NHÂN VẬT CHÍNH TRUYỆN NGƯỢC KHÔNG CHO TA KHÓC


Quá trình tổ chức hôn lễ rất phiền phức, nhưng đăng kí kết hôn thì lại rất đơn giản.
Thấy người nhà mình đã gần như chấp nhận được rồi, Ninh Diệu bèn chuẩn bị dẫn Úc Lễ đi đăng kí kết hôn ngay.
Thời tiết không đẹp lắm, mưa cứ rơi tí tách tí tách từng giọt, giống như là có ai đang len lén khóc hu hu trong đám mây vậy.
Ninh Diệu ló đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn lên bầu trời hô to: “Đừng mưa nữa mà, nay con đi đăng kí kết hôn, nắng lên nàooooooooo!”
Ninh Diệu vừa nói xong, mây đen lập tức tản ra hết, mặt trời chói chang rực rỡ dần ló dạng.
Ninh Diệu đứng trên cửa sổ cao cao, nhìn về phía xa, lại lẩm bẩm gì đó: “Hình như hơi thiếu thiếu gì đó…”
Thiếu cái gì nhỉ?
Tất cả giấy tờ đều đã đủ cả rồi, sổ hộ khẩu và căn cước của Úc Lễ đều đã chuẩn bị hết, mọi chuyện đều đã xong.
Nhưng Ninh Diệu vẫn nghĩ không ra, cậu gãi gãi đầu mình.

Cuối cùng cậu quyết định không suy nghĩ nữa, chạy đi tìm Úc Lễ đang thay quần áo.
Vừa quay đầu lại, đã thấy hắn bước ra khỏi phòng thay đồ.
Úc Lễ ăn mặc rất đơn giản, chẳng qua chỉ là áo sơ mi trắng và quần đen, nhưng quần áo càng đơn giản, càng tôn lên dáng người chân dài vai rộng, đẹp trai ngời ngời của hắn.
Mắt Ninh Diệu sáng rực, cậu lấy đà vài bước rồi nhảy một cái, chui tọt vào ngực Úc Lễ, để hắn bế cả người mình lên.
Ninh Diệu xoa xoa mái tóc ngắn của hắn, khen rất thật lòng: “Đẹp trai quá! Cho dù anh để kiểu tóc gì cũng đẹp hết!”
Tu vi của Úc Lễ đã đạt được đến cảnh giới này, vậy nên có thể tùy ý khống chế mọi mặt của cơ thể.

Cho dù không chuẩn bị gì cả, nhưng hắn vẫn có thể biến tóc mình ngắn lại vô cùng dễ dàng.

“Xấu thì làm sao xứng với em?” Úc Lễ cười nói.

“Đã chuẩn bị xong chưa.

Cả nhà đang chờ ở dưới.

Bảo rằng muốn lái xe đưa bọn mình qua đó.”
Ninh Diệu đáp lại một tiếng, rồi nhảy khỏi người Úc Lễ.

Sau đó đổi thành tư thế bình thường, để Úc Lễ đưa cậu bay ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.
Ở nơi đó, người nhà cậu đã bày sẵn trận địa, sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Ninh Diệu nhỏ giọng nói: “Chỉ là đi đăng kí kết hôn, không phải đi tổ chức hôn lễ, đâu cần phải nghiêm túc đến vậy đâu ạ?”
Ninh Diệu bị cặp mắt nhoè lệ của anh hai liếc cho một cái, rồi anh lại trừng mắt liếc Úc Lễ thêm cái nữa, sau đó thật sự xúc động đến mức không kiềm được nước mắt nữa, chỉ đành quay gót đi ra cửa.
“Có đăng kí kết hôn thôi thì cũng phải nghiêm túc chứ.” Mẹ Ninh dịu dàng nói.

“Vẫn nên để cả nhà đưa các con đi.

Nhưng mà không cần lo đâu, hai đứa ngồi ở ghế sau, thì thầm to nhỏ với nhau thoải mái.”

Ninh Diệu vui mừng hớn hở đồng ý ngay, Úc Lễ cũng nắm lấy tay cậu.
Cảm giác mười ngón tay đan chặt vào nhau kí/ch thích quá chừng.

Anh cả lạnh mặt vội vàng bỏ đi, ba Ninh cũng nghiến răng nghiến lợi ngồi vào xe.
Ai mà thèm chúc phúc thật lòng gì chứ, thái độ ngược lại với trước đây một chút là tiến bộ lắm rồi đấy!
Ninh Diệu tung tăng sóng vai cùng Úc Lễ ngồi vào xe.
Xe chậm rãi lăn bánh, Ninh Diệu nhìn vào hoa cỏ cây cối ven đường, đột ngột nhận ra gì đó.
Y nghĩ ra thiếu cái gì rồi! Còn thiếu rất nhiều hoa thơm cỏ đẹp đây mà!
Y nói rõ với mấy hoa cỏ bên đường một chút, chẳng mấy chốc, hoa bắt đầu nở rộ trên những tán cây lớn, trông vô cùng hân hoan.
Nhưng không phải chỉ có một cây nở hoa, bắt đầu từ cái cây ấy, tất cả hoa cỏ đều cố gắng hết sức nở ra những đóa hoa tươi đẹp nhất, khiến cho cả thành phố đều bị hương hoa bao trùm.
Mặt trời ấm áp nhưng không chói chang, mọi thứ đều nằm trong trạng thái hoàn mỹ nhất.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả gia đình, Ninh Diệu dắt tay Úc Lễ bước vào Cục Dân Chính.
Nhân viên ở nơi đăng kí kết hôn trong Cục Dân Chính đang nghiêm túc làm việc, còn vừa len lén dùng ánh mắt giao tiếp với đồng nghiệp, trao đổi thông tin vừa mới xuất hiện cách đây không lâu.
Bạo quá trời bạo, nhân vật nổi tiếng nhất bây giờ đến đăng kí kết hôn với ảnh hậu, một khi chuyện này bị vạch trần, chỉ e rằng toàn bộ showbiz sẽ rung chuyển mất.
Nhưng mà bọn họ không đu idol, làm việc ở Cục Dân Chính cũng phải có kiến thức rộng rãi, họ đã không còn ngạc nhiên vì chuyện hai người nào đó kết hôn từ lâu rồi, cho dù nhìn thấy ai đến đăng kí kết hôn, đều có thể bày ra vẻ mặt không có chút bất ngờ nào…
Hai thẻ căn cước được trình ra trước mặt nhân viên công tác, anh ta nhìn vào một cái trước.
“Úc Lễ….anh đẹp trai à, tên của cậu khó viết quá, nhưng mà cậu trai này đẹp quá chừng.” Nhân viên công tác khích lệ Úc Lễ, sau đó nhìn đến thẻ căn cước còn lại.

Mới liếc mắt một cái mà cả người cả ghế của nhân viên công tác đã ngã sõng soài xuống đất, anh ta vội vàng bò dậy: “Không làm hai người sợ chứ? Xin lỗi xin lỗi, do tôi ngạc nhiên quá thôi.”
Hai tay anh ta run lẩy bẩy, muốn xác nhận lại cái tên trên căn cước kia thêm lần nữa.
Ninh…Ninh Diệu.
Anh ta ngập ngừng ngước mắt lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của người trước mặt mình.
Thánh thần thiên địa ơi! Là thật kìa! Là người thật luôn kìa!
Mỹ nhân trước mặt cười nhẹ với anh ta, nhân viên công tác chỉ cảm thấy mình sắp té xỉu tại chỗ thật rồi.
Không thể xỉu được! Cả chớp mắt còn phí thời gian nữa là, nói chi đến chuyện ngất xỉu, chẳng phải là hối hận cả đời luôn sao!
Nhân viên công tác cố gắng chống đỡ, sau đó nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp với cậu.
“Có thể giúp bọn em đăng kí kết hôn không ạ?” Ninh Diệu thân thiện hỏi.
“Đương nhiên đương nhiên.” Lúc này anh nhân viên mới nhớ sựt ra công việc của mình là gì.

Trong phút chốc, anh ta bỗng hiểu được cảm giác trời sụp đất nứt của fans khi idol nhà mình kết hôn, nhưng kỹ năng công việc vẫn phải có, anh ta chỉ đành rưng rưng nước mắt thực hiện theo đúng trình tự.
“Có mang ảnh chụp chung gần đây đến không? Nếu không có thì có thể chụp ở đây luôn.”
“Bọn em có mang ảnh…” Ninh Diệu đang nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, giống như cậu loáng thoáng cảm nhận được gì đó, rồi nhìn ra bên ngoài bầu trời, sửa miệng ngay: “Được ạ, vậy chụp ở đây luôn.”
Ở bên trong có một phòng chụp ảnh nho nhỏ, cửa đóng chặt, nơi này chính là một căn phòng bí mật.

Thợ chụp ảnh nhắm mắt ngồi trong phòng, như là ngủ rồi vậy.
Úc Lễ còn đang ở bên cạnh, nên Ninh Diệu không sợ xảy ra gì nguy hiểm cả, thế là cậu muốn gọi thợ chụp ảnh dậy.
“Đừng gọi, đừng gọi.

Ta vất vả lắm mới làm cho cậu ta ngủ được đấy!” Một giọng nói đột nhiên vang lên, Ninh Diệu ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức thấy được một quả cầu quen thuộc.

Quả cầu bay lơ lửng giữa không trung, nó cố ý thu nhỏ cơ thể mình lại, để tránh đập cho căn phòng này vỡ nát, cả quả cầu đều biến thành màu xanh nhạt u buồn.
“Thần Tích?” Ninh Diệu mừng rỡ.

“Sao người đến đây?”
“Ta không tới sao được? Con đi đăng kí kết hôn sao ta có thể không đến?” Thần Tích rơi nước mắt vì cục cưng bé bỏng của nó đi lấy chồng, nó huyễn hóa ra một đôi mắt to tròn ngấn lệ, còn siêu hung dữ trừng mắt liếc Úc Lễ.
Úc Lễ không giận, hắn chỉ nhếch môi cười nhẹ: “Trước khi ta đến đây, còn muốn cảm ơn ngài đã chỉ đường.”
“Xí! Ta không muốn nói chuyện với cậu.” Thần Tích thở phì phò.
Thần Tích bay về phía sau camera, lại huyễn hóa ra một nhánh cây giống như cánh tay, nghịch nghịch camera vài lần.
“Ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn của hai đứa, để ta chụp cho.” Thần Tích nói.
Nó là Thiên Đạo của thế giới này, vậy nên nó không thể tùy tiện xuất hiện giữa thế giới, cũng không thể để lại dấu vết của mình trên quá nhiều thứ.
Nhưng mà hôm nay nó muốn tự mở cửa sau cho mình – Ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn của Ninh Diệu, bắt buộc phải do chính tay nó chụp đấy nhé!
Thần Tích mân mê vài cái, ngay khi nó tìm hiểu ra cách chụp ảnh, thì Ninh Diệu và Úc Lễ cũng đã ngồi lên chiếc ghế đối diện camera.
“Dzô nè! Ba, hai, mộtttt!”
“Tách tách!”
Bức ảnh được gói gọn trong một khung hình.

Trên bức ảnh nho nhỏ mang phông nền đỏ, có hai người đang cười thật tươi.
Tính cách của bọn họ khác nhau, một người cười tưới rói, còn người kia thì hơi gượng gạo, nhưng điểm chung chính là trong nụ cười ấy đều ngập tràn tình yêu và hạnh phúc.
Nụ cười ấy vĩnh viễn được lưu giữ trong ảnh chụp, nhưng ngay cả trong hiện thực, tình yêu ấy cũng là vĩnh hằng, mãi mãi không bao giờ kết thúc.
————-Hết ngoại truyện 2————-.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi