NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC


Trần Trầm nghe xong thẹn quá hoá giận, đây chính là chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, “Khoác lác thì ai mà chẳng biết, anh đừng có phét quá lời!”
Giọng điệu của Quý Phong Trường không run lấy một chút: “Ông mày mà gạt mày thì ông mày là chó!”
Trần Trầm: !
Chà! Lời thề thật độc ác.
Trong một thoáng chốc Trần Trầm cũng hơi tin, nhưng ngay sau đó cậu ta bỗng nhiên lắc mạnh đầu, vì anh của cậu ta, cậu ta phải kiên trì: “Không thể nào! Anh đừng bốc phét nữa!”
Sắc mặt Quý Phong Trường thản nhiên, vẻ mặt kiêu ngạo kia như đang bảo, tao có lừa cũng lười đi lừa mày, “Chuyện này người có mắt là nhìn được ra, mày còn giả vờ không biết làm gì?”
Quả nhiên là loại trà xanh già đời.
Trần Trầm vốn còn định kêu gào thêm vài câu, sắc mặt cực kỳ khó coi, Tần Gia Thụ cao to là chuyện có thật, nhưng đâu có ai dám khẳng định người cao thì chỗ đó cũng lớn chứ!!!
Nếu như trước đó Trần Trầm dùng ngôn ngữ nhục nhã người ta, thì giờ đây Quý Phong Trường đang đả kích tinh thần cậu nhóc.
Quý Phong Trường nhìn dáng vẻ thất bại của cậu nhóc, trước khi đi còn tặng thêm một câu, “Lúc học tiểu học Tần Gia Thụ đã là người nổi bật nhất”.
Nói xong, cậu ta nghênh ngang rời đi, còn không quên dùng ánh mắt của người chiến thắng liếc nhìn Trần Trầm.
Chỉ thấy Trần Trầm đứng im tại chỗ, cứ như bị ấn nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, có thể thấy được đòn đánh vừa rồi có sát thương không hề nhỏ.
Quý Phong Trường tự tin cười một tiếng.
A, không ngờ chỉ cần dùng chiều cao đã đả kích đối phương trầm trọng đến mức này.
Một mét bảy tám rõ ràng kém một mét tám tám mười cm, còn dám không thừa nhận!
Nhớ đến ngày cậu ta đo được chính mình đã cao lên một mét tám, chỉ hận không thể đem chiều cao này dán lên trán mà khoe khoang.
Trần Trầm hít sâu một hơi, không… cậu nhóc sẽ không bỏ cuộc, chỉ là một chút đả kích của kẻ hèn hạ thôi mà…
Nhưng sự an ủi tâm lý này căn bản không hề có tác dụng.
Mẹ nó chứ, cái này mà là đả kích hả, cái này chính bạo kích đó!!!
Tiết sinh hoạt hôm nay, Ôn Trĩ Sơ và Tần Gia Thụ có chút chuyện, ầm ĩ đến mức không vui, thế nên nửa sau tiết học, cho dù có chỗ không hiểu, Ôn Trĩ Sơ cũng không thèm hỏi thăm người ta một câu.
Mà đây chính là tiết học thêm cuối cùng trước kỳ thi giữa kỳ, gần đây những tiết học bù thế này luôn khiến Ôn Trĩ Sơ cảm thấy áp lực không nhỏ, ban đầu áp lực này xuất hiện từ khi số câu hỏi cậu làm được càng ngày càng ít đi, rõ ràng là cậu đang cố gắng không ngừng không hề buông bỏ, nhưng thành tích cứ một mực rơi xuống không thấy tăng lên, giống như người mù mò mẫm, tìm mãi không thấy đường đâu.
Đến mức khiến cậu có chút sợ hãi với những tiết học thêm.
Tuy lúc học thêm Tần Gia Thụ cũng không tính là dịu dàng cho lắm, nhưng gần đây hai người họ ở chung lâu ngày, Ôn Trĩ Sơ cùng chậm rãi quen thuộc.
Hôm nay cậu vô tình nói ra chuyện tan học sẽ đi tới siêu thị cùng Tiểu Trầm, định dùng nó để hòa hoãn bầu không khí nghiêm trọng do cậu làm sai hai câu trong đề tiếng Anh.
Lúc ấy Tần Gia Thụ lạnh lùng nhìn cậu: “Nếu tâm tư cậu không đặt ở đây thì đừng học nữa”.
Không biết câu nói này đã động đến dây thần kinh nào của cậu, Ôn Trĩ Sơ trực tiếp cho rằng đối phương không muốn cậu tiếp xúc nhiều với Trần Trầm.
Ngẫm lại thì đúng thế thật, dù sao Trần Trầm cũng là hoa đào của nhân vật chính.
Những lúc bình thường, lá gan Ôn Trĩ Sơ nhỏ đến không dám tức giận, nhưng áp lực góp nhặt lại đã quá lớn, bị người ta hung dữ một cái là tủi thân, trái tim cứ như bị người ta cầm trong tay nào bóp nào nghiến nào xoa, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đơn thuần kia không còn ý cười cẩn thận từng li từng tí, nửa tiết sau không thèm nói chuyện với Tần Gia Thụ câu nào.
Người ta hỏi cậu có chỗ nào không hiểu không, cậu liền buồn bực nhỏ giọng nói: “Còn… còn chưa làm tới”.
Vốn cho rằng chuông reo là có thể đi, ai ngờ người ta một tấc không rời theo chân cậu, rõ ràng đang muốn nói không cho cậu chạm mặt Trần Trầm.
Trong lòng Ôn Trĩ Sơ buồn bực hoảng hốt, cũng là lần đầu tiên trong sự sợ hãi với Tần Gia Thụ sinh ra thêm chút oán giận, nếu có thể, cậu thật muốn cắn cho hắn một cái thật mạnh.
Nhưng ngẫm lại cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao Tần Gia Thụ với cậu mà nói, chẳng khác gì One punch-Man, chịu một cú thôi là Nam Thiên Môn sẽ mở cổng chào đón cậu.
Quý Phong Trường đắc ý dào dạt trở lại lớp, tiết này là tiết tự học, cậu ta đang định chia sẻ chiến tích của mình cho Tần Gia Thụ nghe, lại thấy cái mặt của hắn thối như là bị người ta thiếu đến năm triệu.
“Sao thế, mày gặp chuyện gì hả?”
Trà xanh đã bị mình đả kích, tạm thời có muốn nhảy nhót cũng không xong, tiết học vừa rồi chắc là cũng không thể nào quấy rầy hai người họ.
Quý Phong Trường thử dò hỏi: “Cãi nhau rồi hả?”
Tần Gia Thụ không trả lời, nhưng hiển nhiên là không hề có đáp án thứ hai.
Ngửi thấy mùi dưa, Quý Phong Trường lắm chuyện hỏi thăm: “Sao lại cãi nhau?”
Mặt Tần Gia Thụ đen sì: “Lớp mười”.
Vừa nhắc tới lớp mười, Quý Phong Trường hăng hái hẳn: “Mày đừng nói vội, tao kể cho mà nghe, mới nãy tao đã đi cảnh cáo nó giúp mày, hiệu quả lắm luôn”.
Nhưng ngẫm lại thì có chỗ không đúng cho lắm, cậu ta có cảnh cáo Trần Trầm cũng chẳng có tác dụng gì, vì quan trọng nhất là trong lòng Ôn Trĩ Sơ đang nghĩ đến ai.
Quý Phong Trường gặp phải khó khăn, cậu ta sao có thể cạy mở đầu Ôn Trĩ Sơ, kéo Trần Trầm trong đó ra được?
Quý Phong Trường: “Trong lòng nó nhớ tới lớp 10 sao?”
Tần Gia Thụ đáp một tiếng, xem như trả lời.

Quý Phong Trường chậc chậc, lắc đầu, “Vậy thì là do người ta có đẳng cấp hơn mày, tài nghệ của mày không sánh được với người ta”.
Lông mày Tần Gia Thụ nhíu chặt.
“Mày còn không thừa nhận hả?” Quý Phong Trường dồn ép hắn: “Mày xem mày bây giờ đi, nét mặt thì hung dữ, người ta uống nước sặc thì bảo người ta lần sau cẩn thận hơn, lại còn đen mặt với người ta nữa”.
“Đó là vì muốn tốt cho cậu ấy”.
Hắn yêu cầu nghiêm khắc với Ôn Trĩ Sơ về cả chuyện học tập và một số phương diện khác chỉ vì không muốn sau này cậu phạm phải sai lầm, có thể học giỏi hơn, thi đỗ một trường đại học tốt.

Hắn làm chuyện gì cũng ưu tiên đến mục đích cuối cùng, thành tích hoàn hảo mới là kết quả hắn mong muốn.
Quý Phong Trường giang rộng hai tay: “Nhưng người ta không cảm giác được nha”.
“Ngày nào mày cũng hung dữ với người ta, nếu không phải người biết tính mày, tao còn tưởng mày là thằng tiêu chuẩn kép, trước mặt Ôn Trĩ Sơ đến cái mặt tươi cười mày còn không thèm giả bộ, người ta thì lại có trà xanh nhỏ tri kỷ bên mình, há miệng ngậm miệng là lại anh ơi, quan tâm anh ăn, quan tâm anh ngủ, suốt ngày đau lòng cho anh quá, nếu tao là thằng phiền phức kia… À, không phải, nếu tao là Ôn Trĩ Sơ, tao cũng không chọn mày”.
Tần Gia Thụ lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Tại sao cậu ấy lại không chọn tôi?”
“Bởi vì nó là người bình thường.”
Tần Gia Thụ:.

.

.
Quý Phong Trường nhìn cái mặt thối của thằng bạn, biết đối phương đã nghe vào, cậu ta tiến lên vỗ nhẹ lên bả vai rộng lớn của hắn: “Mày ấy à, đúng là đồ yêu đương mù quáng, gặp người ta rồi cái gì cũng nhớ không ra, làm anh em từ nhỏ đến lớn với mày, tao còn không hiểu mày có ưu điểm gì sao”.
Nói xong cậu ta đập một cái lên lồng ngực rắn chắc của hắn: “Dáng người và khuôn mặt đó, thằng chó ạ!”
Đám bạn đang ở tuổi dậy thì có ai không đố kỵ với Tần Gia Thụ.
Nhìn bàn tay đặt trên ngực mình, lại đưa mắt nhìn Quý Phong Trường.
Tần Gia Thụ: “Bỏ ra”.
Quý Phong Trường: …
.
Kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra vào hai ngày thứ hai và thứ ba.

Hai ngày cuối tuần Ôn Trĩ Sơ ở nhà ôn tập tiếng Anh, rất sợ thành tích kỳ thi này không được tốt.

Dù sao cũng chỉ còn bảy tám tháng nữa kỳ thi đại học sẽ đến, hiện giờ chính là thời điểm thành tích phải chạy nước rút tăng lên.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, môn tiếng Anh cuối cùng cũng xuất hiện.

Sáng thứ ba thi xong, tiết tự học đầu tiên buổi tối đã có điểm số, thấy trên phiếu điểm hiện con số 95, Ôn Trĩ Sơ chợt thấy tay chân lạnh buốt.
Dường như cậu đã trông thấy tình cảnh sáng mai trong tổ bộ môn tiếng Anh.
Động lực học không còn, Ôn Trĩ Sơ như một mầm cây nhỏ bị sương đánh ngã, ỉu xỉu yếu ớt cong vẹo trên bàn học.
Áp lực lớn hơn trước ập tới, Ôn Trĩ Sơ bỗng chợt cảm thấy hơi mê mang, trong thế giới xa lạ này, học tập là con đường ra duy nhất của cậu, nếu sau này phải ra ngoài đường ngủ thật thì cậu còn có một tấm bằng để thay đổi cuộc sống của bản thân.
Nhưng nhìn bài thi tiếng Anh 95 điểm, cậu cảm thấy hi vọng thật xa vời.
Hạng hai đếm ngược xem dáng vẻ bi quan của Ôn Trĩ Sơ, tiến đến hỏi thăm: “Sao thế Ôn Tạp, sao lại không vui rồi, nói bố nghe xem nào”.
Ôn Trĩ Sơ ăn ngay nói thật, “Thi… không tốt”
Quá trình học tập gần đây của Ôn Trĩ Sơ thế nào, hạng hai đếm ngược cũng tận mắt chứng kiến, vô cùng cực khổ, có lẽ do điểm thi không tốt cùng áp lực đè nặng, trong lúc nhất thời tinh thần cậu đã bị suy sụp.
Hạng hai đếm ngược suy ngẫm một hồi, nhỏ giọng nói: “Tan học thu dọn nhanh một chút, tao dẫn mày tới một nơi”.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, “Đi.

.

.

Đi đâu?”

Hạng hai đếm ngược: “Đừng hỏi, chỗ tốt.”
Mười giờ tối, nhìn quán rượu nhỏ trước mặt, Ôn Trĩ Sơ choáng váng: “Cái này.

.

.

Cái này không được đâu.”
Hạng hai đếm ngược cầm thẻ căn cước kéo cậu đi vào: “Không có gì là không được.”
Ngồi xuống bàn, hạng hai đếm ngược thuần thục gọi đồ ăn và bia, nhìn từng chai bia được đặt lên bàn, Ôn Trĩ Sơ nuốt nuốt nước bọt.
“Tôi… tôi không uống đâu”.
Hạng hai đếm ngược vỗ ngực, “Không sao, có người giám hộ ở chỗ này”.
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, hạng hai đếm ngược biết đối phương không muốn uống nên hỏi thăm, “Sao lại không uống?”
“Khó.

.

.

Khó uống.”
Chuyện này thì dễ, hạng hai đếm ngược giơ tay gọi thêm chai nước chanh.
Ôn Trĩ Sơ chớp chớp mắt, cho rằng mình không cần uống bia thì một giây sau, cậu lại nghe thấy hạng hai đếm ngược nói: “Trộn vào mà uống”.
“…”
Hạng hai đếm ngược thấy cậu còn đang do dự, “Không sao đâu, chỉ có lần này thôi.

Thấy tâm trạng mày tệ nên tao mới mang mày tới đây, uống rồi nghĩ thông cho rõ là được”.
Ôn Trĩ Sơ hơi cảm động, trong lòng tê tê dại dại, cuối cùng lấy chai nước chanh kia đổ vào bên trong cốc bia.
Chờ đến khi hai người họ ra khỏi quán rượu thì đã gần mười hai giờ đêm, Ôn Trĩ Sơ bị người đỡ ra chân duỗi không thẳng nổi, nghển cổ nhìn vào trong quán: “Uống… uống nữa”.
Hạng hai đếm ngược nấc một cái, “Không uống nữa.”
Ôn Trĩ Sơ không nghe, khuôn mặt nhỏ cau có, “Uống nữa!”
“Mẹ nó, không uống nữa!”
“Uống!”
“Mày uống nữa tao đánh mày đấy!”
Ôn Trĩ Sơ nháy mắt đã ngoan ngoãn hẳn.
Hạng hai đếm ngược:.

.

.

Nhìn gương mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ như bị đun sôi, hạng hai đếm ngược đặt cậu lên ghế dài ngoài công viên, định nghỉ chân một lát.
Cậu ta đưa tay vỗ lên má cậu: “Ôn Tạp, khó chịu không?”
Gương mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ nhăn lại, khẽ gật đầu.
“Đợi bố một lát nhé, bố đi mua nước cho”.
.
Tần Gia Thụ và Quý Phong Trường từ câu lạc bộ đêm ra, còn chưa định về nhà.

Uống rượu khiến cho cuống họng khó chịu, Quý Phong Trường thấy chỗ cổng công viên có máy bán hàng tự động thì định đi tới mua.
Tần Gia Thụ đứng một bên chờ đợi, ánh mắt vô tình lướt qua, liền phát hiện người đang ngồi trên ghế dài cách đó không xa.
Hạng hai đếm ngược vội vàng tới mua nước, sau đó chạy trở về.
Quý Phong Trường hiển nhiên cũng nhìn thấy, “Ôi mẹ nó chứ, chuyện gì thế này!”
Tần Gia Thụ trầm mặt, đi thẳng tới.
“Ôn Tạp, uống chút nước đi nào”.

Hạng hai đếm ngược chính là một thẳng nam đích thực, nhét nước vào tay người ta xong thì tự quay ra ngoài uống chai nước của mình.
“Ôn Tạp, mày còn nhớ nhà mày ở đâu không? Tao đưa mày về”.
“Tôi đưa cậu ấy về”.
Một âm thanh đột nhiên vang lên, hạng hai đếm ngược ngẩng đầu liền trông thấy Tần Gia Thụ, cậu ta hơi ngạc nhiên.

Mặc dù hai người không quen biết, nhưng Tần Gia Thụ ở Nhất Trung rất nổi tiếng.
Hạng hai đếm ngược tưởng là đối phương khách sáo với mình: “Không cần đâu, anh em của tôi, tôi đưa nó về”.
Tần Gia Thụ: “Cậu biết nhà cậu ấy ở đâu sao?”
Hạng hai đếm ngược vỗ vỗ Ôn Trĩ Sơ: “Ôn Tạp, nhà mày ở đâu?”
Ôn Trĩ Sơ: “? , [email protected].

.”
Hạng hai đếm ngược:.

.

.
Nhưng rốt cuộc lúc trước Ôn Trĩ Sơ và Tần Gia Thụ cũng có chút mâu thuẫn, hạng hai đếm ngược chỉ vào Tần Gia Thụ hỏi: “Ôn Tạp, mày có muốn đi cùng hắn không?”
Ôn Trĩ Sơ mơ mơ màng màng nhìn hắn, hai mắt đỏ hồng, hỏi, “Ai?”
Hạng hai đếm ngược: “Tần Gia Thụ.”
Ôn Trĩ Sơ ngoan ngoãn gật đầu, “Đi.”
Hạng hai đếm ngược nghe xong, lúc này mới yên tâm, “Bạn học, vậy thì làm phiền cậu.”
Quý Phong Trường ở một bên xem kịch, chậc chậc lắc đầu.
Sau khi hạng hai đếm ngược đi mất, Tần Gia Thụ nhìn cậu ta, “Mày còn chưa đi?”
Quý Phong Trường:.

.

.
Moẹ, thằng chó!
Gần nửa đêm, trong công viên rất yên tĩnh, trừ hai người họ ra không thể tìm ra động vật cao cấp thứ ba nào khác.
Tần Gia Thụ rũ mắt nhìn cậu, người này không biết uống rượu, hai gò má trắng nõn kia đã đỏ ửng một mảng, đôi mắt cũng đỏ theo.
Ôn Trĩ Sơ khó chịu lẩm bẩm, Tần Gia Thụ cầm lấy chai nước trong tay cậu, vặn ra cho cậu uống một ngụm.
Ngụm nước này đi xuống, đuổi đi vị đắng trong cổ họng, Ôn Trĩ Sơ nuốt xong rồi lại quay sang nhìn Tần Gia Thụ, cái miệng hồng hồng mềm mềm mở ra, muốn uống nữa.
Con ngươi Tần Gia Thụ co lại, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy miệng mình hơi khô.
Ôn Trĩ Sơ khó chịu, “Muốn.

.

.


Nhanh.

.

.

Nhanh lên.

.

.”
Nhưng mà bởi vì người kia có ý đồ xấu, nên ngụm nước này vẫn chưa tới được miệng.
Ôn Trĩ Sơ hơi vội vàng, nhưng Tần Gia Thụ ở bên lại thấp giọng mở miệng hỏi: “Sao lại uống rượu?”
Ôn Trĩ Sơ nhăn mũi, gần như là bị hỏi cái gì thì trả lời cái đó: “Thi… thi không tốt”.
“Áp lực.

.

.

Áp lực lớn.”
Giọng nói mềm nhũn, còn mang theo một chút tủi thân, Tần Gia Thụ nghe mà rung động.
“Cho nên cậu mới uống rượu?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
“Giải tỏa được chưa?”
“Được một chút.

.

.” Nhưng còn chưa hết hẳn, bởi vì ngày mai cậu sẽ bị gọi vào tổ bộ môn tiếng Anh.
Nhìn hai gò má đỏ hồng trên gương mặt kia, con ngươi đen như mực của Tần Gia Thụ chìm xuống, đen đến đáng sợ.
“Tôi có cách, cậu muốn thử chút không?”
Ôn Trĩ Sơ ngơ ngác nhìn hắn, “Cũng là uống… uống rượu hả?”
Tần Gia Thụ tới gần cậu, không một dấu vết đem cậu kéo vào trong lãnh địa của mình, “Không phải”.
Nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, Ôn Trĩ Sơ có chút sững sờ, nhưng cậu cảm thấy đối phương rất đẹp mắt, không khỏi nhìn chằm chằm một phen.
Tần Gia Thụ nhìn đuôi mắt đỏ ửng của đối phương, nhẹ giọng hỏi bên tai cậu: “Lần trước tôi hôn cậu, có dễ chịu không?”
Lời nói của đối phương tựa như chiếc hộp Pandora mang theo không biết bao nhiêu dụ dỗ và mê hoặc, Ôn Trĩ Sơ không nhịn được, rụt cổ lại.
Nhưng đối phương vẫn tiếp tục hỏi cậu: “Dễ chịu không?”
Khác hẳn nghiêm khắc của ngày thường, âm thanh trầm thấp hấp dẫn vang lên, Ôn Trĩ Sơ thậm chí có thể cảm nhận được sự chấn động của lồng ngực hắn, nhìn gương mặt khéo léo tuyệt vời kia, trong lúc nhất thời cậu giống như vị hôn quân bị ma quỷ dẫn đường, há miệng ra nhưng chẳng nói được thành câu.
Khóe miệng Tần Gia Thụ nhếch lên thành nụ cười, trong cặp mắt kia hiện lên ánh sáng gian xảo.
Hắn cúi người chạm nhẹ lên môi cậu, đôi môi hồng mềm của Ôn Trĩ Sơ lập tức lún xuống, cậu khó tin nổi, nhìn chằm chằm Tần Gia Thụ.
Vòng eo mảnh khảnh bị cánh tay người ta kéo vào lãnh địa của mình, mặc dù nét mặt không thể hiện ra, nhưng hành động lại hơi vội vã đem người ta cất giấu vào lồng ngực.
Gương mặt đẹp trai của Tần Gia Thụ đối mặt với Ôn Trĩ Sơ: “Ghét không?”
Ôn Trĩ Sơ nói không nên lời, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
“Tôi giúp cậu giải tỏa nhé”.

Lần này không còn là câu hỏi, Ôn Trĩ Sơ nghĩ đối phương muốn giúp cậu thật, nên khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, đôi môi đối phương phủ tới, khác hẳn lần đầu tiên, rõ ràng đối phương đã có chút kỹ xảo, không đơn thuần là môi dán lên môi nữa.
Tần Gia Thụ mở to mắt nhìn phản ứng của Ôn Trĩ Sơ, có vẻ cậu rất căng thẳng, bàn tay trắng nõn tóm lấy quần áo của hắn, hai mắt nhắm chặt.
Khoái cảm ác liệt trong đầu không ngừng kêu gào, hắn cạy mở hàm răng cậu, hôn tới.
Đêm tối đen, công viên yên tĩnh, chỉ có một góc nhỏ truyền tới tiếng nước như có như không..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi