Nói Sở Tuấn Hưng bị làm nhục đến mức phải vào phòng hồi sức đặc biệt, Hạ Miên Miên tuyệt đối không tin.
Hôm đó trước khi đưa Hạ Miên Miên rời đi, mấy tên du côn kia cũng đã bị Hạ Văn Xuyên đánh cho bầm dập chỉ còn lại nửa cái mạng, nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất như đám cá mắc cặn, nào còn sức mà đi giày vò Sở Tuấn Hưng?
Huống hồ trên đường về Hạ Miên Miên còn nghe thấy Hạ Văn Xuyên gọi điện lệnh cho trợ lý Phương xử lý sạch sẽ hiện trường.
Trợ lý Phương nhìn có vẻ nhã nhặn, hiền hòa chắc chắn không đánh một cậu thiếu niên không có sức kháng nghị đến mức phải vào phòng hồi sức đặc biệt chứ?
Âm thầm cho người dạy dỗ Sở Tuấn Hưng là một chuyện, công khai nhằm vào Sở Tuấn Hưng lại là chuyện khác, Phương trợ lý xem như cũng là người thông minh, khéo léo, chắc chắn sẽ không làm ra việc thiếu suy nghĩ như thế.
Cho nên lời đồn này từ đâu truyền đến phải điều tra rõ ràng mới được.
Về phần tình tiết cô thấy chết không cứu, không có nhân tính, điểm này Hạ Miên Miên quả là không có gì để chối cãi.
Mặc dù ngày hôm ấy cô có nhờ Hạ Văn Xuyên đem cả Sở Tuấn Hưng theo, nhưng khi Hạ Văn Xuyên không đồng ý, cô cũng không cố nài nỉ, thuyết phục.
Huống hồ mấy tay giang hồ chợ kia là Hạ Văn Xuyên bảo Phương trợ lý tìm, bí mật này sống để đó, chết mang theo, tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Không bao lâu, Bạch Tinh lại truyền cho cô một mẩu giấy hỏi:
“Mấy tin đồn đó đều là thật à?”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, viết xuống:
“Cũng hẳn là giả.”
Viết xong, chọc chọc lưng Bạch Tinh.
Không lâu sau, Bạch Tinh lại ném một mẩu giấy xuống, bên trong toàn những lời lẽ căm phẫn:
“Mình nói rồi mà, ngự tỷ như cậu sao có thể thấy chết không cứu, huống chi người kia còn là người cậu thích nữa.”
Hạ Miên Miên chuyển bút, thoáng áy náy, xấu hổ:
“Sở Tuấn Hưng phải vào phòng hồi sức đặc biệt là thật hay giả? Mà lúc rời đi tớ không cứu hắn là thật.”
Nói chính xác là ông anh trai phản diện nhà cô không muốn cứu.
Sau khi nhận tờ giấy cả người Bạch Tinh cứng đờ, hồi lâu cũng không nhắn lại gì.
Hạ Miên Miên nhếch môi, nhoẻn miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, đoán chừng là sau tin này sợ Bạch Tinh cũng chẳng còn muốn chơi với cô nữa.
Buổi sáng trước khi rời nhà, cô vẫn mong chờ có một thời cấp ba yên bình, vui vẻ, mới qua 2 tiếng đồng hồ, cô lại cảm thấy về nhà làm một trạch nữ thiên kim kể cũng rất tốt.
Nhưng mà không để Hạ Miên Miên thất hồn lạc phách quá lâu, Bạch Tinh nhanh chóng ném xuống 1 mẩu giấy nhỏ:
“Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, chúng tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, đại tỷ.”
Hạ Miên Miên rạng rỡ bật cười.
Lê Hạ là thánh nữ trốn tiết.
Sau khi lớp tan học nghỉ trưa mới vội vàng chạy đến, vừa lẻn được vào cổng sau thì gặp 2 chị em tốt Bạch Tinh và Hạ Miên Mien.
“Sao giờ cậu mới đến?”
Bạch Tinh hỏi:
“Nếu cậu tiếp tục trễ học thế này, kỳ sau mẹ cậu không cho cậu đi học ngoại trú nữa đâu.”
Bạch Tinh và Lê Hạ có ngoại hình khác nhau như mặt trăng với mặt trời, Bạch Tinh dáng người cao gầy, lêu nghêu như một chiếc comba còn Lệ Hạ thì ngược lại, béo tròn, mập mạp hệt chú cá nóc.
Hai người nhìn có vẻ không quá thông minh, cũng rất nghe lời Hạ Chúc Chúc, trong trí nhớ của cơ thể này thì Hạ Miên Miên tuy xấu tính, đỏng đảnh nhưng lại rất biết thu phục lòng người.
Trước cho hai người này vô số đồ chơi nhỏ đáng tiền, sau từ từ sai sử hai cô nhóc làm không ít chuyện xấu.
Nhưng mỗi lần hành động xong đều xoa dịu, tẩy não bằng lợi ích này nọ.
Lê Hạ béo, dễ ra mồ hôi, chỉ cần chạy từ lầu 1 lên lầu ba cả người đã ướt đẫm, vừa thở hổn hển vừa nói:
“Trên đường đến đây tớ cãi nhau với người ta, đâm ra lỡ chuyến xe bus, mà không dám gọi mẹ đưa đi, ngồi chờ chuyến tiếp theo lâu quá nên mới trễ giờ.
Tớ khổ quá mà.”
Hạ Miên Miên lấy một chiếc khăn mùi xoa trong túi quần, đưa cho cô bé, ôn tồn nói:
“Sáng sớm đã cãi nhau? Cậu cãi nhau với ai?”
“Không biết, tớ thấy mấy đứa đó nói xấu cậu, cáu quá nên nhảy vào chửi nhau 300 hiệp với bọn nó luôn.”
Lê Hạ rút khăn tay lau qua loa mặt mũi, lời nói có chút giữ gìn, không muốn cho cô biết nội dung bàn tán kia.
Hạ Miên Miên thoáng cảm động, chăm chú nhìn Lê Hạ, tim như có dòng nước ấm chảy qua.
Tính cách cô nhóc Hạ Miên Miên trước kia tuy không tốt lắm, nhưng lại có được hai người bạn đáng quý.
Thời gian nghỉ giữa tiết có hạn, nói chuyện với Lê Hạ vài câu, Hạ Miên Miên liền tranh thủ đi vệ sinh cùng Bạch Tinh.
Mỗi tầng chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh lại nằm ở góc cuối hành lang.
Một đường này Hạ Miên Miên lại có cơ hội tiếp nhận vô số ánh mắt nào phức tạp, nào chất vấn của các bạn học.
Cô thản nhiên đút tay túi quần, siết chặt nắm đấm, trên mặt giữ nguyên trạng thái vân đạm phong kinh.
Bạch Tinh không có tố chất tâm lý vững vàng như Hạ Miên Miên chịu không nổi cảm giác cả thế giới nhìn chằm chằm vào mình như một tội nhân, cả đường cúi mặt núp bên cạnh Hạ Miên Miên.
Hai người đi đến cánh cửa nhà vệ sinh, qua lớp cửa gỗ khép hồ, nghe thấy đám nữ sinh bên trong líu ríu bàn tán, buôn chuyện.
Thời điểm Hạ Miên Miên đưa tay chuẩn bị đẩy cửa, mơ hồ nghe thấy có người nhắc tên mình, vì vậy đình chỉ động tác, đứng yên một chỗ liếc nhìn Bạch Tinh, im lặng nghe ngóng.
“Người thừa kế tập đoàn lớn có khác, dù có bị bắt cóc cũng nhanh chóng được cứu đi, đúng là so với mấy cảnh trong phim điện ảnh còn dễ dàng hơn nhiều.”
“Lợi hại hơn thì có ích lợi gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là thứ con người lòng dạ sắt đá, máu lạnh thấy chết không cứu thôi à? Quả báo đến nhanh lắm, tớ chống mắt đợi xem.”
“Các cậu đã nghe chuyện bởi vì Trình Dũng cầm balo đập cô ta mà anh của người ta lập tức giở trò ăn vạ, làm to truyện, kiện Trình gia lên tận tòa án, yêu cầu gia đình cậu ấy bồi thường tiền với mức cắt cổ chưa?”
“Đúng là hạng người trí trá đổi trắng thay đen, rõ ràng là con đó đập xe của cậu ấy trước, giờ lại giở giọng Chí Phèo đòi bồi thường.
Đúng là da mặt dày không biết xấu hổ.”
…
“Ầm!!”
một tiếng, cánh cửa dày cộp nhà vệ sinh bị Hạ Miên Miên đá mạnh đập vào tường.
Tiếng động bất thình lình này khiến cả căn phòng đang huyên náo lập tức lâm vào im lặng, như thể cảnh phim bị đột ngột ấn Pause.
Tất cả đám con gái đang thi nhau chế nhạo Hạ Miên Miên đều sợ ngây người.
Hạ Miên Miên nhìn hiện trạng lúc này vô cùng hài lòng, cô thu chân lại, hai tay đút túi quần, ung dung bước vào, sau lưng là Bạch Tinh đang cúi đầu, rụt cổ, cố gắng giấu đi sự hiện diện của mình.
Nói xấu người ta, còn bị đối phương bắt tại trận là một việc lúng túng đến chừng nào.
Mấy nữ sinh vừa rồi rôm rả tham gia thảo luận nay cả người cương cứng như pho tượng hận không thể lập tức đào một cái lỗ để chui xuống.
Một Hạ Miên Miên 25 năm tuổi đời nhìn đám nữ sinh cấp ba trước mặt chẳng khác nào nhìn mấy nhóc em vắt mũi chưa sạch, một chút áp lực cũng chẳng có.
Cô lạnh mặt, nhếch môi cười, đứng trước bồn nước trống, ánh mắt nặng nề lướt nhìn một lượt những người có mặt, từng người từng người bị nhìn luống cuống cúi gằm mặt xuống, thở cũng không dám thở mạnh, quả thực buồn cười.
Cô hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
“Sao thế? Đi vệ sinh xong rồi sao còn ở đây, chờ tôi gọi luật sư đến kiện từng người sao?”
Hai phút sau, cả nhà vệ sinh lớn chỉ còn lại Hạ Miên Miên và Bạch Tinh.
Hạ Miên Miên chậm rãi mở vòi nước, cẩn thận rửa tay, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng nước xối mạnh vào thành bệ rửa.
Rửa xong, cô không nhanh không chậm đóng vòi, rút khăn giấy lau tay.
Bên ngoài tiếng chuông vào học vang lên, Hạ Miên Miên chậm rãi xoa xoa tay, Bạch Tinh đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
“Chúng mình không về à?”
Hạ Miên Miên nhìn cô, khẽ cong miệng cười, nói:
“Chờ chút nữa.”
Bach Tinh không hiểu tại sao, cũng không biết cô bạn đang chờ cái gì? Chỉ thấy Hạ Miên Miên nhấc chân đi đến gian phòng vệ sinh thứ hai từ trong ra, đưa tay gõ gõ cánh cửa đóng kín, không mặn không nhạt nói:
“Đi học thôi, banh Đỗ Tư Kỳ.”
Bạch Tinh ngỡ ngàng nhìn Hạ Miên Miên, không đoán ra được rốt cục tại sao cô ấy biết trong phòng có người, thậm chí còn biết là Đỗ Tư Kỳ.
Quả nhiên là đại tỷ! Mẹ nó quá cool.
Hạ Miên Miên gõ cửa xong, cũng không nóng nảy, bình tĩnh đứng bên ngoài chờ.
Một lát sau khóa cửa răng rắc vang lên, gian phòng từ từ mở ra.
Đỗ Tư Kỳ đứng bên trong, sắc mặt khó chịu liếc nhìn Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên khoang tay trước ngực, phong thái bình tĩnh, thong dong.
Mặc dù không cao hơn Đỗ Tư Kỳ là bao nhưng lại khí thế bức người, như thể một ngự tỷ từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo lại đầy bá khí:
“Đỗ Tư Kỳ, lời đồn là cậu tung ra đúng không?”.