NHÂN VẬT PHẢN DIỆN HÔM NAY CŨNG THẬT NGOAN



Edit+Beta: soda chanh
"Tiểu ngốc tử, tôi mệt mỏi quá!"
Thích Hà cọ cọ đầu vào hõm vai của Phồn Tinh, thời điểm ngửi được mùi hương trên người cô, bao nhiêu mệt mỏi trong nháy mắt đều tiêu hết.
Lão đại từ trước đến nay đều luôn đơn giản thô bạo, lập tức vỗ ngực tỏ vẻ, "Vậy, giao cho ta đi!"
Làm sao mà để cho Tiểu Hoa Hoa mệt được chứ?
Thích Hà: "..."
Làm sao bây giờ, nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn hoài nghi chính mình sớm hay muộn gì cũng sẽ yên tâm, thoải mái mà ăn cơm mềm mất.
"Tiểu ngốc tử, tôi muốn hôn cậu." Thích Hà thử mở miệng nói.
Tuy rằng hắn biết loại yêu cầu này rất vô sỉ, nhưng mà, hắn chính là da mặt dày đấy, thì sao nào?
Lão đại thật ra cũng không quá thích bị người khác tiếp cận.
Mấy cái loại yêu cầu như thế này, nếu là thời điểm trước kia khi Thích Hà với cô còn chưa đủ quen thuộc, lão đại khẳng định sẽ đem người ấn trên mặt đất mà vẽ rùa đen.
Nhưng mà trong mấy năm qua, Thích Hà giống như là đã dung nhập vào cốt nhục của Phồn Tinh vậy. Hắn đối với Phồn Tinh mà nói, hơi thở sớm đã không còn xa lạ gì nữa, càng sâu hơn, lão đại đã hoàn toàn cho hắn bước chân vào lãnh địa của chính mình.
Trên cơ bản, chỉ cần là yêu cầu mà Thích Hà nói ra, lão đại cái gì cũng nghe theo hết.
Dù sao trong lòng lão đại, Thích Hà chính là đóa Tiểu Hoa Hoa, yêu cầu mà Tiểu Hoa Hoa nói ra, dường như cũng không có chuyện gì là quá phận.
"Ah."
Trong lòng Thích Hà vui vẻ, "Cậu đáp ứng rồi?"
"Ừm." Lão đại rất bình tĩnh.
Thích Hà nhanh chóng gặm xuống--
Phồn Tinh mở to cặp mắt hắc bạch phân minh mà nhìn Thích Hà, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Thích Hà nghĩ chính là, cái miệng này của tiểu ngốc tử với cái miệng trong tưởng tượng của hắn cũng thật giống nhau nha.
Phồn Tinh lại nghĩ là, Tiểu Hoa Hoa thật ưa nhìn nha, cô hình như cũng rất thích cái loại cảm giác hôn tới hôn lui này.
Trên người hắn tựa như một cổ hơi thở nhu hòa, đang chậm rãi ảnh hưởng đến cô.
Khiến cho tính cách thô bạo của cô từ trước tới nay, tiêu trừ đi một chút.
Phồn Tinh tựa như một khối đá cứng rắn vậy, tuy mặt ngoài nhìn nhuyễn manh, nhưng trên thực tế lại không có hỉ nộ ái ố như người bình thường, cũng không có cả tâm lý như những người bình thường khác luôn. Che dấu dưới lớp nhuyễn manh đấy tuyệt đối là máu lạnh cùng tàn nhẫn, nếu như có người phạm ta, liền lấy nắm đấm sắt thép mà thô bạo đập chết nhà ngươi.
Thích Hà, khiến cô, giảm bớt đi một chút thô bạo.
Là người duy nhất mà lão đại nguyện ý nhẫn nại.
Ngay tại thời điểm Phồn Tinh cảm thấy thích thích, nơi trái tim liền truyền đến từng đợt đau đớn, hơn nữa cón có xu thế ngày càng mạnh lên.
Nhưng mà tính nhẫn nại của lão đại từ trước đến nay đều rất tốt, cứ vậy mà cứng rắn đè ép nó xuống.
Sau khi trở về phòng của mình nằm, Phồn Tinh mới cảm thấy đau đến không thể chịu đựng được.
Mồ hôi từng giọt từng giọt lớn mà rơi xuống, cơ hồ như muốn tẩm ướt hết quần áo của cô, cuộn tròn người như một con tép nhỏ ở trên giường, đau đến mức khiến cô run rẩy lên từng cơn.
Trái tim giống như đang bị người ta dùng một con dao, từng đao từng đáo mà bổ xuống, khó chịu đến lợi hại.
Phồn Tinh vươn tay ra, đặt ở vị trí trái tim, thậm chí còn có loại xúc động muốn moi tim mình ra nhìn xem!
【 Tiểu thư Phồn Tinh, ngươi làm sao vậy? 】 Sưu Thần Hào thậm chí đều không kịp thảm rắm cầu vồng, chạy nhanh mà hỏi.
"Không biết.." Phồn Tinh đau đến mức ở trên giường lăn lộn, "Đau.."
Cô cũng không biết.
Chính là đau quá a!
Đau đến mức muốn gọi Tiểu Hoa Hoa Thích Hà đến, thổi thổi cho cô.
Phồn Tinh đau suốt cả đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau khi bò dậy, cả người giống như vừa mới được vớt từ trong nước ra vậy.
Sau khi hỏi đúng một câu đêm qua, Sưu Thần Hào cũng không còn lên tiếng nữa.
Nó đang bận thử đi thăm dò--
Trước kia Phồn Tinh có nói với nó, thích người khác, sẽ chết.
Nó cũng không để ở trong lòng, chỉ là cảm thấy kỳ quái.
Nhưng đêm qua, nó ẩn ẩn cảm thấy, Phồn Tinh sở dĩ lại đau suốt một đêm như vậy, hẳn là có liên quan đến Thích Hà. Nó cảm giác được, sau nụ hôn hôm qua, trái tim Phồn Tinh nhảy lên tốc độ rất không bình thường, cô hẳn là..
Là thích Thích Hà.
Cô đã động tâm.
Đau đớn đến sống không bằng chết như vậy, càng giống như là cố tình bị nguyền rủa.
Thăm dò suốt cả đêm, Sưu Thần Hào mới sờ được đến bên trong thần thức của Phồn Tinh.
Thần thức của cô vô cùng mênh mông, tất cả đều là sương trắng lượn lờ, nó thật vất vả lần mò bên trong, phát hiện chính mình giống như là một đứa nhà quê đứng giữa bờ biển vậy, vô cùng nhỏ bé!
Chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy, tai vị trí trung tâm của bờ biển trắng mênh mông rộng lớn này, giống như có một đoàn những tia sáng đỏ như máu.
Rất rất nhiều, nó sờ soạng không suể.
Những tia sáng màu máu kia, như thể là nguyền rủa hoặc phong ấn, Sưu Thần Hào gần như có thể xác định được.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nó cũng không biết là nên cao hứng hay là nên khổ sở nữa.
Vốn dĩ nó luôn rất lo lắng, cái người bị trói định sai - tiểu thư Ngân Phồn Tinh này, sẽ mơ ước mỹ mạo của Chiến Thần đại nhân, yêu Chiến Thần đại nhân, sau đó sẽ ăn vạ hắn.
Nhưng mà sau khi biết được trong thần thức của cô bị nguyền rủa, nếu như thích người khác, có thể sẽ không thể chết già, nó lại cảm thấy..
Có chút khổ sở.
Ngoại trừ việc không hy vọng cô ở bên ngoài nhúng chàm Chiến Thần đại nhân của nó ra, nó vẫn hy vọng tiểu thư Ngân Phồn Tinh có thể sống thật tốt.
Dù sao cô cũng ngây ngốc ngốc ngốc rồi, sẽ không có người nào thích cô, lại càng không có thật tâm yêu cô cả, ngay cả Ngân gia ở Hư Không Chi Cảnh, đều cảm thấy cô là một đứa tiểu quái vật.
Sưu Thần Hào đột nhiên lâm vào mê mang, giống như một đứa nhỏ đáng thương phạm phải sai lầm.
Lúc trước nó có đôi lúc ghét bỏ tiểu thư Ngân Phồn Tinh như vậy, có phải là rất quá đáng hay không?
Chính là Chiến Thần đại nhân thật sự là rất tốt, nó vẫn luôn cảm thấy chỉ có cô gái nào cường đại nhất trên đời này mới có thể xứng đôi với Chiến Thần đại nhân của nó, là người con gái không thể có bất luận một chút tì vết nào!
Nó thật khó khăn mà!
Nó vô cùng rối rắm nha!
* * *
Hôm nay cũng là một ngày đổi mới thật tốt~~~
Hôm nay cũng là bùn manh phải hảo hảo đầu phiếu phiếu một ngày vịt~~~
(tấu chương xong)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi