NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ MỘT GÃ CỐ CHẤP CUỒNG EM GÁI

Mặc dù trước mắt Hạ Miên Miên chỉ động đậy được tròng mắt, và ngón tay, nhưng kết quả như vậy cũng đủ khiến Hạ Văn Xuyên mừng rỡ như điên. Trước đây mấy ngày anh và dì Liên còn chuẩn bị sẵn tâm lý cô sẽ không tỉnh lại được nữa.

Khi Hạ Miên Miên còn chưa tỉnh lại, Hạ Văn Xuyên không thích đặt cô trên xe lăn, mà cả ngày ôm cả Miên Miên trong lòng. Hiện tại cô đã tỉnh rồi, anh lại càng không chịu rời tay, dù đi đến đâu trong nhà cũng nhất định phải bế cô đi theo.

Dì Liên lắc đầu cảm thấy hai con người này sắp nhập thành 1 thể rồi.

Hạ Văn Xuyên phát minh ra cách nói chuyện mới với Hạ Miên Miên, bởi vì hiện tại cô chưa mở miệng được, cho nên anh sẽ ra câu hỏi, cô chỉ cần đồng ý hoặc phủ định.

Khi cô cụp mắt nhìn xuống là đồng ý, khi cô đánh mắt nhìn sang bên phải chính là không đồng ý. Sau khi nghĩ ra cách này, Hạ Văn Xuyên lập tức say mê trò nói chuyện đó đến phát nghiện. Chỉ cần hai người ngồi bên nhau anh lập tức tìm được chủ đề trao đổi.

“Em bây giờ không cần vận động nhiều, vậy ban đêm cũng không cần ngủ nhiều đúng không?”

Hạ Văn Xuyên để cô ngoài dựa vào salon trong đại sảnh, mình ngồi xổm trước mặt cô xoa bóp tứ chi giúp Hạ Miên Miên. Miên Miên: Không.

Mặc dù không cần vận động nhiều nhưng cơ thể cô luôn dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa cơ thể không vận động, như bù lại hoạt động mắt nhiều vì vậy ban đêm sẽ cảm thấy mỏi, và khô. Buổi tối chỉ cần nhắm mắt có thể đi thẳng vào giấc ngủ.

“Lực massage thế này ổn chưa? Có mạnh quá không?”

Hạ Văn Xuyên hỏi lại. Hằng ngày anh đều massage chân tay cho cô, mỗi lần làm thế đều ân cần hỏi Miên Miên câu này. Hạ Miên Miên: Không.

“Ngày ngày hầu hạ em chân thành thế này, chắc em rất cảm động đúng không?”

Hạ Miên Miên: Có.

“Vậy có phải em đang nghĩ nên báo đáp anh thế nào đúng không?”

Hạ Văn Xuyên chầm chậm dẫn dụ. Hạ Miên Miên: Vâng.

“Vậy lát nữa chúng mình lại vào phòng tối kia “chăm sóc” nhau nhé?”

Hạ Văn Xuyên cười nhẹ hỏi.

Hạ Miên Miên: Không.

Hạ Văn Xuyên: …

“Anh không vào, chỉ ở bên ngoài thôi.”

Anh dỗ dành. Hạ Miên Miên: Không là không. Hạ Văn Xuyên thở dài một hơi, một lần nữa lôi sát chiêu khổ nhục kế ra:

“Có phải em hết yêu anh rồi không?”

Hạ Miên Miên: Vẫn yêu.

“Yêu thì phải cho ăn mặn chút chứ.”

Hạ Miên Miên: Không.

Hạ Văn Xuyên: …

Dì Liên từ trong phòng bếp đi ra, thấy hai người trong phòng khách nói cười vui vẻ (đương nhiên chỉ mình Hạ Văn Xuyên) mỹ mãn cười, hỏi:

“Nói gì mà rôm rả thế, Miên Miên có thể nói chuyện phiếm với anh hai có phải cực kỳ vui không?”

Hạ Miên Miên: Không Toàn nói cái thứ chuyện quỷ quái không đâu nào ấy! Hừ!

Dì Liên: …

Hạ Văn Xuyên: …

Dì Liên đã làm xong điểm tâm, bà giục Hạ Văn Xuyên đi ăn, còn mình định ngồi xuống tiếp tục massage cho Miên Miên. Thủ pháp xoa bóp của dì Liên cực kỳ chuyên nghiệp, điêu luyện nhưng chưa có cơ hội nào được thi triển tài nghệ, bởi vì chuyện này luôn bị Hạ Văn Xuyên giành làm.

“Đi thôi.”

Hạ Văn Xuyên nói xong, bế Hạ Miên Miên lên, đi về phía bàn ăn, sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ngồi, anh quay người bật tivi, vừa vặn hướng màn hình về phía hai người để có thể vừa ăn vừa xem tin tức.

Từ khi chuyển về căn biệt thự này, Hạ Văn Xuyên căn bản không đi làm, vô cùng kiên định buông bỏ quyền lực, gì cũng không quản, chuyên tâm quấn lấy Hạ Miên Miên.

Việc chăm sóc, chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Miên Miên trở thành niềm yêu thích và quan tâm lớn nhất của anh.

Bởi vì cơ hồ cả ngày anh đều ôm Hạ Miên Miên trên tay, mặc dù cô không nặng nhưng tóm lại đi đâu, làm gì cũng bế theo Miên Miên không khỏi khiến anh hao tổn thể lực. Vì thế, tầm ba, bốn giờ, dì Liên đều cẩn thận chuẩn bị bữa ăn nhẹ cho anh.

Hôm nay là hoành thánh, Hạ Văn Xuyên cắn một miếng, cảm thấy mùi vị rất ngon, quay đầu hỏi Hạ Miên Miên:

“Muốn ăn không?”

Miên Miên: Có.

Hạ Miên Miên cảm nhận rõ ràng cơn thèm đến ứa nước miếng! Người đàn ông này đúng là ác ma. Vì cô chưa ăn được đồ cứng, cho nên có thèm cũng chỉ có thể nhìn và nhịn, cho nên cứ khi nào ăn anh lại bế cô ngồi bên cạnh, nhìn anh ăn đến ngon lành, khiến cô vừa tức vừa buồn cười.

“Muốn ăn thì nhanh nhanh mở miệng nói chuyện.”

Hạ văn Xuyên lạnh lùng vô tình nói. Hạ Miên Miên trợn trừng mắt. Anh tưởng việc này muốn là nhanh được hay sao? Em còn vội hơn anh nè. Lúc này, trên màn hình nữ phát thanh viên nhã nhặn đều đều đọc bản tin:

“Theo thông tin chúng tôi thu thập được, hiện tại sau khi Sở thị bị Hạ thị thâu tóm thành công. Nguyên tổng giám đốc Sở thị - Sở Tuấn An, hôm nay đã tuyên bố trước báo giới một quyết định trọng đại. Đó là bán toàn bộ cổ phần trong tay anh cho tập đoàn CM.”

“ Sở gia triệt để bỏ rơi đứa con Sở thị. CM thành công tiến vào thị trường quốc nội, và liên tiếp có những động thái bành trướng thế lực hiệu quả và nhanh chóng. Mở đầu bằng việc thu mua cổ phần Hạ Thị, hiện tại lại thu mua cổ phần Sở thị, thực lực không thể khinh thường…”

Dì Liên đang bận rộn trong bếp, nghe được tin tức này vội vàng chạy chậm ra, kinh ngạc nhìn Hạ Văn Xuyên, lại nhìn cô phóng viên đang gia giả nói trên tivi:

“Sở Tuấn An đem toàn bộ cổ phần bán đi? Thật sự muốn rời khỏi Sở thị?”

“Ừm.”

Hạ Văn Xuyên bình tĩnh đáp, cúi đầu uống một ngụm canh, hiển nhiên là anh đã đoán trước được điều này. “Tại sao?”

Dì Liên tò mò hỏi: “Chỉ cần nắm cổ phần trong tay, Sở thị vẫn có phần của cậu ta?”

“Để làm gì cơ chứ?” Hạ Văn Xuyên nói:

“Dù tên đó có nắm giữ cổ phần, cũng không thay đổi được sự thật Sở thị con ruột của nhà họ Sở đã đổi chủ. Trơ mắt nhìn công ty dòng họ vất vả gây dựng bị đánh tan tác, lại mất đi quyền làm chủ, chẳng bằng dứt khoát bán đi. Mắt không thấy, tâm không phiền, hơn nữa, dì nhìn xem hắn ta cuối cùng chọn bán cho ai kìa?”

Bởi vì thường xuyên nghe lão Hoàng nói chuyện công ty, cho nên đối thủ của Hạ Văn Xuyên bà cũng không xa lạ gì:

“Chính là CM. Bên đang muốn thu mua Hạ thị của chúng ta?”

“Chính xác.”

Hạ Văn Xuyên cười khẽ, nói:

“Trước khi đi tên đó vẫn không quên làm mất chuyện buồn nôn vô nghĩa.”

Thấy Hạ Văn Xuyên bình thản, dửng dưng, dì Liên thở dài nói:

“Vậy công ty nhà chúng ta phải làm sao đây?”

“Để kệ thôi. Cổ phần của cháu và Miên Miên vẫn còn, hơn nữa còn là cổ đông quan trọng của Hạ thị, còn việc quản lý công ty, giao cho họ cũng tốt. Có kẻ vui vẻ kiếm tiền cho chúng ta, càng nhàn hạ chứ sao.”

Hạ Văn Xuyên uống thêm mấy ngụm canh. Xong xuôi quay sang Hạ Miên Miên, nháy nháy mắt:

“Em muốn nếm thử vị hoành thánh lắm đúng không?”

Còi báo động trong lòng Hạ Miên Miên vang lên inh ỏi, mắt liên tục nhìn sang phải như muốn kịch liệt kháng nghị: Không muốn. Không muốn. Không muốn. Nhưng mặc kệ sự cự tuyệt của cô, ngay trước mặt dì Liên, Hạ Văn Xuyên cúi đầu hôn lên môi Miên Miên.

Dì Liên nhanh chóng lấy hai tay che mắt, chạy vào nhà bếp. Nụ hôn triền miên kéo dài hồi lâu, Hạ Văn Xuyên mới viên mãn rời đi, quay sang nói vọng vào bếp:

“Dì Liên, Miên Miên cảm thấy hoành tháng hôm nay dì lam ngon lắm. Dì xem em ấy cao hứng đến độ hai má đỏ ửng lên rồi.”

Hạ Miên Miên: …

Dì Liên: … Ăn xong bữa xế, lúc rảnh rỗi Hạ Văn Xuyên sẽ cắt móng tay cho Miên Miên. Anh thường bế cô ra ngoài vườn chỗ bóng râm dày, để cô ngồi trên xích đu, còn mình ngồi xổm bên cạnh cẩn thận cắt móng tay cho Miên Miên.

Những ngày này cô đều cẩn thận quan sát anh, phát hiện anh lấy việc chăm sóc cô, xem như một trò chơi gia đình, mỗi ngày đều nghĩ ra đủ những thứ lạ lùng, còn không bao giờ trùng lặp. Hạ Miên Miên vừa hưởng thụ cảm giác được yêu thương, chăm sóc, vừa vì anh mà đau lòng.

Cuối xuân, đầu hè, thời tiết mát mẻ, vô cùng thoải mái, dễ chịu, từng cơn gió nhẹ thổi tới khiến người ta dễ cảm thấy buồn ngủ. Hạ Văn Xuyên ngồi xổm một bên ghế, chuyên chú cắt móng tay cho cô, Hạ Miên Miên nằm ngửa, giương mắt nhìn lên trời.

Qua muôn vàn lớp lá xanh ngắt, bầu trời trên cao xanh thẳm thẳm, vài gợn mắt trắng lững lờ dạo chơi, khung cảnh an nhiên, nhàn nhã.

Móng tay đã cắt xong, lúc chuẩn bị cắt móng chân, Phương Cần đứng ngoài viện nhấn chuông cửa, Hạ Văn Xuyên nhìn thoáng qua anh ta, không thèm để ý, tiếp tục chuyên chú làm việc của mình.

Hạ Miên Miên: …

Phương Cần: …

Phương Cần chăm chăm xuyên qua qua rào gỗ nhìn ông chủ không thèm để ý đến mình, nhưng lại không có gan tiếp tục ấn chuông cửa, chỉ có thể tội nghiệp đứng đó như mấy học sinh tiểu học bị phạt đứng hành lang. Dì Liên từ trong nhà chạy ra, kỳ quái hỏi:

“Văn Xuyên, dì nghe thấy có tiếng chuông cửa, cháu không nghe thấy à?”

Hạ Văn Xuyên còn chẳng thèm ngẩng đầu. Dì Liên nheo mắt nhìn ra ngoài cổng lớn, “A” một tiếng, tươi cười đi đến,

“Tiểu Phương tới đó à, sao không vào nhà mà lại đứng ngoài này.”

Vừa nói bà vừa nhanh chóng mở cửa. Phương Cần cúi đầu cảm ơn dì Liên, sau đó mang tập công văn dày cộp đi đến:

“Hạ tổng.”

“Ừ. Có giấy tờ gì cần ký tá à?”

Hạ Văn Xuyên ngẩng đầu, lạnh lùng lườm anh ta một cái. Phương Cân rụt rụt bả vai đáp:

“Là phương án hợp tác quý tiếp theo Chu thị gửi đến, bởi vì liên quan đến ngân sách, số tiền cũng khá lớn cho nên mang để để sếp xem qua trước.”

Hạ Văn Xuyên nhíu mày nói: “Bên CM còn chưa cắt cử người đến tiếp quản sao?”

Phương Cần vô tội nhìn anh:

“Coi như họ có phái người đến thì cũng không thể vượt quyền. Số cổ phần anh và Hạ tiểu thư nắm trong tay cộng lại vẫn thừa sức nắm quyền chưởng quản công ty.”

Hạ Văn Xuyên hừ một tiếng, không nói gì nữa. Phương Cần nhìn sắc mặt lạnh như tiền của anh, ba chân bốn cẳng, mau mau chóng chóng lôi tập văn kiện ra. Hạ Văn Xuyên kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Miên Miên lật tập tài liệu, giấy tờ xem kxy nội dung.

Lão Hoàng bị dì Liên sai đi lấy ghế cho Phương Cần, lại đặt thêm một chiếc bàn nhỏ ở giữa. Không bao lâu, dì Liên đã bê một bàn hoa quả phong phú, được cắt tỉa kỳ công lên. Thịnh tình khó từ chối, Phương Cần ngại ngùng cầm nĩa, xiên một miếng táo bỏ vào miệng.

Còn chưa kịp nhai đã nghe Hạ Văn Xuyên hỏi:

“Lần này người đứng ra đại diện Chu thị là ai? Chu Khả Nhi?”

Phương Cần còn chưa nuốt được miếng táo xuống, miệng nhồm nhòm đáp: “Không phải.”

Hạ Văn Xuyên quét mắt nhìn anh ta: “Chu Khả Nhi đâu?” Phương Cần vất vả lắm mới nuốt được miếng táo xuống, vội vàng đáp:

“Nghe nói cô ấy sau khi tổn thương vì tình đã xuất ngoại.”

Hạ Văn Xuyên cười lạnh: “Bị tổn thương vì tình? Câu chuyện đùa nhạt nhẽo gì thế?”

Nói xoay quay đầu nhìn Hạ Miên Miên:

“Em cảm thấy thể loại phụ nữ cục súc như cô ta có thể vì tổn thương trong tình yêu mà tha hương xứ người không?”

Hạ Miên Miên: Đương nhiên không giống. Việc Chu Khả Nhi rời đi, Hạ Miên Miên sớm đã có chuẩn bị tinh thần, khi còn tồn tại dưới dạng hồn, lúc cô ấy giao tập văn kiện chuyển nhượng tài sản cho Hạ Văn Xuyên, đã biểu lộ ý định muốn rời đi.

Hạ Miên Miên có dự cảm, lần này Chu Khả Nhi đi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Rất nhanh Hạ Văn Xuyên đã xem hết đống văn kiện, lại hỏi Phương Cần vài vấn đề, Phương Cần đều giải đáp hết sức chi tiết, cẩn thận.

Xong xuôi Hạ Văn Xuyên mới nhận bút ký xuống, nét chữ của anh vô cùng đẹp vừa phóng khoáng vừa ngông cuồng, rồng bay phượng múa thể hiện rõ con người anh kiêu ngạo và đầy tham vọng. Phương Cần không dám ở lại lâu, sau khi nhận toàn bộ giấy tờ, liền nhanh chóng cáo từ.

Dì Liên nướng xong bánh đi ra đã chẳng thấy bóng người. Hạ Văn Xuyên chợt nhớ đến tập giấy tờ Chu Khả Nhi đưa anh, dặn dì Liên ngồi cạnh Hạ Miên Miên còn mình vào thư phòng tìm lại. Không bao lâu anh đem toàn bộ văn kiện nhận được hôm đó đi ra. Hạ Văn Xuyên không biết Hạ Miên Miên từng là hồn ma luôn theo sát bên anh, vì vậy cũng biết việc này, anh nhìn cô đơn giản giải thích:

“Đây là quà Chu Khả Nhi tặng em, có một chút bất động sản, tài sản, séc, tiền mặt, và cả cổ phần của Chu thị.”

Ngày đó tâm tình Hạ Văn Xuyên không tốt lắm, anh chỉ mở ra xem qua, không nhìn kỹ, đến hôm nay mới lấy ra, cẩn thận kiểm tra lại, đồng thời nói cho Miên Miên biết, Chu Khả Nhi để lại cho cô cái gì.

“Cô ta đã muốn cho, chúng ta ngu hay sao mà không cầm.” Hạ Văn Xuyên tự nhủ:

“Để lại nhiều thứ như thế cho em, vậy mà chẳng chịu lưu lại một câu? Hay là có để lại nhưng cố tình giấu đi?”

Nghĩ vậy, Hạ Văn Xuyên cẩn thận tìm kiếm lại một lượt. Hạ Miên Miên tò mò nhìn theo động tác của anh, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, với giao tình của hai người, Chu Khả Nhi bỏ đi chí ít cũng sẽ lưu lại cho cô vài lời mới phải.

Ý niệm này vừa hiện lên, động tác của Hạ Văn Xuyên cũng dừng lại, anh phát hiện trong một văn bản có hai tờ giấy dính vào nhau.

Anh lập tức cầm dao rạch hai trang dính kia ra, giơ lên trước ánh nắng, quả nhiên phát hiện huyền cơ. “Hình như kẹp một tờ giấy?”

Hạ Văn Xuyên cảm thấy buồn cười:

“Rốt cuộc cô ta viết gì mà phải thần thần bí bí như thế.”

Anh để văn kiện xuống, thật cẩn thận gỡ hai tờ giấy dính vào nhau kia, đột ngột một cơn gió thổi đến, tờ giấy kẹp bên trong rơi ra, nhẹ nhàng bay xuống thảm cỏ dưới chân hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi