sao cũng là người quen hai người có muốn ngồi đây ăn cùng với chúng?
Gia Hân đưa mắt nhìn sang Vương Đình Phong đầy thăm dò.

Với kinh nghiệm lâu năm, Gia Hân biết dù bên ngoài Vương Đình Phong không phản ứng gì bhưng bên trong hẳn đang rất tức giận.

Nếu còn ở đây thêm giây phút nào e rằng sẽ xảy ra án mạng.
Gia Hân liền mỉm cười lắc đầu từ chối:
Không cần đâu, bàn của chúng tôi ở bên kia.

Xin lỗi vì đã làm phiền hai người.
Không sao, nếu có dịp mong sẽ gặp lại.
Tần Hạo Thiên nói càng khiến Vương Đình Phong nghiến răng nghiến lợi nhưng bên ngoài anh vẫn cố bình thản như không có gì.

Vương Đình Phong cùng Gia Hân đi về bàn ăn của họ.

Trước khi đi anh không quên quay sang nhìn Nhã Ân khiến cô tự giác cúi đầu thấp xuống, giống như bị bắt gian tại trận vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi