NHÂN VẬT CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC KHÔNG CHO TA KHÓC


Ước chừng nửa tháng sau, trong núi sâu xuất hiện vài vết chân hiếm lắm mới xuất hiện, Úc Lễ bèn đưa ra yêu cầu rời khỏi nơi này với Ninh Diệu.
“Nơi này không thể ở lâu, ta bắt buộc phải nâng cao sức mạnh, không thể cứ ở mãi một nơi sóng yên biển lặng như vậy được.” Úc Lễ nói.
Đóng cửa luyện kiếm chỉ có thể luyện được nhất thời, chứ không thể luyện được cả đời.

Một thanh kiếm dời núi lấp biển của kiếm tu chỉ có thể đạt được trong thực chiến.

Chỉ có thể dùng thực chiến để rèn giũa bản thân, mài gọt kiếm ý, nếu không thì cũng chỉ là giàn hoa mà thôi.
Dựa theo suy nghĩ cá nhân của Ninh Diệu thì tất nhiên là y không muốn rời khỏi nơi này nửa bước.

Nhưng yêu cầu của Úc Lễ rất hợp lý, nên y không thể không suy nghĩ lại được.
Thế giới bên ngoài lắm người nhiều miệng, tất nhiên sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Nhưng nếu như y giam cầm Úc Lễ ở nơi này ba năm, không cho Úc Lễ ra ngoài, thì y và tên sư phụ xấu xa của hắn có gì khác nhau đâu?
Trước đây y quyết định ở lại bên cạnh Úc Lễ chứ không bỏ đi, chỉ là vì y muốn để lại cho Úc Lễ ký ức về thời niên thiếu tươi đẹp, là khi hắn nhớ lại có thể mỉm cười, chứ không phải tạo thêm bóng ma tâm lý cho Úc Lễ nữa.
Thế giới bên ngoài đúng thật là vô cùng nguy hiểm, nhưng y tin rằng mình đủ năng lực để ngăn cản những lời đồn đãi vớ vẩn.

Hơn nữa y vẫn muốn đặt niềm tin vào Úc Lễ, y tin Úc Lễ sẽ lựa chọn tin tưởng y, chứ không phải nghe những lời đồn đãi vớ vẩn ấy.
Chẳng lẽ mấy lời nói dối của y còn chưa đủ cho Úc Lễ tin sao?
“Được, vậy làm như lời huynh nói.” Sau khi yên lặng trong chốc lát Ninh Diệu mới đưa ra câu trả lời.

“Ta sẽ đưa huynh đến những nơi nguy hiểm giữa các địa vực.

Huynh có thể ở đó để luyện kiếm ý, nâng cao cảnh giới.”
Phải từ biệt cùng căn nhà gỗ đã đồng hành suốt nửa tháng, trước khi đi, Úc Lễ quay đầu lại nhìn thật lâu, tựa như là muốn khắc sâu mọi vật trong đó vào đầu mình.
“Sao vậy? Không nỡ bỏ nơi này?” Ninh Diệu hỏi.
Úc Lễ nhanh chóng quay đầu lại: “Đi thôi.”
*
Nơi nguy hiểm rất nhiều, nên bắt buộc y phải tìm một nơi phù hợp với cảnh giới hiện giờ của Úc Lễ.

Không được quá cao, nhưng cũng không được thấp quá.
Ninh Diệu bắt đầu chọn lựa, cuối cùng phát hiện ra nơi thích hợp nhất, có thể là những bí cảnh nhỏ.
Mấy loại bí cảnh nhỏ như thế thường bị hạn chế về tu vi, những tu sĩ có tu vi cao hơn sẽ không thể bước vào đó.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nhưng bí cảnh này không có nguy hiểm.

Bởi vì bí cảnh có đủ các loại hung thú quý hiếm, tu sĩ khi bước vào không chỉ phải đối mặt với đủ loại yêu thú có tu vi không thấp, mà còn phải ứng phó với rất nhiều tu sĩ muốn giết người đoạt bảo với đủ loại cảnh giới.
Ở nơi này, hắn không chỉ có thể tu luyện kiếm ý, mà còn có thể tôi luyện tâm trí.
Ninh Diệu nghĩ vậy xong, thì lúc vừa đi vào giữa thành, đã nghe ngóng thử xem có tin tức gì về bí cảnh hay không.


Cuối cùng thì nơi này vẫn không phải thế giới thật, vậy nên chuyện có hay không thì phải xem sự sắp đặt của tháp phong ấn thôi.
Y khuếch tán thần thức ra ngoài tòa thành trì, thế nên cũng nghe được rất nhiều tin tức.
Chuyện này cũng được xem như là bọn họ đang tự đẩy mình vào nguy hiểm, tất nhiên là tháp phong ấn sẽ rất vui mừng.

Vì để thỏa mãn bọn họ, tháp phong ấn gần như dọn sẵn tất cả những bí cảnh đầy rẫy nguy hiểm ra hết, cái gì mà Ma tộc, rồi gì mà trăm yêu tranh bá ở Yêu tộc, khiến cho Ninh Diệu nghe đến mức hoa mắt chóng mặt.
Ninh Diệu chọn được một bí cảnh tầm thường không có gì kỳ quái.

Sau khi dùng linh thạch cực phẩm mua được chìa khóa vào bí cảnh từ một vị tu sĩ cần tiền gấp, y mới đưa Úc Lễ bay về hướng bí cảnh.
Úc Lễ nhìn có vẻ như tâm sự nặng nề, tay hắn nắm chặt chìa khóa, lại không thèm nói lời nào, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì nữa.
Có lẽ là bay quá nhanh nên gió lớn, khi gặp phải một cơn gió mạnh, cơ thể Úc Lễ hơi lảo đảo, chìa khóa bí cảnh trong tay hắn cũng theo đó mà rơi xuống.
Ninh Diệu dùng một tay ôm lấy Úc Lễ, để hắn có thể đứng vững.

Còn tay kia thì đưa về hướng chìa khóa bí cảnh đang rơi, bắt lấy nó.

Thế là chìa khóa bị sức mạnh của y kéo ngược trở về.
“Huynh không sao chứ?” Ninh Diệu quan tâm hỏi Úc Lễ.

“Gió hơi lớn.

Huynh vẫn còn nhỏ, cứ đứng sau lưng ta đi, ta giúp huynh cản gió.”
Úc Lễ vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, nhìn vào chìa khóa trong tay Ninh Diệu.
Ninh Diệu lấy chìa khóa nhét vào ngực mình.

“Suýt chút nữa là chìa khóa rơi mất rồi, tạm thời cứ để ta giữ đi.”
Úc Lễ mím môi, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.

Hắn cứ cau mày nhìn về phía trước.
Đương nhiên hắn sẽ không bị gió lớn thổi lảo đảo, cũng sẽ không vì chuyện đó mà không nắm chặt được những thứ trong tay.

Những chuyện này cứ liên tiếp xảy ra như vậy, chẳng qua chỉ là do hắn cố ý mà thôi.
Tu luyện thì cứ tu luyện, nhưng hắn không hề nghĩ đến, nhanh như vậy đã phải rời xa Ninh Diệu.
Bí cảnh hạn chế tu vi.

Tu vi của hắn đang ở Trúc Cơ kỳ nên có thể đi vào, nhưng tu vi của Ninh Diệu sâu không lường được, chắc chắn không thể cùng hắn đi vào đó được.
Rõ ràng chỉ là một người mới quen biết được hơn nửa tháng, nhưng khi nghĩ đến chuyện phải chia xa, một nỗi buồn lại đột ngột trào dâng trong ngực hắn.
Cứ bám lấy một người không rời, hành động này thật sự mất mặt, càng không thể thừa nhận được.
“Sao lại chọn bí cảnh?” Úc Lễ bỗng đưa ra lời phản đối.


“Ta cho rằng bí cảnh không đủ kịch liệt, không thể giúp ta tích lũy nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong thời gian ngắn, không phù hợp đâu.”
Ninh Diệu: “…”
Bí cảnh không đủ kịch liệt ấy hả? Dưới tình huống thích hợp thì còn có thể đánh bay cả sọ não ấy chứ đùa! Nếu như lại đi đến nơi nào đó nguy hiểm hơn, thì tu vi Trúc Cơ của Úc Lễ làm sao có thể thắng nổi đây?
“Huynh còn nhỏ.

Huynh không hiểu.” Ninh Diệu dứt khoát giải quyết ngay.

“Nghe ta, cứ đi nơi đó đi.”
Úc Lễ đen mặt không nói lời nào.

Ninh Diệu muốn kéo hắn ra sau lưng mình, nhưng hắn vẫn không chịu nhúc nhích.
Ninh Diệu thật sự chẳng biết phải làm thế nào.

Đây lẽ nào là tuổi dậy thì của thiếu niên sao? Đúng là lòng dạ thiếu niên như mò kim đáy biển, y chẳng hiểu được cái gì luôn đây nè.
Thời gian yên lặng của Úc Lễ rất dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Huynh ở bên ngoài chờ ta? Vậy sau này ta ra ngoài rồi biết đi đâu tìm huynh?”
Có vẻ như thiếu niên Úc Lễ đã bị mấy lời này chọc giận mất rồi, cứ vác mãi một khuôn mặt vô cảm, mặt quay về hướng bên kia, buồn bã nói: “Không đợi thì không đợi vậy.

Ta cũng không muốn bắt huynh phải đợi, tự huynh đi nghỉ ngơi đi.”
Ninh Diệu cố gắng nặn ra một nụ cười, tiếp tục hỏi Úc Lễ đang tức giận: “Vậy sau khi huynh ra ngoài thì muốn đến nơi nào tìm ta?”
“Còn có thể là nơi nào nữa, đương nhiên là đến khách điếm tốt nhất ở thành bên cạnh tìm huynh.” Trông Úc Lễ có vẻ vẫn còn tức giận lắm, nhưng vừa giận, lại vừa bắt đầu dặn dò Ninh Diệu mấy việc nhỏ nhặt.

“Huynh đã đến gần với giới hạn của thọ mệnh thì cố gắng đừng xảy ra xung đột với người khác, cũng cố gắng hạn chế dùng linh lực.

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chờ đến khi ta ra ngoài rồi, ta sẽ đi dạy dỗ những người đắc tội huynh.”
Giọng nói vững vàng của Úc Lễ cứ vang lên suốt cả đường đi.

Y có thể nhận ra được, hắn thật sự lo lắng vì phải tách ra khỏi y trong khoảng thời gian này.

Hắn sợ y sẽ gặp phải chuyện gì mà ngã xuống.
Ninh Diệu hớn hở trả lời: “Sẽ không đâu mà.

Sao ta lại xảy ra xung đột với người khác được chứ? Ta cùng lắm là đi nghe người ta kể chuyện, hoặc là nghe tiểu khúc…”
Úc Lễ vừa nghe tới tiểu khúc đã bắt đầu liên tưởng, bắt một cái đã túm được cánh tay của Ninh Diệu, lạnh lùng nói: “Huynh sẽ không nhân lúc ta không ở đó mà đi tìm người khác làm đạo lữ của mình?”
Ninh Diệu khiếp sợ: “….?”
Chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra được luôn hả? Rõ ràng là y chưa nói gì luôn á!

Tuy Úc Lễ ở hiện thực thường xuyên không nói gì, nhưng dựa vào những biểu hiện của hắn khi còn nhỏ, thì chắc chắn mỗi lần hắn không nói gì, thì trong lòng đã tự viết ra được 800 bộ kịch bản luôn rồi ấy chứ!
Sau khi Úc Lễ lớn lên tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.

Cũng chẳng biết hắn có gạt y, lén ở sau lưng y làm gì đó hay không nữa.
Thôi, khỏi suy nghĩ nữa, chắc chắn là có!
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Ninh Diệu đang tức giận mới đi xoa dịu thiếu niên Úc Lễ đang tức giận một lúc, cuối cùng mới nói: “Ta cùng huynh đi vào bí cảnh vậy thì làm sao đi tìm người khác làm đạo lữ? Ta làm trò trước mặt huynh được chắc?”
“Huynh muốn tìm người khác ngay trước mắt ta, vậy mà huynh còn nói huynh thích ta.” Úc Lễ lạnh lùng nói.
Hắn đã từng phải chịu vô số tủi nhục, nhưng chưa từng có một lần nào khiến hắn không khống chế được cảm xúc như lúc này cả.
Người khác đối xử bất công với hắn, hắn có thể thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng mỗi một cảm xúc người này mang đến cho hắn, đều sẽ là thứ trân quý nhất trong tim, không thể nào quên được, càng không thể thờ ơ lạnh nhạt với chúng.
Sau khi tức giận đủ rồi, Úc Lễ mới nhận ra được khi nãy Ninh Diệu vừa nói gì.
Úc Lễ không tin nổi: “…..Huynh sẽ cùng ta vào bí cảnh?”
“Đúng vậy.” Ninh Diệu khoanh tay nói.

“Giải thích cụ thể nguyên nhân thì phiền phức lắm, nhưng hẳn là ta có thể vào được.

Nếu ta không vào được, thì chúng ta đổi nơi khác vậy.”
Úc Lễ vẫn không nói gì.

Mặt hắn đơ ra như trúng gió, cuối cùng mới nghẹn được ra mấy chữ: “Ừm, đi.”
Có lẽ lúc này Úc Lễ đang từ chối giao tiếp, cũng may là lúc bọn họ vừa đi đén cửa vào thì nơi này không có một bóng người.
Ninh Diệu thử đặt bàn tay mình vào khe hở đi vào bí cảnh.
Sức mạnh mà y có được tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không phải là sức mạnh của thế giới này.

Nói cách khác, thì nó cũng không thuộc về cảnh giới tu hành.
Nếu như dựa vào quy tắc phân chia cảnh giới của thế giới này, thì chắc y vẫn đang ở…Luyện Khí kỳ.
Cánh tay thon dài có thể đặt vào khe hở rất suôn sẻ, không hề bị đẩy ra.

Trong lòng Ninh Diệu vui vẻ, lập tức túm lấy cánh tay của Úc Lễ, kéo hắn vào bí cảnh.
*
Bí cảnh nhỏ này thật sự rất hợp với Úc Lễ.
Chẳng biết lúc này bọn họ được gọi là may mắn hay là không may mắn nữa, tuy rằng không gặp tu sĩ loài người, nhưng lại gặp được một đám yêu thú có tu vi ngang với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Đàn yêu thú đông như kiến cỏ, cứ gào rú xông về phía bọn họ.
“Huynh đừng nhúng tay vào.” Úc Lễ nghiêm túc nói.

“Cứ để ta.”
“Được.” Ninh Diệu gật đầu.
Ninh Diệu không giúp, mà cứ đứng ở trên cao quan sát.

Mãi cho đến khi Úc Lễ kết thúc trận chiến rồi, thì y mới đi xuống, giúp Úc Lễ bôi thuốc lên mấy vết thương.
Ninh Diệu vừa cẩn thận bôi thuốc cho hắn, vừa khen ngợi: “Lợi hại quá à, nhiều yêu thú như vậy mà huynh vẫn có thể đánh bại hết.

Khi ta còn ở tuổi huynh thì chưa làm được gì đâu.”

Mấy vết thương trên mặt Úc Lễ đang được xử lý, bàn tay mềm mại còn mang theo nhiệt độ ấm áp xoa nhẹ trên mặt hắn.
Bởi vì phải bôi thuốc, nên mặt hai người rất gần nhau.

Úc Lễ cảm thấy không được tự nhiên, đành rũ mắt nhìn về phía khác.
Úc Lễ chỉ nghĩ: người này không cần động vào gì cả.

Dù thế nào thì cũng có hắn ở đây, một mình hắn là đủ rồi.
“Chúng ta đi tiếp thôi.

Nói không chừng có thể tìm được thứ gì đó tốt, có thể giúp huynh kéo dài thọ mệnh lâu nhất có thể.” Úc Lễ nói.
Ninh Diệu đáp một tiếng.

Vậy nên hai người tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi được một đoạn, cuối cùng bọn họ cũng gặp được hai người.
Hai người kia trông có vẻ rất thân thiết, nhưng trong đó lại có một người nhìn có vẻ rất yểu điệu bỉu môi, trông có vẻ không vui lắm.
Dựa vào quy tắc của bí cảnh, thì khi gặp mặt không phản ứng mới là tốt nhất.

Ninh Diệu và Úc Lễ không chào hỏi bọn họ, mà vẫn tiếp tục đi theo con đường của mình.
Tuy không thấy được linh thực quý giá nào, nhưng bọn họ lại gặp được một đóa hoa nở rộ.
Thật ra bọn họ đã từng nhìn thấy đóa hoa như vậy nhiều rồi.

Khắp nơi trong vùng núi sâu mà bọn họ cư trú trước đây đều có loài hoa này sinh sống.
Úc Lễ vẫn còn nhớ rất rõ, có một lần nInh Diệu đang ngủ, thì từ đâu xuất hiện một con chim không biết sống chết dám ngậm một đóa hoa như vậy đến, đặt lên trên người y, hơn nữa còn diễu võ dương oai với hắn.
Úc Lễ nghĩ tới chuyện đó thì lại tức giận.

Khi hắn giật mình tỉnh ra, thì cũng đã hái đóa hoa ấy xuống cài lên người Ninh Diệu mất rồi.
Cùng lúc đó, Úc Lễ nghe thấy được tiếng nói chuyện của hai người cách đó không xa.
“Ngươi đưa ta cái giống hoa không quả này làm gì? Đóa hoa như vậy có gì lạ chứ! Bí cảnh này nhiều bảo bối như thế, mà lâu đến vậy rồi, ngươi chỉ có thể cho ta mỗi thứ này!”
Tay Úc Lễ chợt ngừng lại.

Bây giờ hắn đưa lên cũng không được, mà buông xuống cũng chẳng xong.
Nhưng vật trong tay hắn lại được lấy đi thật dịu dàng.
Ninh Diệu cầm đóa hoa nghiên cứu trong chốc lát, rồi cắm nó lên vạt áo mình làm đồ trang trí, sau đó y ngẩng đầu lên, cười với Úc Lễ.
Nụ cười này không vì ngũ quan hoàn mỹ của chủ nhân nó mà trở nên bức người,,à lại vô cùng dịu dàng, cứ như là được gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
“Đẹp không?” Ninh Diệu hỏi.
Không biết thiếu niên đưa hoa ấy bị điều gì khiến cho sững sờ tại chỗ.

Hắn ngây ngốc nhìn gương mặt tươi cười ấy một lúc lâu, rồi nhanh chóng xoay người đi.
Tuy hắn có thể giấu được biểu cảm trên gương mặt mình, nhưng lại không thể giấu được vành tai đang dần thay đổi màu sắc.
Đẹp.
Tựa như là đang lớn dần lên trong tâm trí hắn vậy.
———-Hết chương 79————-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi