NHÂN VẬT PHẢN DIỆN CÔNG LƯỢC


Tần Gia Thụ lấy điện thoại di động ra đánh tiếng với mọi người xong mới dẫn theo Quý Phong Trường đi tới.
Qua năm có người cùng đi chơi, không phải côi cút một mình là được, còn cụ thể đi đâu làm gì thì Quý Phong Trường không quan tâm.
Cậu ta huých bả vai Tần Gia Thụ: “Tao biết mày là người đáng tin mà, đúng là anh em tốt cả đời của tao~”
Nghe thấy đối phương lại kể đến tuyên ngôn dở hơi thời tiểu học, lông mày Tần Gia Thụ dựng đứng lên.
Quý Phong Trường nhìn hắn: “Vẻ mặt mày như thế là sao? Tao làm mày mất mặt hả?”
Tần Gia Thụ không lên tiếng.
Quý Phong Trường: “Sao mày không nói gì?”
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc, “Đừng nói quá rõ ràng như thế”.
Quý Phong Trường: ?
“Mày tự biết trong lòng là được.”
Quý Phong Trường:.

.

.
Thằng chó!!!
Ban đêm có trận tuyết nhỏ, Quý Phong Trường muốn ăn mặc đẹp trai nên không khoác áo dày, bây giờ bị lạnh nên hơi run rẩy, đột nhiên lại bật ra một câu.
“Mày không về nhà thật hả?”
Ánh mắt Tần Gia Thụ lãnh đạm: “Không về”.
Quý Phong Trường do dự một lát, “Vậy thằng oắt con kia phải làm sao?”
“Hôm nay họ sẽ về.”
Từ “họ” này chỉ ai, đương nhiên Quý Phong Trường biết rõ.

Giọng điệu của Tần Gia Thụ không có chút cảm xúc nào, dường như đang kể chuyện không liên quan tới hắn, cũng không có gì quan trọng, tựa như những người đó mới là người một nhà với nhau, còn hắn chỉ là người đứng ngoài cuộc.
Đến địa điểm hẹn trước Quý Phong Trường ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là một tiệm lẩu.

Mặt tiền của cửa tiệm không lớn, tầng lớp tiêu dùng khác biệt, hai người họ còn chưa từng đến tiệm lẩu giống như thế này bao giờ, nhưng cũng không ngại ăn ở đó.
Sau khi đi vào liền trông thấy Chu Thanh vẫy vẫy tay với họ, đến khi đi vào phòng riêng, quả nhiên Ôn Trĩ Sơ cũng ở trong.
Nét mặt Quý Phong Trường bày tỏ rõ ràng mấy chữ: Tao biết mà.
Không thì sao thằng chó Tần Gia Thụ có thể đồng ý đến đây được.
Hầu hết mọi người đều quen biết nhau, không biết thì cũng có bạn chung làm cầu nối.
Tần Gia Thụ cởi áo khoác, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ôn Trĩ Sơ.

Có người khác ở đây, Ôn Trĩ Sơ thấy hắn lại gần thôi đã cảm thấy hơi căng thẳng, Tần Gia Thụ đương nhiên nhận ra, nên hắn không chủ động rút ngắn khoảng cách với cậu.
Chờ một lát sau hắn mới thấp giọng mở miệng, “Căng thẳng à?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ meo meo lại gần bên tai hắn, mở miệng: “Tôi có… có làm mọi người mất hứng không?”

Thực ra trước khi đến Ôn Trĩ Sơ đã căng thẳng rồi, cậu là một người buồn bã lại tẻ nhạt, không biết nói chuyện cười, sợ rằng mình làm mọi người mất hứng.
Tần Gia Thụ rót cốc nước ấm đặt trước mặt cậu: “Cậu không cần quan tâm đến mấy chuyện đó”.
Ôn Trĩ Sơ: ?
Cậu khó hiểu nhìn đối phương, hiển nhiên không biết ý tứ trong lời nói của đối phương là thế nào.
Mười lăm phút sau.

.

.
Quý Phong Trường: “Duyên ~ “
Hạng hai đếm ngược: “Tuyệt không thể tả ~ “
“Ha ha ha ha ha ha.”
Quý Phong Trường và hạng hai đếm ngược lần đầu tiên gặp mặt đã sinh ra sự đồng cảm của những người cùng chung chí hướng:
Mẹ kiếp, cậu ta cũng không phải thứ tốt đẹp gì!
Bản chất hai con người hợp ý nhau, phối hợp càng lúc càng sinh động khiến bầu không khí trở nên điên cuồng, cứ như đã quen biết nhau đến tám trăm năm.
Nhìn cặp trâu ngốc ngồi bên bàn, cuối cùng Ôn Trĩ Sơ cũng đã rõ ý tứ câu nói kia của Tần Gia Thụ.
Cậu không cần quan tâm đến mấy chuyện đó.
Bởi vì chuyện đó không liên quan gì đến cậu.
Bọn họ muốn tỏa sáng rực rỡ, không ai có thể cản nổi họ.
Cũng may có hai người này không ngừng làm trò cười, áp lực lớn của học sinh lớp mười hai tạm thời được giải tỏa, cả nhóm thoải mái uống một chút rượu, nhưng uống rồi lại cảm thấy không có ý nghĩa.
Thế là hạng hai đếm ngược đề nghị: “Chơi thật lòng hay mạo hiểm đi”.
Không ai phản đối, thế là mọi người liền thu dọn qua một chút, bắt đầu trò chơi.
Mấy vòng đầu tiên đều chỉ trúng nữ sinh, phần lớn đều chọn nói thật, nói ra mấy trò cười thuở nhỏ, sau đó trò chơi lại tiếp tục.
Lần này miệng chai không nghiêng không lệch chỉ thẳng vào người Ôn Trĩ Sơ, hạng hai đếm ngược liền nhào lên ôm lấy cổ cậu: “Ôn Tạp, nghe bố đi con! Chọn mạo hiểm”.
Ôn Trĩ Sơ có uống chút rượu, mặc dù vẫn còn tỉnh táo nhưng phản ứng hơi chậm chạp, tưởng là hạng hai đếm ngược nói thế là đang muốn nhường cho cậu.
Thế là cậu gật đầu thật mạnh.
“Được, bố biết là con tin bố mà, bây giờ để bố nuôi của con ra đề cho con nhé”.
Ôn Trĩ Sơ: ???
Hạng hai đếm ngược chỉ vào Quý Phong Trường: “Đó là anh em ruột khác cha khác mẹ của bố, thất lạc đã nhiều năm”.
Ôn Trĩ Sơ: …
Cảm xúc của Quý Phong Trường bùng cháy, biết Ôn Trĩ Sơ gần đây đang cố tập nói chuyện với người ta, thế là cậu ta giơ tay đặt một đĩa trái cây vào trong tay cậu.
Ôn Trĩ Sơ ngây ngốc hỏi: “Muốn tôi ăn hết hả?”
Quý Phong Trường đểu cáng cười một tiếng: “Mang sang phòng bên đi”.
Ôn Trĩ Sơ: !
Hạng hai đếm ngược: “Mẹ nó chứ, mày quả nhiên không phải hạng tốt đẹp gì”.
“Quá khen quá khen.”

Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Cũng may phòng bên cạnh cũng là một nhóm học sinh đang tụ tập, Ôn Trĩ Sơ lấy hết dũng khí đem đĩa trái cây sang chỗ người ta, nhưng vẫn hơi ngại ngùng nên đỏ mặt đi ngay, tuy nhiên đối với cậu đây cũng là một chuyện có lợi.
Tần Gia Thụ nhìn theo, không nói gì.
Vận may vĩnh viễn chẳng thuộc về ai, lần chơi tiếp theo, miệng bình không sai không kém chỉ thẳng vào Quý Phong Trường.
Quý Phong Trường: “Tới đi, tao chọn mạo hiểm.”
Mọi người chưa ai có ý kiến nào hay, còn đang vắt óc suy nghĩ, lúc này, Tần Gia Thụ mở miệng: “Sang phòng bên cạnh bê đĩa trái cây lúc nãy về”.
Quý Phong Trường: !!!
Hạng hai đếm ngược nhìn Tần Gia Thụ thán phục, trách không được, trước kia cậu ta còn nghĩ sao người như Tần Gia Thụ lại làm bạn được với Quý Phong Trường, mặc dù gia cảnh hai bên đều hiển hách, nhưng rõ ràng họ không cùng một loại người.
Hiện giờ chứng kiến cảnh này mới hiểu ra, nếu như nói hành vi lúc nãy của Quý Phong Trường là hành vi của một kẻ xấu bụng, thì hành vi lúc này của Tần Gia Thụ không thể coi là hành vi của một con người.
Cuối cùng Quý Phong Trường phải bảo vệ chút tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại của mình, chọn uống ba chén rượu.
Dần dần, mấy người bọn họ bắt đầu nói đến chuyện thi đại học, thời gian của họ chỉ còn lại nửa năm, ngoài hai anh em ruột khác cha khác mẹ kia ra, thì những người khác đều chậm rãi tán gẫu vài lời.
Hai vị anh em khác cha khác mẹ kia nhìn những người trí thức này, lại liếc mắt nhìn nhau, hình thành một nhận thức chung.
Cái chủ đề chán ngắt này, nhất định họ phải phá hoại.
Chu Thanh: “Tôi nghe nói ở Thanh Mãn có rất nhiều hoạt động thú vị vào buổi tối”.
Hạng hai đếm ngược – tổng điểm 380 – “Ôi, thế thì không phải sẽ ảnh hưởng đến nghỉ ngơi lắm sao, tôi không đến đó đâu”.
Quý Phong Trường – tổng điểm 250 – “Thế thì tôi cũng không đến đó đâu”.
Mọi người: …
Cuộc vui này kéo dài đến gần rạng sáng mới kết thúc.

Lúc rời đi, Ôn Trĩ Sơ và Quý Phong Trường cùng đứng ở bên ngoài tiệm chờ, Tần Gia Thụ đi thanh toán.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, hai người họ đứng bên ngoài, hơi thở đều biến thành những tầng sương mù trắng xóa.
Quý Phong Trường quay đầu nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch không có mắt nhìn người của cậu, trong lòng dâng lên một nỗi thương hại.
Yêu đương với thằng chó kia rồi, chẳng có gì để ăn mà xương cốt cũng không còn.
Quý Phong Trường: “Hai người ở chung thế nào?”
Ôn Trĩ Sơ bị cậu ta hỏi, tim nhảy lên một cái, biết Quý Phong Trường đã rõ mối quan hệ của hai người: “Tốt… tốt lắm”.
Quý Phong Trường: “Tao không hỏi cảm tưởng về nó, tao hỏi mày đó”.
Ôn Trĩ Sơ hơi bối rối, nhưng vẫn xấu hổ khẽ gật đầu, khóe miệng vô thức cong lên: “Tôi cũng rất tốt…”
Ôn Trĩ Sơ nhìn tuyết đọng trên mặt đất, mấp máy môi nói: “Tôi… tôi muốn thi vào cùng trường đại học với cậu ấy”.
Câu thích kia đến cùng vẫn không thể nào nói ra miệng, Ôn Trĩ Sơ đổi một cách diễn đạt khác.
Trong thế giới xa lạ này, Ôn Trĩ Sơ gặp được rất nhiều người đối xử tốt với cậu, cậu cảm thấy vô cùng biết ơn với họ.


Nhưng người quan trọng nhất trong lòng của cậu, không phải ai khác, chính là Tần Gia Thụ.
Hắn là bạn, là thầy, cũng là người mà cậu thích.
Cho đến tận gần đây, Ôn Trĩ Sơ mới phát hiện, hắn luôn âm thầm cổ vũ cậu đi làm đủ thứ chuyện, cậu sợ hãi không dám, cậu chạy trốn không làm, mặc dù hắn sẽ nghiêm khắc dạy dỗ cậu, nhưng chưa bao giờ chỉ trích cậu.
Quan hệ giữa hai người càng lúc càng thêm thân mật, Ôn Trĩ Sơ nghĩ, chờ khi thi đại học kết thúc, cậu nhất định phải bày tỏ rõ ràng với hắn.
Cho hắn một danh phận.
Ôn Trĩ Sơ hơi lo lắng đặt câu hỏi: “Tần Gia Thụ thích người… người như thế nào, hoặc là…”
Quý Phong Trường chỉ nhìn qua cũng đã hiểu Ôn Trĩ Sơ đang lo lắng chuyện gì, cậu đang cảm thấy mình không xứng với Tần Gia Thụ.
Quý Phong Trường: “Còn có thể thích người như thế nào nữa, thích người như mày chứ sao, đổi ai khác có lẽ nó cũng không thích đâu.

Mày đừng suy nghĩ nhiều quá.

Nó ấy mà, thích mày thì chắc chắn là do mày rất tốt.”
Ôn Trĩ Sơ: “Cám ơn cậu.

.

.”
Quý Phong Trường: “Mày khách khí với tao làm cái beep gì.”
“.

.

.”
Quý Phong Trường bị gió lạnh thổi vào, run lập cập.
Ôn Trĩ Sơ: “Cậu lạnh lắm… hả?”
Hai hàm răng Quý Phong Trường va vào nhau: “Không có.

.

.

Không có.”
“Vậy… sao cậu cũng nói lắp rồi”.
Quý Phong Trường chết đến nơi mà cái mỏ vẫn cứng: “Không phải tao… đang phối hợp với mày đó sao”.
Nhưng cũng may hai người họ đều uống nhiều rượu, vừa ra khỏi cửa tiệm thì còn lạnh, đến khi đứng một lát thì hơi rượu bốc lên, người cũng ấm dần.
Tần Gia Thụ đi ra thấy tổ hợp hai kẻ nói lắp đang đứng với nhau, hắn gọi xe cho Quý Phong Trường, sau đó quay người đưa Ôn Trĩ Sơ về nhà.
Vừa ngồi vào trong xe, Ôn Trĩ Sơ đã tóm lấy hắn.
Thân hình cao lớn của Tần Gia Thụ cứng đờ trong chớp mắt, hắn vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt chăm chú của cậu.
Rượu chậm phát huy tác dụng, Ôn Trĩ Sơ nhìn chằm chằm về phía hắn, khuôn mặt trắng nõn vô tội hơi đỏ lên, thấy hắn nhìn sang, còn nở một nụ cười ngốc nghếch.
Miệng Tần Gia Thụ hơi khô, hắn buông lỏng sự kiềm chế thường ngày giữ ở trong lòng, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu, “Nhìn gì thế?”
Ôn Trĩ Sơ cười lắc đầu, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vì uống rượu vào rồi nên cậu trở nên rất thành thật.

Cậu tiến lại gần tai người ta, giống như đang thủ thỉ bí mật chỉ dành riêng cho hai người họ: “Cậu thật đẹp”.
Lời này rất nhẹ rất nhỏ, nhưng tựa như ngàn cân đè tới trái tim hắn, ánh mắt Tần Gia Thụ tối sầm lại.
“Về nhà làm chút chuyện khác”.
Ôn Trĩ Sơ tò mò, nhưng đối phương không nói thêm lời nào nữa.
Cho đến tận khi về đến nhà, Ôn Trĩ Sơ muốn đi tắm rửa, lúc này cậu mới biết xấu hổ: “Không.

.

.

Không cần, để… để tự tôi”.
Nhưng mà đối mặt với Tần Gia Thụ, cậu căn bản không có đủ sức để đẩy hắn ra, cảm nhận được sức mạnh của hắn, Ôn Trĩ Sơ hơi sợ hãi, đối phương không còn giống với người bình thường mà cậu vẫn biết nữa.
Sau khi bị hắn kéo đi tắm xong, cậu bị hắn kéo đến cái giường đơn chật hẹp trong nhà.
Đối phương không cho cậu mặc gì hết, cậu hơi hoảng hốt muốn trốn về phía sau.
Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lùng lúc sáng lúc tối hiện lên dưới ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, chiếc khăn tắm duy nhất trong nhà lỏng lẻo thắt lại bên eo.
Gân xanh phần bụng dưới căng đầy sung huyết nhô lên, đường nhân ngư và đường cong cơ bắp trong bóng tối có vẻ càng thêm sắc nét.
Hắn không nói câu nào, chỉ tóm lấy chân cậu kéo lại.
Ôn Trĩ Sơ muốn đứng dậy, nhưng lại bị hành động của hắn kiềm chế, cả người bị kéo ra, để người kia nhìn không sót một chút nào.
Ánh mắt hắn tùy ý nhìn tới, lặng lẽ mang theo sự tham lam.
Ôn Trĩ Sơ hơi hoảng hốt, “Tần.

.

.

Tần Gia Thụ, tôi sợ.”
“Tôi sẽ không làm gì cậu cả”.
Cho cậu một viên thuốc an thần xong, sau đó lại còn có lời kế tiếp: “Gần đây áp lực của cậu lớn, đổi cách giải tỏa cho cậu”.
Nói xong liền vươn tay về phía cậu.
Nửa giờ sau, Ôn Trĩ Sơ không còn sức lực đá đá chân, nhìn Tần Gia Thụ, hô hấp cũng hơi khó khăn: “Tần Gia Thụ.

.

.

Tần Gia Thụ… tôi cảm thấy… cảm thấy hơi kì quái”.
Cái này căn bản không hề giống giúp đỡ nhau lúc bình thường!!!
Tần Gia Thụ nhìn chằm chằm vào một chỗ: “Sẽ xong nhanh thôi”.
Nhưng mà cái nhanh này của hắn mất tới thêm một giờ, cho đến khi nhìn thấy người ta thoải mái đến run rẩy, Tần Gia Thụ mới ngừng tay.
Hắn lấy khăn giấy ra, lau sạch hai ngón tay ướt át, hài lòng mổ xuống môi người ta, bảo:
“Ngủ đi”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi