NHÂN TÌNH CỦA ANH

Cuộc điện thoại kia vẻn vẹn chỉ có 15 giây. Bên kia, một giọng nói đầy vẻ ăn năn

"Chị dâu, xin lỗi chị. Sầu Riêng được an toàn nhưng Boss thì bị trúng đạn, đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố"

Trúng đạn? Nghe đến đó, cái điện cô đang cầm trên tay rơi xuống nền nhà. Lúc này, dì Liên đang đứng trước mặt cô là ánh sáng duy nhất trong lúc tối tăm thế này. Cô lắp bắp nói với dì một câu

"Dì Liên... Anh Thành... bị trúng đạn"

Dì Liên như không tin vào những lời cô nói. Không phải cậu chủ đã không dính dáng gì đến xã hội đen từ lâu rồi sao? Sao hôm nay lại trúng đạn. Nhất định là vì có người muốn trả thù

Dì biết bây giờ cô đang mất bình tĩnh như thế nào. Dì vội trấn an cô. Việc quan trọng bây giờ là phải giúp cô bình tĩnh. Nếu không, sợ rằng đứa bứa trong bụng vì sự kích động của cô mà xảy ra chuyện mất.

"Ngọc Nhi nghe dì nói, cậu chủ nhất định sẽ không sao. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện"

Cô gật đầu "Đúng, chúng ta đến bệnh viện"

Hiện tại, cô chỉ muốn đến bệnh viện, không quan tâm tất cả, không để ý rằng mình chỉ đang mặc cái đầm ngủ mỏng manh. Dì Liên thấy vậy thì khoác cho cô một cái áo khoác.

Hai người lập tức đón taxi đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, nhìn thấy Hoàng Lâm cùng với Sầu Riêng đang đứng chờ trước hành lang của phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy bộ đồ dính đầy máu của Sầu Riêng, tâm trạng khó khăn lắm dì Liên mới trấn an được của cô liền trở nên kích động.

Cô ôm chầm lấy Sầu Riêng "Con gái, con bị thương ở đâu? Nói mẹ nghe, con có làm sao không?"

Con bé mếu máo "Mẹ ơi, Sầu Riêng không sao. Nhưng bố, đây là máu của bố..."

Sầu Riêng rất lo cho bố. Bố đã bị đẩy vào phòng đó rất lâu rồi mà bố vẫn chưa ra. Có phải bố sẽ chết không? Không được, bố không thể chết. Sầu Riêng không muốn bố chết.

Cô ôm con gái vào lòng. Lúc này, cả hai mẹ con cô đều khóc. Hiện tại, cô chỉ có một ước nguyện duy nhất, đó là anh không sao. Anh nhất định phải không sao vì còn có ba mẹ con cô đang đợi ở ngoài này. Nếu anh có mệnh hệ gì, cô phải làm sao? Con phải làm sao? Cô thật sự không dám nghĩ tới.

Trên thế gian này, vẫn còn một loại đau khổ, đó là tâm trạng khi đứng chờ trước hành lang phòng phẫu thuật. Không biết được tình hình bên trong thế nào. Chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho ca phẫu thuật thành công. Người nằm trên bàn mổ kia sẽ được cứu sống.

Dì Liên chỉ là một người ngoài cũng không kìm được nước mắt. Đôi trẻ này, cớ sao phải gặp nhiều chuyện ngang trái như vậy. Mong muốn một cuộc sống bình thường với những ngày tháng bình yên thì khó lắm sao?

Mấy tiếng dài đằng đẵng trôi qua. Giờ tâm trạng của cô đã ổn định hơn nhiều. Cô và Sầu Riêng ngồi yên lặng ở hàng ghế chờ.

Lại mấy giờ đồng hồ trôi qua, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Một vị bác sĩ già đi ra, nặng nề

"Chúng tôi đã lấy được viên đạn ra. Tuy nhiên vì viên đạn ở ngay cổ, ngay vị trí hiểm nên bệnh nhân có qua khỏi cơn nguy kịch không, thì phải trông chờ vào kì tích"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi