NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC

[Hệ thống: Tốt lắm thiếu niên, thứ tôi muốn chính là tâm lý thế này].

Ôn Trĩ Sơ: "Thiên Miêu tinh linh, cách suy nghĩ của cậu thật là lợi hại".

[Hệ thống: Đó là chuyện đương nhiên, hệ thống không phải con chó con mèo nào cũng làm được đâu].

Nhưng lời này nói xong, Thiên Miêu tinh linh càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Sau khi được hệ thống khuyên bảo, tâm lý sợ hãi của Ôn Trĩ Sơ đối với Tần Gia Thụ đã vơi đi không ít.

Nếu như Thiên Miêu tinh linh là một kẻ bán hàng đa cấp, thì Ôn Trĩ Sơ chính là người đầu tiên bị nó tẩy não.

Ôn Trĩ Sơ mang theo tâm trạng tốt đẹp quay về nhà, nhưng sáng hôm sau mới đến trường, tâm trạng tốt đẹp này đã ngay lập tức sụp đổ.

Ôn Trĩ Sơ vừa vào lớp, đại diện môn tiếng Anh đã đi về phía cậu.

Sau khi xác nhận đúng là đối phương đi về phía mình thật, hai gò má trắng nõn vẽ ra một nụ cười mỉm xấu hổ, mặc dù chào hỏi người khác vẫn khiến cậu không tự tin, nhưng cậu vẫn cố gắng nói: "Mộc... Mộc Tình, sớm".


Ai ngờ Mộc Tình lại vỗ vỗ vai cậu, lắc đầu nói: "Không sớm đâu".

Ôn Trĩ Sơ nghiêng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, không hiểu ra sao, cậu đâu có đi trễ?

Ngay sau đó, tin dữ long trời lở đất từ miệng của đối phương truyền đến: "Tiết một hôm nay sẽ kiểm tra tiếng Anh".

Nụ cười trên mặt Ôn Trĩ Sơ lập tức tắt ngúm, hơi bối rối nói: "Tôi... tôi không biết".

"Sáng nay cô giáo tiếng Anh mới nói với tôi, tổ tiếng Anh có kế hoạch kiểm tra đột xuất, nhưng cô muốn tôi thông báo sớm cho cậu".

Ôn Trĩ Sơ sững sờ, không hiểu được ý của cô giáo: "Vì... vì sao?"

"Cô giáo sợ cậu làm cô tức chết, nên cho cậu ôm chân Phật một hôm".

Ôn Trĩ Sơ: ...

Cô giáo thật tri kỷ.

Từ khi Ôn Trĩ Sơ đột nhiên chăm chỉ học hành nhưng tiếng Anh lại là môn học có thành tích thấp nhất, cô giáo tiếng Anh đã bắt đầu chú ý đến cậu.


Dù sao cái ngai vàng đếm ngược này cậu ngồi đã lâu, đột nhiên chăm chỉ đương nhiên giáo viên phải chú ý, mà môn học kém cỏi nhất của cậu lại càng làm người ta càng chú ý hơn. Ôn Trĩ Sơ cảm thấy hối hận, nếu trước kia cậu cố gắng học tiếng Anh nhiều hơn thì tốt rồi.

Chỉ cần lần thi tháng đó có một môn học thấp điểm hơn môn Tiếng Anh, chắc chắn cô giáo tiếng Anh cũng không cố chấp với cậu đến vậy.

Sau khi quay lại chỗ ngồi Ôn Trĩ Sơ lấy vở ghi tiếng Anh ra, nước tận đến cổ rồi mới bắt đầu cuống cuồng muốn nhảy, nhưng mới xem được một nửa cậu đã từ bỏ.

[Hệ thống: Sao không xem nữa?]

Ôn Trĩ Sơ: "Mọi người đều không biết, chỉ mình tôi biết, vụиɠ ŧяộʍ học tập là không công bằng".

[Hệ thống: Không học được thì cứ nói thẳng ra đi].

Ôn Trĩ Sơ:...


Quả nhiên, tiết đầu tiên bắt đầu, giáo viên tiếng Anh lớp 11-11 dẫm lên đôi giày cao gót, tay ôm chồng đề kiểm tra bước đến.

"Hôm nay chúng ta có một bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ, các em cất hết sách vở trong tay đi".

"Á~~" Trong phòng học lập tức vang lên những tiếng kêu rên.

Nhưng cô giáo tiếng Anh mắt điếc tai ngơ, đưa đề cho đại diện môn: "Phát xuống đi, chuông reo thì tự giác lên bục giảng nộp bài".

Trong tiếng lật giấy ồn ào bên tai, Ôn Trĩ Sơ nghe thấy các bạn học phía trước xì xào bàn tán.

"Sao tự dưng lại kiểm tra thế nào? Tớ chưa kịp ôn gì hết".

"Quen dần đi, sau này chuyện như thế này sẽ càng ngày càng nhiều đấy".

"Kiểm tra thôi mà, sợ gì, ngữ pháp của tớ ổn".

"Tớ viết văn ổn".

Nghe thấy người khác bàn tán mình có thế mạnh ở phần nào, Thiên Miêu tinh linh cũng hỏi Ôn Trĩ Sơ.
[Hệ thống: Cậu thì sao?]

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, sau đó ngại ngùng cười một tiếng, "Tâm trạng ổn."

". . ."

Tốt lắm, Ôn Trĩ Sơ không biết sợ hãi là gì luôn xuất hiện ở những lúc không nên xuất hiện nhất.

Bài kiểm tra tiếng Anh kết thúc, lúc Ôn Trĩ Sơ mang bài kiểm tra lên bục giảng nộp, cô giáo tiếng Anh liếc mắt nhìn cậu một cái.

Cô hỏi: "Khó không?"

Ôn Trĩ Sơ cảm thấy lần này cậu làm bài kiểm tra tốt hơn lần trước, "Không... không khó ạ".

Ánh mắt của cô giáo tiếng Anh mang ý tứ sâu xa: "Thế tại sao câu đầu tiên em lại chọn C?"

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Sau khi hãi hùng khiếp vía người ta sẽ lạnh nhạt chấp nhận, cậu biết sắp tới chuyện cậu phải đến ngắm cảnh ở tổ tiếng Anh là chuyện không thể nào thoát khỏi.

[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, ném đồ của nhân vật chính vào thùng rác, nhiệm vụ thành công giá trị nhân vật phản diện tăng 5%, phần thưởng 200 tệ, nhiệm vụ thất bại phạt 200 tệ].
Ai ngờ nhiệm vụ này xuất hiện, Ôn Trĩ Sơ lại không hề phản ứng thái quá như lần trước.

[Hệ thống: Cậu không lo lắng gì sao?]

Ôn Trĩ Sơ: "Có khác gì nhiệm vụ lần trước đâu, tôi lại đến sân bóng rổ nhặt một chai nước là xong việc rồi".

[Hệ thống: Tinh! Nhiệm vụ sửa đổi, ném đồ của nhân vật chính vào thùng rác trong nhà].

Ôn Trĩ Sơ: "Tại sao lại thêm điều kiện này?"

[Hệ thống: Bởi vì cái chai lần trước cậu không thể mang về nhà].

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Đáng ra cậu không nên lắm miệng.

Vốn còn cho rằng bài kiểm tra tiếng Anh phải sáng mai mới có điểm, ai ngờ cô giáo tiếng Anh đã sớm luyện được thần công, tiết tự học thứ ba buổi chiều đã đem bài kiểm tra trả cho cả lớp.

Đại diện môn tiếng Anh đi đến bên cạnh Ôn Trĩ Sơ: "Ôn Trĩ Sơ. . ."

Không đợi cô ấy nói hết lời, cậu đã tự động đứng dậy đi thẳng về văn phòng tổ bộ môn tiếng Anh.
[Hệ thống: Sao cậu biết cô giáo gọi cậu?]

Ôn Trĩ Sơ: "Quen tay hay việc."

[Hệ thống: Có bản lĩnh thì nói lớn tiếng lên, tổ Ngữ Văn nghe thấy thì lại có một giáo viên quan tâm chu đáo đến cậu đấy].

"..."

Thôi... chúng ta không nên làm phiền thầy cô.

Ôn Trĩ Sơ đi đến tổ bộ môn tiếng Anh, mặc dù không biết đã đến bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không cầm lòng được mà cảm thấy căng thẳng. Cậu gõ cửa, nghe thấy có người đáp trả mới đẩy cửa đi vào.

Cô giáo tiếng Anh đặt bài kiểm tra trước mặt cậu: "Nói cô nghe xem".

Ôn Trĩ Sơ sững sờ.

"Tự nhận xét từng phần xem".

Ôn Trĩ Sơ giơ tay mở bài kiểm tra của mình ra, không phải cậu không muốn học tốt, chỉ là tiếng Anh đối với cậu chẳng khác gì thiên thư.

Cậu mím môi, sau đó mới mở miệng nói: "Ngữ... ngữ pháp vận dụng chưa thành thạo, đọc hiểu... cũng chưa tiến bộ".
Sau đó lật đến bài viết văn ở mặt sau, hai mắt Ôn Trĩ Sơ lập tức tỏa sáng: "Viết... viết văn có chút tiến bộ".

Nói xong, cậu chỉ chỉ vào con số 6 ở bên cạnh bài văn, mong đợi nhìn sang cô giáo Tiếng Anh.

Lần trước cậu được 5 điểm, lần này được những 6 điểm.

Cô giáo tiếng Anh nghe xong, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Thật sao?"

Nói xong cô duỗi cổ sang nhìn thoáng qua: "À, một điểm đó là điểm trình bày".

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Thiên Miêu tinh linh: "Phụt. . ."

". . . Muốn cười thì cứ việc cười đi."

[Hệ thống: Ha ha ha ha ha ha ha ha.]

Giáo viên tiếng Anh lớp 11-1 thấy tình hình bên này có vẻ căng thẳng, liếc mắt sang nhìn: "Lớp cô cũng kiểm tra rồi hả?"

Giáo viên tiếng Anh lớp 11-11 gật gật đầu, sau đó lại nhìn Ôn Trĩ Sơ nói: "Đây là thành phần đau đầu nhất".

Ôn Trĩ Sơ nghe xong, mặt hơi đỏ lên.
Lúc này bên tai lại có một âm thanh quen thuộc thanh đạm nho nhã truyền đến: "Thưa thầy, em để sách bài tập ở đây được không ạ?"

Thầy Lý: "Được, được, tiện thể em kiểm tra lại danh sách mấy tài liệu đã đặt trước hộ thầy nhé".

Tần Gia Thụ đi đến bên cạnh bàn làm việc định sử dụng máy vi tính, nhưng có một ánh mắt quá trắng trợn chiếu đến người hắn, làm hắn phải quay đầu liếc nhìn.

Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ như con chuột nhỏ đi ăn vụng, len lén nghiêng đầu nhìn sang chỗ hắn, đôi mắt sáng bóng, tựa như đang nhìn dầu thắp dưới chân đèn.

Cô giáo tiếng Anh lớp 11-11 nhìn thấy hắn, hỏi: "Đại diện lớp anh không phải là Dương Dao hả? Sao lại đổi thành Tần Gia Thụ rồi?"

Thầy Lý cười nói: "Không đổi, là do đứa nhỏ Gia Thụ này nhiệt tình, thấy bạn nữ mang sách bài tập lên đây tốn sức quá mới giúp bạn một tay".
Nói xong ông lại tiếp tục xem bài thi của Ôn Trĩ Sơ: "Văn viết của cậu nhóc này có vấn đề không nhỏ đâu nhỉ".

"Rõ ràng là vậy".

Ôn Trĩ Sơ vốn còn đang len lén ngắm cây rụng tiền của mình, nghe xong lập tức thu hồi tầm mắt.

Thầy Lý cau mày chép miệng, "Tiếp tục thế này không phải là cách, em phải đọc nhiều luyện nhiều hơn mới được. Mà đúng lúc, hôm nay lớp tôi cũng mới kiểm tra xong".

Nói xong, ông nhìn về thiếu niên ngồi bên kia: "Gia Thụ, em lấy bài kiểm tra của mình ra cho bạn học lớp 11 xem một lát".

Ôn Trĩ Sơ trợn tròn hai mắt: "Không... không cần đâu ạ".

Mặc dù hiện giờ đối phương đã có lớp filter của cây rụng tiền, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút sợ tiền.

Thầy Lý: "Khách khí thế làm gì"

"Bạn học Tần... Tần, hiện giờ... hiện giờ không tiện ạ".

"Cũng đúng". Tần Gia Thụ còn đang bận kiểm tra danh sách, nhưng bài kiểm tra xuất sắc của học sinh mình dạy không thể khoe ra, thầy Lý cảm thấy hơi đáng tiếc: "Gia Thụ, để bạn học đi lấy hộ em có tiện không?"
"Dạ, tiện ạ".

Giọng điệu của đối phương bình thản, không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng Ôn Trĩ Sơ lại rõ ràng đọc ra sự không kiên nhẫn trên dáng vẻ của hắn.

"Em nghĩ... em nghĩ như thế không tốt lắm".

"Trên mặt bàn của tôi, bên trên có mấy tờ giấy nháp, phiền bạn học Ôn lấy bài thì ném đi hộ tôi".

Trong ánh mắt Tần Gia Thụ tràn đầy cảnh cáo, Ôn Trĩ Sơ nhất thời không hiểu nổi, tại sao trong lòng hắn không muốn, mà lại cứ đồng ý với lời nhờ vả của giáo viên.

Cuối cùng không còn cách nào, Ôn Trĩ Sơ đánh phải xám xịt đi tới lớp 11-1, cũng may hiện giờ đang là thời gian tự học, người học thì đang mải học, người trốn học thì đã trốn học, không có mấy ai quan tâm đến cậu.

Trên mặt bàn của Tần Gia Thụ đúng là có mấy tờ giấy, Ôn Trĩ Sơ vội vàng lướt qua chứ không nhìn kỹ, chỉ thấy một đống chữ cái abc ghép lại thành tiếng Anh, thế là cậu nghe lời dặn dò của đối phương, ném giấy vào thùng rác.
Nhưng trong đầu bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ buổi sáng được giao, lại thấy kết cục cuối cùng của mấy tờ giấy này thế nào cũng là yên phận ở trong thùng rác, thế thì nằm ở thùng rác nhà cậu có phải sẽ thoải mái hơn hẳn không, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ nhặt mấy tờ giấy này nhét vào trong túi.

Hê hê~

[Hệ thống: Xem hành động của kẻ ăn mày kìa].

Ôn Trĩ Sơ: ...

Ôn Trĩ Sơ cầm bài kiểm tra tiếng Anh của Tần Gia Thụ quay về văn phòng tổ, giáo viên lớp một cầm bài kiểm tra của Tần Gia Thụ giảng giải cho cậu, sau đó bảo hắn nói cho cậu một vài ý tưởng làm bài.

Bài văn viết của Tần Gia Thụ chỉ bị trừ một điểm, Ôn Trĩ Sơ nhìn nhìn, khen ngợi theo bản năng: "Cậu... cậu giỏi ghê".

Một đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía hắn, đáy mắt Tần Gia Thụ trước sau vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ngón tay đang cầm bài kiểm tra lại hơi cong lại, khó có ai khác nhìn được ra.
Hắn dời ánh mắt không muốn nhìn vào cặp con ngươi ngập tràn ánh sao kia nữa, nhưng ánh mắt vừa chuyển lại phát hiện một đoạn giấy lộ ra bên ngoài túi của người kia, lông mày lập tức nhíu chặt.

Thấy giờ học sắp hết, giáo viên tiếng Anh liền bảo hai người họ về lớp.

Ôn Trĩ Sơ theo Tần Gia Thụ rời đi, lúc vừa thoát khỏi văn phòng tổ bộ môn Tiếng Anh, cậu thở phào một hơi.

Nhưng một giọng nói mang theo cơn gió lạnh thấu xương lại truyền từ đỉnh đầu cậu tới: "Không phải bảo cậu ném đi rồi sao?"

Hơi thở đang thở ra được một nửa lập tức nghẹn lại trước ngực, Ôn Trĩ Sơ đến thở cũng không dám thở mạnh nữa.

"Tôi... tôi..."

Tần Gia Thụ lạnh lùng nhìn cậu: "Lại muốn giữ làm của riêng?"

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu ngay, cảm thấy nếu cậu thật sự nói như vậy, có lẽ đối phương sẽ vặn rơi đầu cậu xuống.
Ôn Trĩ Sơ cố tìm cớ: "Tôi... tiếng Anh của cậu tốt, tôi... tôi muốn giữ lại để học hỏi".

Ai ngờ lời này nói ra, Tần Gia Thụ lại ngẩn người trước, sau đó hắn lại tự khó hiểu với bản thân, không biết tại sao mình lại đi so đo với người trước mặt.

Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn cũng cảm thấy khó hiểu: "Sao.... Sao thế?"

"Ôn Trĩ Sơ". Giọng nói êm tai của hắn mang theo bất đắc dĩ rất rõ ràng.

"Hả?"

"Đó là giấy nháp đề thi Toán Olympic."

Ôn Trĩ Sơ: !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi