NHÂN VẬT PHẢN DIỆN BIẾN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG

Sáng sớm hôm sau Chương Cảnh dắt xe đạp đứng ngoài cửa chờ. Đỗ Yến cầm cặp sách ra, trong miệng còn ngậm bánh mì.

“Cậu dậy muộn?” Chương Cảnh bất lực nói.

“Còn không phải do cãi nhau với cậu nên mấy ngày trước mới ngủ không ngon à, mãi đến hôm qua mới được ngủ một trận đã đời.”

Chương Cảnh cười: “Là do cậu không thèm để ý đến tớ đấy chứ? Tớ nào dám chọc giận cậu.”

“Xí.” Đỗ Yến lười đấu võ mồm với hắn.

Cậu cắn hai bá miếng đã xử lý xong miếng bánh, lúc chuẩn bị nhảy lên yên sau mới nhớ tới một chuyện: “Thân thể nhỏ bé này của cậu có chở được tớ không vậy? Hay là để tớ đèo nhé?”

“…”

Chương Cảnh đột nhiên nhớ tới câu “Chị nặng quá, em không chở được đâu” của Đỗ Yến.

Trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại dâng lên cảm xúc buồn bực vì bị coi thường, chẳng nhẽ trông mình còn yếu hơn cả con gái à. 

Chương Cảnh cãi: “Chỗ nào trên người tớ khiến cậu nghĩ rằng tớ không thể đèo cậu?”

Đỗ Yến cười đáp: “Vừa nhìn đã biết con mọt sách nhà cậu cả ngày chỉ biết học, rất ít vận động, do đó suy đoán vậy cũng hợp lý cả thôi.”

Chương Cảnh vẫn cảm thấy trí tuệ quan trọng hơn thể lực rất nhiều. Thế nhưng ngày hôm nay bị Đỗ Yến nói như thế nên hắn âm thầm quyết định cho việc rèn luyện sức khỏe vào lịch trình hàng ngày của mình. 

Tuy bình thường Chương Cảnh không thích chạy ngoài đường song cũng chưa đến nỗi không chở được Đỗ Yến, dù sao từ nhỏ hắn đã học võ phòng thân.

Trên đường đi hai người cười cười nói nói, hoàn toàn không xuất hiện di chứng của đợt chiến tranh lạnh lúc trước, phảng phất như chưa hề có cuộc chia ly.

Sau khi bọn họ vào cổng trường, Đỗ Yến đột nhiên lên tiếng: “Này, cuối tuần cậu phải chịu trách nhiệm bỏ tiền thay xích xe cho tớ đấy nhé.”

Cậu suy nghĩ một chút bèn bổ sung: “Coi như tớ vay tạm tiền cậu.”

Mặc dù gia cảnh nhà Đỗ Yến không tệ nhưng ông Đỗ là giáo viên, sẽ không cho cậu tiêu xài hoang phí mà phải có chừng mực.

Tính cách Đỗ Yến rất tùy tiện, bình thường đi cùng Chương Cảnh thì còn có người phụ trách quản lý chi tiêu của cậu song mấy ngày chiến tranh lạnh vừa qua, cậu lại giống như ngựa hoang thoát cương, vung tiền như nước. 

Chương Cảnh nói: “Tớ mới chỉ không theo sát cậu vài hôm thôi mà cậu đã xài hết tiền rồi ư?”

“Hì hì.” Đỗ Yến cười phớ lớ, cùng Chương Cảnh dắt xe đến chỗ gửi “Cuối tuần đó, đừng quên nha.”

Đỗ Yến quyết định thay xích vào cuối tuần không phải là muốn Chương Cảnh chở mình thêm mấy ngày mà do chiếc xe đạp kia là hàng hiệu nhập khẩu, ở tiệm sửa xe chắc chắn không có đồ để thay mà phải ra tận cửa hàng chính hãng.

Đỗ Yến cũng không dám để ông nội đưa đi sửa, nếu như ông phát hiện xích bị cắt thì cậu sẽ bị phạt mất.

Chương Cảnh gật đầu, không hỏi tại sao xích xe Đỗ Yến đột nhiên hỏng.

Tối hôm qua hắn đã hiểu, mấy ngày chiến tranh lạnh hắn khó chịu thì Đỗ Yến cũng vậy. Dây xích bỗng dưng đứt rời chính là tín hiệu cầu hòa của Đỗ Yến.

Nghĩ tới đó, Chương Cảnh thật sự cảm thấy mình có thể không quá để ý đến việc yêu đương của Đỗ Yến.

Tính tình Đỗ Yến trời sinh phản cốt. Trước đây Chương Cảnh biểu hiện cực kỳ quan tâm đến chuyện Triệu Ngọc Kỳ thế mà cậu nhất định không hé răng nửa lời. Ngay cả khi Chương Cảnh nói bóng gió thì vẫn rất thần thần bí bí.

Mà trong khoảng thời gian này, Chương Cảnh chẳng còn đề cập tới nữa.

Chương Cảnh thản nhiên chấp nhận việc Đỗ Yến vắng mặt sau khi tan học, không hề để bụng. Đỗ Yến lại thấy khó chịu, muốn tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện cho hắn.

Vào buổi sáng ngày cuối tuần nào đó, Đỗ Yến sang nhà Chương Cảnh.

Trước giờ hai người họ đều rất thẳng thắn với nhau, ngay cả câu chào hỏi cũng chẳng có mà nói luôn: “Chương Tiểu Cảnh, bây giờ cậu có muốn biết chuyện yêu đương của tớ không?”

Chương Cảnh sững sờ, cũng không phủ nhận: “Tớ có, nhưng nếu cậu tình nguyện kể với tớ thì tớ rất vui, nếu không thì cũng chẳng sao, tớ tôn trong quyền riêng tư của cậu.”

Đỗ Yến trả lời bằng cách lôi Chương Cảnh ra ngoài: “Chuyện này có hơi phức tạp, thời gian sắp không kịp nữa rồi, cậu đi theo tới là biết.”

Đỗ Yến kéo Chương Cảnh rời khỏi nhà, ở trong sân cất cao giọng gọi: “Thời An! Thời An ơi!”

Chương Cảnh hỏi: “Cậu đi hẹn hò thì gọi Thời An làm gì?”

Đỗ Yến sờ mũi, cười cười: “Lát nữa có thêm người hỗ trợ sẽ càng tốt hơn.”

Chương Cảnh vừa nhìn vẻ mặt này của Đỗ Yến đã cảm thấy không ổn. Mỗi lần cậu cười như vậy đều là lúc phiền phức tìm tới cửa, sau đó còn gọi Thời An thì tám chín phần mười là dính dáng đến bạo lực.

Tuy Đỗ Yến đánh nhau rất giỏi, cũng không phải một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đã yếu còn ra gió. Thời An chính là người quan trọng nhất trong kế hoạch của cậu, dùng để khiến phe địch chủ quan. 

Chương Cảnh cau mày: “Chẳng phải đang nói đến vấn đề của cậu và Triệu Ngọc Kỳ à? Cậu lại gây chuyện gì rồi.”

Đỗ Yến đáp: “Để ngừa vạn nhất thôi.”

Mặc dù trong lòng cậu không nghĩ như vậy nhưng bây giờ cậu chưa thể nói ra sự thật. Bởi vì Đỗ Yến biết nếu cậu làm thế thì Chương Cảnh chắc chắn sẽ cân nhắc đến mức độ an toàn mà không cho cậu tới điểm hẹn.

Thân là trùm trường, đại ca, sao cậu có thể bỏ bom con gái nhà người ta được?

Thời An nghe thấy tiếng gọi bèn đi tới, y rất nghe lời Đỗ Yến cho nên Chương Cảnh không thể ngăn cản hai người họ.

Ba người ngồi xe đến ven hồ trong công viên ngay gần trường. Khung cảnh nơi đây rất đẹp, vô số cặp đôi cấp hai yêu sớm đều thích đến đây chơi sau khi tan học.

Triệu Ngọc Kỳ đang ngồi trên ghế dài ở bờ hồ chờ ai đó. 

Chương Cảnh có chút khó chịu song cũng không biểu hiện ra mặt, hắn hỏi Đỗ Yến: “Cậu đi hẹn hò còn gọi bọn tớ theo làm gì? Sắm vai bóng đèn à?”

Đỗ Yến vô cùng thần bí ra hiệu im lặng, kéo Chương Cảnh và Thời An nấp trong góc.

“Giờ chưa phải là lúc chúng ta lên sân khấu.”

Đỗ Yến thấp giọng nói, sau đó bắt đầu quan sát kỹ lưỡng tình huống trước mắt.

Triệu Ngọc Kỳ ngồi chưa được bao lâu, một nam sinh cao gầy bỗng đi đến, thoạt nhìn rất giống học sinh cấp ba.

Đối phương trực tiếp ngồi bên cạnh Triệu Ngọc Kỳ, trò chuyện với cô nàng.

Đỗ Yến giải thích: “Thấy chưa, người kia tên là Vương Vũ Hâm, học ở trường dạy nghề. Gần đây anh ta liên tục quấy rầy Triệu Ngọc Kỳ, chị ấy lại không dám tìm người khác vì sợ đối phương bị đánh do đó mới phải nhờ tớ giúp. Yớ đưa chị ấy về chính là để anh ta biết khó mà lui.”

“Hiện tại tớ thường xuyên đi cùng Triệu Ngọc Kỳ nên anh ta không dám làm phiền chị ấy nữa, ngày hôm nay trực tiếp hẹn Triệu Ngọc Kỳ ra chắc là để giải quyết dứt điểm.”

Đỗ Yến vừa mới dứt lời thì Triệu Ngọc Kỳ cũng kết thúc cuộc trò chuyện, đứng lên muốn đi. Nhưng Vương Vũ Hâm làm sao có thể từ bỏ dễ dàng đến thế, hắn ta xông tới ngăn cản Triệu Ngọc Kỳ.

Đỗ Yến chưa vội ra mặt mà bảo: “Thời An, cậu đi trước.”

Mấy năm gần đây Thời An, Đỗ Yến và Chương Cảnh đã phối hợp rất ăn ý với nhau, chỉ cần một ánh mắt là lập tức hiểu mình phải làm gì.

Thời An bước tới, làm bộ như đi ngang qua, trông thấy Triệu Ngọc Kỳ thì kinh ngạc kêu lên: “Ôi, chị Triệu Ngọc Kỳ? Trùng hợp quá nhỉ?”

Trên mặt Triệu Ngọc Kỳ lộ ra biểu cảm được cứu giúp, song Vương Vũ Hâm lại bắt đầu uy hiếp Thời An: “Mắt mày mù hả nhãi con, bố mày đang hẹn hò đấy, tránh sang chỗ khác đi.”

Thời An nghi ngờ, khó hiểu: “Anh đừng có nói lung tung, rõ ràng Triệu Ngọc Kỳ là  người yêu của bạn thân em – Đỗ Yến mà.”

Vương Vũ Hâm thấy Thời An yếu dớt, hoàn toàn không để y vào trong mắt, phất phất tay, lập tức có mấy người xông tới.

“Một, hai, ba, bốn.” Đỗ Yến đếm, “Thằng cháu này đi tỏ tình mà còn dẫn lắm người theo vậy, nhìn ngứa cả mắt.”

Sau khi thăm dò thành công, Đỗ Yến bèn tiến đến: “Này mày làm gì đấy! Sao lại gây sự với bạn học của tao?”

Vương Vũ Hâm biết Đỗ Yến, thậm chí đã điều tra hết sự tích về cậu. Hắn ta vô thức lui nửa bước, sau đó mới nhớ tới nhân số phe mình đang chiếm ưu thế còn đối phương chỉ là học sinh cấp hai, chẳng có gì đáng sợ.

“Ôi bạn trai cơ à? Oắt con chưa mọc đủ lông đủ cánh thì mau về nhà bú sữa mẹ đi.”

Triệu Ngọc Kỳ thấy thế bèn trốn sau lưng Đỗ Yến, hai phe bắt đầu giằng co.

Giờ này có rất nhiều người già tập thể dục ở ven hồ, nhìn thấy bên này chuẩn bị xảy ra xung đột nên tập trung tới.

Vương Vũ Hâm chẳng quan tâm, dù sao bọn họ cũng không làm được gì.

Trái lại hắn ta còn cảm thấy kích động một cách khó hiểu khi được nhiều người vây xem thế là bèn đẩy Đỗ Yến một cái: “Oắt con, không muốn bị đánh thì mau cút đi.”

Đỗ Yến bị đẩy lùi về sau mấy bước, trên mặt nở nụ cười vô cùng xán lạn: “Là tại mày ra tay trước đấy nhé.”

Vừa dứt lời, cậu đấm thẳng một cú vào bụng hắn ta.

Vương Vũ Hâm không ngờ thằng oắt trông có vẻ ngoan ngoãn biết điều này lại nói đánh là đánh thật. Hơn nữa còn rất đau, nếu không phải giữ vững hình tượng trước mặt Triệu Ngọc Kỳ thì hắn ta đã sớm khom lưng rên rỉ, chảy nước mắt đầm đìa rồi.

Vương Vũ Hâm nhịn đau, kêu lên: “Xông lên, dạy cho nhóc con thối tha này một trận cho tao!”

Cảnh tượng nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn, đám thiếu niên đánh nhau dữ dội. Các bác gái đứng xung quanh rất sốt ruột nhưng lại sợ đám nhóc này đánh nhầm mình nên cũng chẳng dám nhào vào can, chỉ đành nói.

“Ôi mấy đứa nhỏ này đừng đánh nữa, chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết chứ.”

“Mấy cậu kia ỷ đông hiếp yếu đánh người còn nhỏ tuổi hơn, quá đáng quá thể rồi đấy!”

Mục đích của Đỗ Yến không phải là đánh nhau mà khiến Vương Vũ Hâm không dám quấy rầy Triệu Ngọc Kỳ nữa. Chương Cảnh và Thời An đã quá quen với cách hàng xử của cậu, ba người phối hợp không chê vào đâu được.

Người ngoài chỉ trông thấy ba bọn họ bị đánh rất thảm, thuộc phe yếu thế nhưng thực chất họ chẳng bị tổn hại gì cả, trái lại đám Vương Vũ Hâm bị ăn hành không ít, phỏng chừng sẽ đau đến kêu cha gọi mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi