NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC

Giây phút chiếc ô bật mở, cả thế giới như bỗng chốc trở về hư vô, yên lặng đến đáng sợ.

Ôn Trĩ Sơ vô thức híp mắt, giống như đang nhìn thẳng vào mặt trời.

Tiga, Gaia và Taro đang nắm tay nhau mỉm cười nhìn bạn.

(*) Các nhân vật trong bộ phim siêu nhân điện quang.

Mí mắt Ôn Trĩ Sơ giật giật, người tốt bụng này thật lãng phí, cậu đây chỉ thích một mình Tiga.

Không vì lý do nào khác, chỉ vì Tiga miễn phí, những người khác đều phải là hội viên.

Ôn Trĩ Sơ quay đầu nhìn lại, rõ ràng có thể cảm nhận được tay chân của Tần Gia Thụ đang cứng đờ, gương mặt luôn không đổi sắc kia khó có khi xuất hiện thêm vẻ kinh ngạc, đôi mắt ngày nào cũng mang theo ý cười dối trá lúc này bị sự khó tin lấp đầy, Tần Gia Thụ cầm ô tận năm giây không chịu nhúc nhích.

Tần Gia Thụ nhìn ô trong tay, hai mắt tối đen trong nháy mắt, trong đầu có một đường ranh giới được kéo lên, tất cả năng lực suy nghĩ của hắn đều bị ngăn cản bên ngoài đường ranh giới, trong lúc nhất thời, mưa to ngoài kia cũng như ngừng rơi, bên tai hắn yên lặng đến đáng sợ.


Bàn tay đang cầm cán ô vô thức nắm chặt, cổ tay dồn sức căng lên run rẩy, không cần nghĩ hắn cũng biết chiếc ô này của ai.

Lúc này chủ nhiệm giáo dục đi tới, vỗ bờ vai rộng lớn của hắn, cười nói: "Cậu nhóc này, không ngờ em còn trẻ con đến thế".

Lời vừa dứt, Ôn Trĩ Sơ trông thấy sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.

Có vài người vốn còn cơ hội sống sót, nhưng lại bị bổ thêm một đao, thế là chết hẳn.

Chủ nhiệm giáo dục cười ha hả, bật ô của mình lên: "Mạnh Nghiên đi với thầy nào".

Nói xong, ông cảnh giác nhìn sang Ôn Trĩ Sơ, từng chữ từng chữ mang theo tín ngưỡng của nhà giáo nhân dân mạnh mẽ vang vọng: "Học sinh dưới tay tôi, không có một ai dám yêu sớm!".

Ôn Trĩ Sơ: . . .

"Này! Hai em học sinh nam nữ kia đang làm gì thế! Nhanh chóng tách ra cho tôi!"

Chủ nhiệm giáo dục nói xong thì xông vào màn mưa, Mạnh Nghiên vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua Tần Gia Thụ, cô ngượng ngập nói: "Bạn học Tần, không ngờ cậu vẫn còn trẻ con ghê ha".


Ôn Trĩ Sơ: !

Lòng người hiểm ác.

Người ta đã chết rồi còn muốn đến quật xác.

Sau khi Mạnh Nghiên đi mất, đại sảnh yên tĩnh trở lại, Ôn Trĩ Sơ liếc mắt trông đối phương, sau đó cẩn thận từng li từng tí an ủi hắn: "Không... không sao đâu".

Tần Gia Thụ cứng đờ quay sang nhìn cậu.

Ôn Trĩ Sơ: "Một... một đời sẽ qua rất nhanh".

". . ."

Lúc các bạn học xung quanh đã đi gần hết, Tần Gia Thụ mới hít sâu một hơi, nâng chiếc ô chói lóa mù mắt kia lên đỉnh đầu: "Đi thôi".

Ôn Trĩ Sơ ngây ngốc ngẩn ngơ một chút, mới vội vàng đuổi theo.

Cậu có thể cảm nhận được sự kháng cự của Tần Gia Thụ, thế nên cho dù hai người đi cùng dưới một chiếc ô, cậu cũng cố kéo dài khoảng cách giữa mình với hắn, lúc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt hắn thối muốn chết.

Lúc nãy thầy chủ nhiệm giáo dục hỏi Tần Gia Thụ xem hắn có thể cho cậu đi chung một quãng đường hay không, rõ ràng cậu đã thấy nụ cười của hắn trong nháy mắt đã đông cứng lại.


Hai người cùng đi dưới ô, sân trường hôm nay không bật đèn lớn nên tối hơn mọi khi, hai mắt Tần Gia Thụ nhìn về phía trước, nhưng trong lòng đã sớm sụp đổ. Hắn sống đến ngày hôm nay, lớn thế này rồi mà còn chưa có ngày nào mất mặt hơn ngày này.

Trong tay là cái ô nhục nhã, bên cạnh lại là người hắn chán ghét.

Phía trước có một vũng nước đọng, hai người tự giác tránh sang hai bên, chiếc ô siêu nhân điện quang không quá lớn, che cho hai người cũng chỉ tạm coi là miễn cưỡng che được, bây giờ hai người đi hai hướng, Ôn Trĩ Sơ vốn tưởng mình sẽ bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, nhưng chiếc ô kia trong chốc lát lại vẫn nghiêng về bên cậu.

Con ngươi Ôn Trĩ Sơ hơi mở to, lắp bắp cảm động nói: "Cám... cám ơn cậu".

Lời cảm ơn đã nói ra, nhưng đối phương lại chẳng thèm cho cậu một ánh mắt, dường như chưa từng nghĩ đến chuyện muốn nói thêm lời nào với cậu.
Ôn Trĩ Sơ cũng không tự chuốc nhục nhã, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Cơn mưa này rơi mãi rơi mãi khiến người ta phiền lòng, lông mày Tần Gia Thụ càng lúc càng nhăn tít: "Bến xe bus còn xa không?!"

Ôn Trĩ Sơ bị dọa, run lên một cái: "Ra khỏi cổng... cổng trường khoảng 100m là đến".

Sau đó hai người họ không nói chuyện nữa, sóng vai đi về phía trước.

Tõm ——

Bên cạnh vang lên âm thanh trầm đục, Tần Gia Thụ đang đi về phía trước nghiêng đầu nhìn lại: ?

Người đâu?

Ngay sau đó chân hắn trượt đi: "Mẹ kiếp!"

Ôn Trĩ Sơ vốn đang vướng ở vũng nước phía sau được chứng kiến thân hình cao lớn trước mắt mang theo một câu chửi tục ngã nhào xuống.

"Cậu... cậu không sao chứ?"

Ôn Trĩ Sơ vội vàng muốn đến đỡ người đứng lên, ai ngờ chân mới dẵm lên mặt đất thì trượt nhào ngã đau điếng.
Tần Gia Thụ bên cạnh trơ mắt nhìn Ôn Trĩ Sơ giống y như trục máy giặt, lăn tròn một vòng qua vũng nước bẩn.

Tần Gia Thụ: . . .

Ô mới nãy bị hất sang bên, hạt mưa to như hạt đậu không còn bị ngăn cách, đập thẳng vào thân người, quần áo ướt đẫm dính trên da. Tần Gia Thụ cúi đầu nhìn cả người vừa bẩn vừa ướt, cuối cùng sự kiên nhẫn của hắn cũng đi đến giới hạn.

Hắn nhìn cái trục máy giặt cách đó không xa, mí mắt run rẩy, cắn răng mở miệng: "Con mẹ nó, mày là heo hả?!"

Nói xong hắn hùng hổ đứng dậy, một tay xách Ôn Trĩ Sơ lên.

Tất cả ngụy trang ngày thường giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, học sinh tốt không thể bàn cãi trong mắt giáo viên, bạn học hotboy đẹp trai có giáo dưỡng, lúc này biến thành kẻ đen mặt nóng nảy gắt gỏng Tần Gia Thụ.

Ôn Trĩ Sơ bị hắn dọa, run lẩy bẩy: "Xin... xin lỗi".
Tần Gia Thụ mặt đen đến đáng sợ, hiện giờ cả hai người họ lại cùng ướt hết cả, không cần đến ô nữa.

Hắn đứng im tại chỗ hai phút đồng hồ để tỉnh táo mới có thể tìm lại lý trí của mình, đi tới nhặt ô lên che thêm lần nữa.

Thấy Ôn Trĩ Sơ còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, hắn mở miệng nói: "Đi, tôi đưa cậu đến bến xe".

Trong miệng hắn là giọng điệu vô cùng phiền chán, Ôn Trĩ Sơ chỉ có thể ôm cặp sách vội vàng đuổi theo sau.

Lúc đi ngang qua nơi Tần Gia Thụ vừa ngã, cậu còn giơ chân đá vào tảng đá vừa ngáng đường đối phương.

[Hệ thống: Cậu làm gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ: "Thấy việc nghĩa hăng hái làm."

[....]

Chờ khi đi đến bến xe bus, Ôn Trĩ Sơ đầy thành ý nói: "Cám... cám ơn cậu đã... đã đưa tôi đến đây".

Đứng dưới mái hiên tránh mưa của bến xe bus, Tần Gia Thụ cởϊ áσ khoác, vắt hơn nửa lượng nước ngấm trên đó, động tác này làm đường cong cánh tay phập phồng. Rõ ràng là bị ướt mưa, nhưng gương mặt khéo léo trời phú kia lại không có lấy một chút nào chật vật, lông mi hắn rất dài, Ôn Trĩ Sơ có thể nhìn thấy những bọt nước nhỏ đang nhỏ giọt trên đó, nét mặt vẫn vô cảm như thường, chỉ là hiện giờ không còn nói cười như trước.
Ôn Trĩ Sơ dám nói rằng, Tần Gia Thụ chắc chắn là người đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Ngay sau đó, đối phương đột nhiên nghiêng đầu nhìn cậu, Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ vội vàng dời mắt đi.

Im lặng thêm vài phút đồng hồ, Ôn Trĩ Sơ lặng lẽ nghiêng đầu muốn biết đối phương còn nhìn mình nữa không, ai ngờ mới quay sang đã đụng trúng phải ánh mắt sắc bén của Tần Gia Thụ.

Thiếu niên đứng ở một bên do dự lo sợ, hai bàn tay lộ ra dưới tay áo quấn chặt lấy nhau, đôi môi phiếm hồng khỏe mạnh mím lại. Tần Gia Thụ nhíu mày: "Cậu lại đang nghĩ lung tung gì thế?"

Mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ lên: "Không... không có".

[Hệ thống: Thiếu niên, cậu bây giờ chả khác gì một kẻ si tình]

Ôn Trĩ Sơ: ...

Tần Gia Thụ vắt áo khoác lên vai, lại cầm ô lên.

"Cậu... cậu về nhà thế nào?"

"Không cần cậu quan tâm".
Ôn Trĩ Sơ nhìn bóng lưng đối phương, cố gắng mở miệng nói: "Cám ơn... đi đường cẩn thận".

Không lâu sau, xe bus chạy tới, Ôn Trĩ Sơ bỏ tiền, lên xe, nhưng bởi vì cả người ướt sũng nên cậu không ngồi lên ghế, chỉ nắm lấy móc treo đứng một góc, sợ nước bùn trên người mình làm bẩn xe.

Cũng may hôm nay trời mưa nên xe bus không có mấy người, cậu cũng không cần phải chen chúc.

Tần Gia Thụ một tay cầm đồng phục, một tay miễn cưỡng che ô tìm xe của nhà mình trong bóng đêm, ánh sáng đèn đường trong mưa hơi mờ mờ ảo ảo, nhưng những giọt mưa đang rơi xuống kia lại bị đèn đường soi tỏ rõ ràng.

Lúc hắn ra khỏi trường, học sinh đã đi về hết đến bảy tám phần, những chiếc xe đứng quanh trường hiện giờ muốn phân biệt cũng hết sức dễ dàng, thế nhưng hắn tìm một vòng vẫn không thấy xe nhà mình đâu.
Tần Gia Thụ cầm ô đứng dưới đèn đường, chờ tất cả những chiếc xe đứng quanh trường rời đi hết mới lấy điện thoại di động ra gọi xe.

Khu biệt thự nằm ở vị trí phồn hoa náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng. Mẹ Tần để lái xe đưa tiễn khách xong mới thở phào nhẹ nhõm, bảo người làm đỡ bố Tần uống say trở về phòng.

Lúc này Tần Gia Hòa vẫn một mực ngoan ngoãn xếp gỗ trong phòng nãy giờ bước từng bước chân run rẩy xuống cầu thang tìm mẹ, người làm phía sau nhìn thấy sợ hãi không thôi.

"Mẹ ơi".

Mẹ Tần quay đầu nhìn con trai nhỏ: "Sao thế, Tiểu Hòa?"

Tần Gia Hòa chép miệng, hình như có chút không vui, "Anh đâu rồi?"

Mẹ Tần sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa rào ngoài kia xối xả đập lên cửa kính. Hôm nay nhà có khách nên bà không thể phân thân nổi, quên luôn chuyện Tần Gia Thụ hôm nay không đi xe đạp đến trường, vừa rồi còn bảo lái xe đi tiễn khách, nhưng lại quên mất chuyện đi đón con trai của chính mình.
Mẹ Tần bối rối, vừa định đi tìm lái xe khác đón con thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến.

Tần Gia Hòa vội vàng dẫm những bước chân ngắn ngủi chạy tới: "Anh! Anh về rồi!".

Cậu nhóc con cười thấy răng không thấy mắt, nước mưa trên người Tần Gia Thụ nhỏ xuống tay cậu, bánh bao nhỏ sững sờ kêu lên: "Anh, sao người anh bẩn thế?"

Tần Gia Thụ không trả lời, chỉ đá đôi giày ướt sũng đầy bùn đất xuống.

Mẹ Tần nhìn thấy vội sai người làm mang khăn tới, phủ lên đầu con trai, trong mắt tràn đầy đau lòng, áy náy: "Gia Thụ, xin lỗi, hôm nay nhà có khách, mẹ..."

"Không sao..."

Bàn tay đang lau tóc cho con trai lớn của mẹ Tần sững lại.

Chỉ thấy Tần Gia Thụ mặt đầy nước mưa, mỉm cười với bà: "Không sao".

Sau đó hắn nhận khăn trong tay mẹ, không để ý gì đi vào nhà: "Cũng không phải việc lớn gì".
Mẹ Tần tiến lên mấy bước: "Gia Thụ..."

Tần Gia Thụ quay đầu nhìn bà, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào kỳ lạ: "Người con bẩn, con về phòng tắm, mọi người cũng ngủ sớm đi".

Tần Gia Hòa trơ mắt nhìn bùn đất trên người anh trai, sau đó lại nhìn chiếc ô siêu nhân điện quang anh cậu bé cầm về.

Chẳng lẽ siêu nhân điện quang không bảo vệ anh sao?

Cái miệng nhỏ bĩu ra, đột nhiên cậu bé cảm thấy mình hơi không thích siêu nhân điện quang nữa rồi.

Tần Gia Thụ về phòng, ném quần áo bẩn vào sọt, tắm xong khoác áo choàng đi ra. Nước trên người chưa lau khô nhỏ giọt xuống sàn nhà, hắn cất bước đến, kéo ngăn kéo thấp nhất ra, đập vào mắt là tờ giấy khen giải nhì, những bài thi không đạt giải và một sấp những bài văn không được tuyển chọn thật dày, so với chiếc cup và những bằng khen đặt ở tủ trưng bày tầng một kia đúng là không đáng nhắc tới.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, thì thời gian trên những đồ đạc trong ngăn kéo này đều đã từ rất lâu.

Tần Gia Thụ lật những thứ đồ này lên, lộ ra thuốc và thuốc lá điện tử được giấu kín phía trong cùng.

Ngăn kéo này chứa đầy những thất bại và thói hư tật xấu của hắn.

---

Lúc Ôn Trĩ Sơ về đến nhà thì đã là mười rưỡi tối, cậu tắm rửa xong, bỏ quần áo vào máy giặt rồi giống như một miếng thạch, mềm oặt ngã xuống giường.

Giấc ngủ của cậu kéo dài đến tận mười một giờ trưa ngày hôm sau, nếu không bị đói tỉnh, có lẽ cậu vẫn còn ngủ tiếp.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng choang, Ôn Trĩ Sơ giãy dụa rời giường.

[Hệ thống: Heo còn không ngủ giỏi bằng cậu].

Ôn Trĩ Sơ mơ mơ màng màng nói: "Cậu không hiểu."

[Hệ thống: ?]

Ôn Trĩ Sơ duỗi lưng: "Ngủ đến khi tự tỉnh chính là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với kỳ nghỉ".
[....]

Ôn Trĩ Sơ đứng dậy mang dép đi vào phòng bếp, mấy ngày nay cậu luôn ăn ở trong trường nên không mua thức ăn về nhà, lục tung cả nhà lên mới tìm ra một củ cà rốt và một quả cà chua.

Ôn Trĩ Sơ đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đống rau quả.

[Hệ thống: Làm được không?]

Ôn Trĩ Sơ chớp mắt: "Chắc là được".

[Hệ thống: Cậu lén học nấu nướng khi nào?]

Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ rất nghiêm túc: "Nguyên liệu nấu ăn cao cấp chỉ cần cách nấu nướng đơn giản nhất".

[Hệ thống: Luộc?]

Ôn Trĩ Sơ: "Ăn sống."

——

? :3 chị Xoài nhà ta nhiều lần muốn bỏ cuộc vì nghĩ bản thân edit không có khiếu hài hước rùi đấy. Hãy cùng truyền cho Xoài tí động lực nèo

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi