Hạ Miên Miên tắt điện thoại di động nhét vào túi, sau đó trở về phòng học.
Còn chưa có chuông vào lớp, trong phòng học sinh nô đùa ầm ĩ.
Bạch Tinh đứng ngay trên mục giảng, thầy giáo không thích dùng máy chiếu mà thích viết phấn trực tiếp, do thế cả một tấm bảng lớn chi chít nét chữ, cô bé điểm mũi chân, lau hồi lâu mới xong.
Đến khi cô trở lại chỗ ngồi, Hạ Miên Miên đá chân ghế của cô bạn hỏi:
“Hôm nay đến lượt cậu trực nhật à?”
Lê Hạ đang uống nước, nghe xong xém chút phun ra, nhanh chóng ra mặt bênh vực kẻ yếu, nói:
“Lão đại, hôm nay đến phiên cậu đó má ạ, Bạch Tinh làm giúp cậu thôi.”
Hạ Miên Miên: …
Bạch Tinh tỏ vẻ tủi thân, đưa tay lau dòng nước mắt không hề tồn tại, nói:
“Ta đem lòng này hướng trăng sáng, ngờ đâu trăng sáng chiếu xuống mương.”
Hạ Miên Miên ngượng ngùng gãi đầu: “Hết tiết để tớ lau.”
Bạch Tinh giơ tay ngăn cản cô:
“Không cần, không cần, chỉ cần cậu bao tớ Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu thì về sau thiếp đây cả đời sẽ lau bảng cho quân.”
Hạ Miên Miên chớp chớp mắt hoàn toàn không hiểu cô bé này đang nói gì:
“Không phải ngày nào cậu cũng uống trà sữa sao? Lại trend gì thế, để mình lên mạng xem nào.”
Lê Hạ nhấc tay, nói: “Má cái này cậu cũng không biết, nghe tớ thông não cho đây này.”
Sau đó cô bé lẩm bẩm giải thích một hồi cho Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên không nói hai lời lập tức lấy điện thoại chuyển tiền, gì chứ thứ cô không thiếu nhất là nhân dân tệ.
Nhiều tiền để làm gì? Nhưng mà vừa rút điện thoại ra, Hạ Miên Miên mới nhớ cô vừa tắt máy.
Cô giương mắt nhìn hai đôi mắt long lanh như cún con đang vô cùng mong chờ nhìn mình, lại mở máy.
Vừa khởi động máy lập tức vang lên tiếng báo tin nhắn, điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ đều là của Hạ Văn Xuyên.
Hạ Miên Miên không thèm để ý, mở Wechat, tìm group chat của riêng ba người chuyển cho mỗi cô bạn 520 tệ, còn đặc biệt ghi nội dung là [ly trà sữa đầu tiên của mùa thu].
Sau đó lập tức nhận được một cơn mưa tim của hai nhóc Bạch Tinh, Lê Hạ.
Xong xuôi cô mới ấn mở tin nhắn của Hạ Văn Xuyên.
Đại Ma Vương: [Anh kết hôn? Với ai?]
Đại Ma Vương: [Dám tắt máy?]
Đại Ma Vương: [Nếu kết hôn thì cũng là anh với em kết hôn.]
Chỉ ngắn gọn 3 câu lại khiến Hạ Miên Miên cũng đủ khiến Hạ Miên Miên mặt đỏ tía tai, nghĩ thầm gã phản diện này đúng là “Tuyển thủ chân sút thẳng” điển hình, lần nào nói chuyện cũng vô cùng thẳng thắn, trực tiếp, đẩy đối phương vào thế bối rối, không đỡ nổi.
Quỷ mới muốn kết hôn với anh.
Đồ điên.
Hạ Miên Miên thu điện thoại di động, nghĩ nghĩ lại quay sang mượn Bạch Tinh cái gương nhỏ cầm tay, chăm chú nhìn mình trong gương hồi lâu.
Chuông vào học vang lên, đám học sinh đang nô đùa ầm ĩ nhanh chóng về phòng học, ổn định chỗ ngồi, chờ thầy cô lên lớp.
Thừa dịp giáo viên còn chưa tới, Bạch Tinh quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói:
“Soi gì đó? Không mụn trứng cá, không mụn đầu đen, da mịn màng, căng bóng như trái trứng gà bóc.”
Hạ Miên Miên giương mắt nhìn cô bạn, thành thật hỏi:
“Mình có đẹp không?” Bạch Tinh ngẩn ra, sau đó bật cười:
“Lão đại, sao đột nhiên cậu hỏi câu này? Không phải trước nay cậu không bao giờ chú trọng vẻ bề ngoài à?”
Trong mắt Bạch Tinh Hạ Miên Miên là một cô tiểu thư nhà giàu có một không hai, trước nay chưa từng thấy ai như vậy.
Trong nhà cô bạn này có bao la túi xách hàng hiệu, quần áo đắt tiền, nhưng từ trước đến giờ cô bạn này chỉ chọn những bộ đồ rộng rãi, thoải mái để mặc, tóc tai cũng không chải chuốt, một suối tóc đen dài óng ả cứ thế đơn giản buộc cao lên.
Bản chất của Hạ Miên Miên hoàn toàn được thể hiện trong trong tác phong làm việc và cách ứng xử: phóng khoáng, thoải mái.
Vẻ ngoài chưa bao giờ là điều cô quan tâm.
Nhưng hôm nay Hạ Miên Miên đột nhiên chú ý đến bề ngoài, điều này khiến Bạch Tinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Tinh muốn nói gì đó, nhưng thầy giáo đến, cô chỉ đành ngồi nghiêm chỉnh quay lên bục giảng, nghĩ ngợi một lát cô nhóc cầm bút cắm cúi viết hồi lâu rồi xoay người đưa cho Hạ Miên Miên 1 cuốn vở ghi.
Hạ Miên Miên nhíu mày, cúi đầu đọc:
[Lão đại, trước kia cậu luôn bày ra bộ dáng ngang ngược, khí phách… kiểu soái tỷ cool ngầu ấy, nhưng có một câu tớ muốn nói từ rất lâu rồi: Thật ra cậu không thích hợp với phong cách đó! Bởi vì cho dù cậu có làm ra vẻ lạnh lùng, bất trị thế nào chăng nữa cũng không thay đổi được việc cậu cực kỳ đáng yêu, từ ngoại hình, tính cách đến cử chỉ! Nếu nói đẹp thì có chút không đúng lắm, chẳng bằng nói câu siêu moe, siêu dễ thương thì đúng hơn.]
Hạ Miên Miên: …
Cho nên ý cậu là tớ không đẹp, nhưng rất đáng yêu????
Không bao lâu, Bạch Tinh lại ném xuống một mẩu giấy: [Lão đại, cậu đang yêu ai à?]
Hạ Miên Miên trừng mắt ngơ ngác nhìn tờ giấy hồi lâu, sau đó ném lại một tờ giấy có dấu hỏi “?” Bạch Tinh giải thích:
“Con gái khi yêu đều sẽ bắt đầu để ý đến bề ngoài.
Hạ Miên Miên: …
Có thể động tác nói chuyện riêng lén lút của Bạch Tinh quá công khai đập thẳng vào mắt giáo viên, cho nên nhíu mày điểm danh:
“Bạch Tinh lên trả lời câu hỏi này.”
Bạch Tinh:...!
Hạ Miên Miên che miệng lẳng lặng cười, mắt liếc qua tờ giấy [Lão đại, cậu đang yêu ai à?].
Yêu đương? Cô không thấy như vậy???
Hạ Miên Miên đặt úp gương xuống, rũ mắt nhịn không được nghĩ đến cô gái tên Chu Khả Nhi.
Không biết cô gái này rốt cục đẹp đến nhường nào?
Thời gian Hạ Văn Xuyên không có nhà, Hạ Miên Miên cực kỳ nhàn nhã, căn bản chẳng cần lo lắng bị ai đó tấn công bất ngờ, tâm tình thoải mái, thả lòng khẩu vị cũng tự nhiên tăng lên.
Một tuần lễ sau, người dì mà dì Liên đề cập với cô cuối cùng cũng về nước.
Sáng sớm khi trời còn tờ mờ dì Liên đã điều tài xế ra phi trường đón người, Hạ Miên Miên khi đó còn đang ngủ say không hề hay biết.
Hơn 9 giờ, Hạ Miên Miên mới bẻ cổ, vặn eo đi xuống lầu, giương mắt xem xét, trong phòng khách nhiều thêm hai người: một người phụ nữ trung niên và một cậu thiếu niên cao to sáng sủa.
Cô ngẩn ra, một lúc mới nhớ ra, đây chính là hai người họ hàng từ nước ngoài về nước định cư.
Thời điểm Hạ Miên Miên dò xét nhìn hai người, đối phương đồng thời cũng chăm chú đánh giá cô.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười, khuôn mặt hòa ái, thân thiện, cậu thiếu niên thì đáy mắt đầy hiếu kỳ, nghiền ngẫm.
Dì Liên thấy Hạ Miên Miên xuống, cười lớn vẫy vẫy cô nói:
“Miên Miên mau tới chào dì nhỏ của con đi.
Hai người vừa tới đó.”
Tên dì nhỏ là Tần Nguyệt, là em gái nhỏ nhất trong ba chị em mẹ Hạ Văn Xuyên, năm nay xấp xỉ 40 tuổi.
Làn da của bà rất trắng, ngũ quan tinh xảo, vẻ đẹp thanh cao đài các chuẩn mỹ nhân, nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt vì vậy nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Dì Liên từng nói ba chị em nhà họ Tần lớn lên nhìn đều hao hao nhau, cho nên Hạ Miên Miên chỉ cần nhìn bà cũng đoán được ngày xưa mẹ Hạ Văn Xuyên chắc chắn vô cùng xinh đẹp, cũng vì bộ gen có một không hai này cho nên dáng dấp Hạ Văn Xuyên mới anh tuấn, dễ nhìn như thế.
Tần Nguyệt nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cô ngồi xuống bên cạnh, nói:
“Lần trước gặp Miên Miên con mới chỉ là đứa bé con cao đến ngực dì, vậy mà giờ đã lớn thế rồi, còn rất xinh đẹp, đáng yêu.”
Dì Liên cười:
“Đúng thế, trẻ con giờ lớn nhanh thật, Tần Đông cũng thế, trước nhỏ nhỏ, vô cùng hoạt bát, nghịch ngợm, giờ đã là một thanh niên cao to, ổn trọng vậy rồi.”
Hạ Miên Miên đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyệt, bà mỉm cười nắm tay cô:
“Miên Miên con còn nhớ A Đông không? Khi còn bé con luôn chạy theo sau thằng bé nũng nịu gọi: anh Đông, anh Đông.”
Hạ Miên Miên giương mắt nhìn cậu thanh niên ngồi trên ghế salon bên cạnh, khẽ mỉm cười, lịch sự nói:
“Chào anh.”
Tần Đông thoáng ngại ngùng gật đầu với cô.
“Hai đứa cùng tuổi, chỉ sinh cách nhau xấp xỉ 2 tháng, chơi với nhau hẳn sẽ rất hợp, hơn nữa A Đông cũng sắp chuyển về trường con học, có càng nhiều chủ đề nói cùng nhau.”
Tần Nguyệt nói.
Hạ Miên Miên ngẩn ra:
“Anh ấy học cùng trường với con? Anh ấy cũng học lớp 12 ạ.”
Tần Đông lắc đầu, đáp:
“Đại học năm nhất.”
Tần Nguyệt nói:
“Nghỉ hè dì đã nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, có điều lúc ấy bên kia đang vướng vài thủ tục chưa hoàn thành cho nên đến giờ mới thu xếp xong để về nước.”
Hạ Miên Miên gật đầu, không nói gì thêm.
Tần Nguyệt nhìn Hạ Miên Miên, lại nhìn con mình cười nói:
“Vừa rồi ngồi xe đến đây, dì phát hiện khu này non xanh nước biếc, cảnh vật yên bình, thoáng đãng, chút nữa Miên Miên dẫn A Đông đi dạo nhé, cũng xem như giúp thằng bé làm quen với hoàn cảnh sống mới.”
Dì Liên quan tâm nhắc nhở:
“Hai người đi đường xa mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi từ từ đi dạo sau.”
Tần Nguyệt cười nói:
“Bọn chúng thanh niên sức khỏe tốt, cứ để chúng nó đi thăm thú đi.”
Tần Đông nhíu mày, không nghĩ đến việc này, vì vậy lên tiếng:
“Buổi chiều con còn phải đi báo danh nữa, chờ làm xong thủ tục rồi tính.”
Tần Nguyệt đáp:
“Đó là chuyện của buổi chiều, mà trường con sắp học khối cao trung liên thông trực tiếp lên đại học, Miên Miên tương đối quen thuộc với trường lớp bạn bè.
Chiều để em ấy dẫn con đi.”
Tần Đông không đáp.
Hạ Miên Miên và dì Liên ý tứ liếc nhìn nhau, cảm thấy dì nhỏ này có chút cố cấp.
Dì Liên cười hòa giải, nói:
“Đi dạo một vòng cũng tốt, nhưng mà Miên Miên còn chưa ăn sáng, chờ ăn xong rồi đi, tôi đi chuẩn bị đồ luôn nhé.”
Chờ dì Liên đi rồi, Tần Nguyệt mới nói với Miên Miên:
“Các con bây giờ thích nhất là ngủ nướng, nhưng mà dù thế nào cũng phải ăn uống đầy đủ, đúng giờ, không sẽ hại dạ dày lắm.”
Hạ Miên Miên lúng túng cười chữa cháy:
“Dì nhỏ nói đúng ạ, con sẽ chú ý sinh hoạt điều độ hơn.”
Tần Nguyệt đứng dậy, mở vali, vẫy vẫy Hạ Miên Miên:
“Miên Miên dì mang về cho con rất nhiều quà, con xem đi.
Thích không?”
Đối phương quá nhiệt tình, cô không nỡ từ chối đành bước qua.
Tần Nguyệt lấy ra cơ man là thứ nào là túi xách, nào là đồ trang sức, đồ makeup, tất cả đều là hàng hiệu đắt đỏ.
“Tặng con hết đó.
Con thích không?”
Bà hỏi cô.
Hạ Miên Miên khó xử nói:
“Dì à, thế này… dì tặng con nhiều quà quá.”
Cô vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tần Nguyệt, mặc dù đồ dùng của bà đều là hàng hiệu, nhưng chỉ là hàng hiệu đại chúng, giá cả không quá đắt đỏ, trang sức phối trên người cũng tương đối mộc mạc, đơn giản.
.