NHÂN VẬT PHẢN DIỆN LÀ MỘT GÃ CỐ CHẤP CUỒNG EM GÁI

Suốt cả mùa hè, Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên đều ở trên núi. Mặc dù là chấn thương gân cốt, nằm trên giường mấy tháng trời, nhưng cũng vẫn may còn dăm đồng vốn là cơ thể trẻ trung, sau khi hồi phục, chằng bao lâu mà các chỉ số của Hạ Miên Miên đã trở lại bình thường, có thể tung tăng chạy nhảy.

Nhưng lần này Hạ Văn Xuyên và dì Liên đều bị dọa cho hết hồn, quản cô càng thêm nghiêm, cấm tiệt tất cả các hoạt động mạnh, chỉ sợ cô bất cẩn ngã hỏng luôn. Nằm lâu như thế, Hạ Miên Miên đã bỏ lỡ học kỳ sau của lớp 12, tất nhiên không thể tham gia thi đại học.

Chờ đến khi cô nhớ ra mình vẫn còn là học sinh thì kết quả thi cũng đã được công bố hết rồi. Lê Hạ thành công trúng tuyển ngôi trường mơ ước, điểm của Bạch Tinh thấp hơn một chút, nhưng vẫn đỗ được một trường chính quy.

Hạ Miên Miên xảy ra chuyện lớn như thế, hai cô bạn tốt tất nhiên là biết, nhưng Hạ Văn Xuyên bảo vệ cô quá chặt, người ngoài dù muốn nghe ngóng tin tức cũng khó khăn chứ đừng nói là gặp mặt. Sau đó ba người có liên lạc lại, nhưng là do Hạ Miên Miên chủ động, mời hai người tới biệt thự trên núi chơi.

Hạ Miên Miên nhớ tới hẹn đi du lịch của cả ba, nhưng sức khỏe của cô chỉ mới vừa ổn lại, Hạ Văn Xuyên chắc chắn sẽ không để cô ra ngoài chạy loạn.

“Anh cậu không nói với cậu à?”

Bạch Tinh ngạc nhiên hỏi lại:

“Anh ấy đã sắp xếp cho chúng tớ một chuyến du lịch kéo dài 1 tháng, 15 ngày nữa là xuất phát rồi.”

Hạ Miên Miên:...

Đúng là phong cách làm việc của Hạ Văn Xuyên, nhanh gọn dứt khoát, biết Hạ Miên Miên muốn đi chơi với bạn tốt thì lập tức tiễn hai cô nàng kia lên máy bay luôn, thế là cô mình hết đường viện cớ. Nhờ công sức cố gắng của Hạ Văn Xuyên mấy tháng qua, khu biệt thự như khoác lên mình tấm áo mới.

Hoa tươi, trái ngọt, rau xanh cái gì cũng có, điều kiện tuyển người làm bây giờ cũng đổi thành có kinh nghiệm trồng trọt, ngay cả dì Liên cũng phấn đấu quên mình cho sự nghiệp “phủ xanh”.

Nhưng Hạ Văn Xuyên lười biếng, hoa quả gì đó tuyệt đối không phải mua hạt giống mà khuân luôn thành phẩm về, còn cho một người chuyên nghiệp tới chăm sóc quản lý, dù sao thì giá trị bản thân anh cũng tăng vùn vụt, tiền bạc khỏi phải phải nhắc tới.

Vì thế mà chẳng bao lâu, trước sau khu biệt thự đã trăm cây khoe sắc, rực rỡ gấm hoa. Hôm nay Hạ Miên Miên ngủ thẳng đến gần 9h, sờ sang chỗ Hạ Văn Xuyên nằm bên cạnh thấy đã lạnh, hẳn là anh đi từ rất sớm.

Thể lực đàn ông tốt thật, hôm qua hai người quấn quýt đến quá nửa đêm, mới ngủ được có mấy tiếng mà sáng sớm vẫn dậy được. Nghĩ tới phòng tối, mặt Hạ Miên Miên lại đỏ tới tận mang tai.

Vốn trong phòng có không ít đồ dùng ký quái, thỉnh thoảng Hạ Văn Xuyên còn bổ sung thêm, cũng không biết anh tìm đâu ra, tóm lại đều là những “đồ chơi” mà Hạ Miên Miên chỉ cần nghe tên cũng đã thấy nóng hết cả mặt.

Trước kia mỗi khi vào phòng tối, Hạ Miên Miên luôn ở thế bị động, lần này cũng bị anh chơi đùa, trải qua trăm triệu cảm xúc từ khó chịu đến suиɠ sướиɠ. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, bị đàn áp quá lâu, cô dần sinh ra tâm lý phản nghịch, để rồi bạo phát vào tối qua.

Hạ Miên Miên dốc hết vốn liếng, la hét có, nũng nịu có, khóc lóc om sòm cũng không thiếu phần, cuối cùng mới “dỗ” được anh khoanh tay chịu trói. Lần đầu tiên chủ động, Hạ Miên Miên được thỏa chí đến phát nghiện, huống chi đối tượng bị đùa bỡn còn lại đại boss Hạ Văn Xuyên, chỉ điểm đó thôi cũng làm cô râm ran mừng thầm, cứ thế quần nhau tới nửa đêm mới hài lòng đi tắm.

Nhưng cô chơi tận hứng, Hạ Văn Xuyên lại chưa thấy đủ, đuổi theo cô đến phòng tắm, không biết xấu hổ quấn lấy cô thêm một giờ đồng hồ nữa. Kết thúc, Hạ Miên Miên mơ mơ màng màng được anh bế về giường, rồi mệt quả mà ngủ lúc nào không hay.

Vừa tỉnh dậy đã thấy chân tay lâng lâng, toàn thân mỏi nhừ, hệt như bị khoét rỗng, lúc trước Hạ Văn Xuyên còn nói cô là yêu tinh hút máu, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, anh mới là lão yêu ngàn năm thì có! Hạ Miên Miên nằm trên giường một lúc mới đi đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu.

Phòng khách lớn yên tĩnh, có lẽ người làm đều đang ở ngoài sân hoặc vườn cây. Hiện giờ là cuối tháng chín, thời tiết nóng bức nền phần lớn việc chăm bón chỉ làm lúc sáng sớm hoặc chiều muộn, nhưng dù sao mùa hè trên núi vẫn mát mẻ dễ chịu hơn ở thành phố nhiều.

Hạ Miên Miên xuống bếp rót một cốc nước, rồi qua cửa phòng vào sân trong tìm người.

“Anh hai?”

Cô gọi thử.

“Ở đây.”

Hạ Văn Xuyên đáp lại rất mau. Hạ Miên Miên đi theo hướng âm thanh, thấy Hạ Văn Xuyên đang ngồi trước giàn dưa chuột nhổ co. Hạ Miên Miên tới giúp anh, hỏi:

“Anh nói hôm nay phải tới công ty cơ mà?”

“Tối nay, không vội, em ăn sáng chưa?”

Hai tay Hạ Văn Xuyên dính bùn, nhưng vẫn nghiêng người qua, Hạ Miên Miên hơi ngẩng đầu lên, vô cùng tự nhiên đón nhận nụ hôn của anh. Chỉ một cái chạm như chuồn chuồn lướt nước không đủ để thỏa mãn Hạ Văn Xuyên.

Hạ Miên Miên vừa lui lại, anh đã nhanh nhẹn lấn tới.

Hạ Miên Miên híp mắt, từ khoảng cách thật gần có thể thấy vẻ mặt chuyên chú của Hạ Văn Xuyên, chợt nhớ lại chuyện tối qua, anh bị cô trêu chọc chỉ có thể nhíu mày, c@"n môi dưới, lưng hơi cong lên khiến đường nét nơi hầu kết càng trở nên gợi cảm, muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu.

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã hơi độn9 tình, nhịn không được cắn khẽ một cái lên môi anh. Hạ Văn Xuyên bị đau, lúc này mới buông ra, cười mắng:

“Em là cún con hả?”

Hạ Miên Miên lè lưỡi, làm một cái mặt quỷ đáng yêu. Hạ Văn Xuyên bỏ việc trong tay xuống, đỡ cô dậy, nói:

“Đi thôi, rửa tay rồi ăn sáng.”

Hạ Miên Miên gật đầu, hai bàn tay vẫn còn dính bùn mau mải tìm đến nhau, mười ngón đan xen. Về lại sân trước, hai người tới chỗ vòi nước rửa tay, đổi dép, rồi mới mở cửa đi vào phòng bếp, nhiệt độ mát mẻ bên trong làm Hạ Miên Miên thoải mái đến độ nheo cả mắt lại.

Nhìn đồng hồ đã hơn 9h, trời càng lúc càng nóng.

“Sau này, nghỉ đông với nghỉ hè chúng ta cứ tới đây đi.”

Hạ Miên Miên thuận miệng nói.

“Em muốn ở luôn đây cũng được, không cần chờ đến nghỉ đông và nghỉ hè đâu.”

Hạ Văn Xuyên để cô ngồi cạnh bàn trang điểm, mình thì đi đun nước. Dì Liên đã chuẩn bị sẵn nước dùng và mì sợi, anh chỉ cần đun nóng lên rồi bỏ mì vào là được. Hai tay Hạ Miên Miên chống lên mặt bàn, hai chân lắc lư, nói:

“Không được đâu, em muốn đi học, anh còn phải đi làm, ở đây không tiện, tốn thời gian đi lại lắm.”

Hạ Văn Xuyên bật bếp, không ngoái đầu lại mà đáp luôn:

“Có trực thăng mà.”

Hạ Miên Miên:...

Quả nhiên là bá đạo tổng tài!

“Thôi đừng mà, chờ khai giảng em còn muốn đi học lại, phải khiêm tốn một chút.”

“Được, nghe theo em.”

Hạ Văn Xuyên đáp.

“Mà dì Liên đâu rồi nhỉ? Em nhìn khắp mà không thấy dì đâu.”

Hạ Miên Miên hỏi.

“Về lại biệt thự bên hồ rồi. Bên đó lâu không có người ở nên phải dọn dẹp lại, chiều chúng ta sẽ về sau.”

Hạ Miên Miên gật đầu, qua khung cửa kính nhìn ra vườn cây xanh um bên ngoài, có phần cảm thán:

“Ở đây lâu vậy rồi làm em có chút không nỡ.” Hạ Văn Xuyên cười khẽ, hỏi:

“Tiếc căn phòng tối đó à? Hay khi nào về anh cho người làm 1 gian giống vậy nhé.”

“Em thèm vào!”

Hạ Miên Miên tức giận đáp. Hạ Văn Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười bên môi nhuốm chút tà khí, nói:

“Không muốn sao? Anh thấy tối qua em chơi vui lắm mà.”

Hạ Miên Miên ngẩn người, hai tai dần nóng lên, do dự một chút mới trả treo lại:

“Nếu lần nào anh cũng chiều theo em như tối qua, thì cũng không phải không được.”

Hạ Văn Xuyên tắt bếp, nghe cô nói vậy thì hơi nhíu mày. Anh xoay người đi đến trước mặt Hạ Miên Miên, hôn lên môi cô, cười gằn:

“Nghĩ, hay, đấy.”

“Thì thôi!”

Hạ Miên Miên bĩu môi. Hai người ăn mì xong, lên lầu thay quần áo, Hạ Văn Xuyên chọn cho cô một bộ tương đối nghiêm túc, vì cô còn phải theo anh đến công ty.

Hạ Miên Miên không phản đối gì, nhanh nhẹn thay đồ. Dù hôm nay chuyển về, nhưng cũng không có việc gì tới tay Hạ Miên Miên, cô chỉ cần cho điện thoại và sạc vào balo rồi lên đường. Lấy đồ xong, đưa balo cho Hạ Văn Xuyên, cô còn ngoái lại nhìn căn phòng quen thuộc mấy lần rồi mới xuống lầu.

Mãi tới tận lúc ngồi trên xe, Hạ Miên Miên vẫn hơi trầm, Hạ Văn Xuyên biết cô không nỡ đi, nói:

“Lúc nào em muốn đến đây thì cứ nói với anh, vườn rau và cây ăn trái đều có người chăm sóc cẩn thận.”

Hạ Miên Miên gật đầu, cũng không hẳn là luyến tiếc, chỉ là có chút cảm thán.

Cô ở lại đây không lâu, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện, từ lúc là người thực vật, ngày nào cũng được Hạ Văn Xuyên ôm đi dạo trong núi, dần dần hồi phục rồi, cả ngày phải tập bài tập phục hồi chức năng, đau đến mức ướt đẫm cả lưng áo, nhiều khi sợ mọi người lo lắng, cô chỉ dám chờ đến nửa đêm mới vùi đầu vào chăn mà rơi nước mắt.

Có thể nói rằng, căn phòng đó đã chứng kiến toàn bộ quá trình cô sống lại, nên ý nghĩa lại càng quan trọng. Hạ Miên Miên nghiêng đầu sang, dựa vào lồng ngực ấm áp lúc nào cũng sẵn lòng che chở cô của Hạ Văn Xuyên. Hai người chưa về nhà ngay mà tới tổng bộ của CM.

Hôm nay là đại hội cổ đông hàng quý, Hạ Văn Xuyên là cổ đông lớn nhất, boss lớn đứng sau màn của CM nên tất nhiên phải có mặt. Đây là lần đầu tiên anh lộ mặt trước hội nghị. Hai nhà Chúc – Sở đã biến mất hoàn toàn, trở thành dĩ vãng để người ta chỉ có thể nhớ tới.

Người trong giới thương nhân mỗi khi nhắc tới hai đối thủ một mất một còn này đều lắc đầu tiếc nuối, nếu bọn họ không cạnh tranh ác ý thì đâu đến mức sa cơ lỡ vận nhanh như vậy. Bên trong tổng bộ CM, tòa nhà cao nhất thành phố.

Sau này Hạ Miên Miên mới biết tòa cao ốc văn phòng này là do CM đầu tư kiến thiết từ lúc còn chưa tiến vào thị trường trong nước, mưu lược của Hạ Văn Xuyên đúng là đi một bước tính ngàn dặm, tầm nhìn lúc nào cũng vượt xa người khác.

Vì xuất phát hơi trễ nên khi hai người tới công ty, phòng họp đã ngồi kín người, chỉ còn hai ghế trống ở vị trí chủ trì. Hạ Miên Miên vốn chỉ định ngồi chờ ở phòng nghỉ, nào ngờ lại bị Hạ Văn Xuyên kéo thẳng vào bàn họp, còn để cô ngồi ở vị trí trung tâm.

Hạ Miên Miên:...

Hành động của Hạ Văn Xuyên làm cô tỉnh cả ngủ. Ở đây có không ít người làm ăn, nên không thể không biết Hạ Văn Xuyên. Lúc anh dắt Hạ Miên Miên vào đã khiến không ít kẻ trố mắt nhìn, rồi tới khi thấy Hạ Văn Xuyên ấn cô ngồi xuống ghế cổ đông lớn nhất, cằm người nào người nấy rơi hết xuống đất.

Trông mặt ai cũng ngơ ngác mù mờ, chẳng hiểu đâu cua tai nheo ra sao cả, hết nhìn Hạ Văn Xuyên rồi lại nhìn Hạ Miên Miên. Hạ Miên Miên ngây ra không khác gì bọn họ, cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Cuối cùng vẫn là CEM Giang Hoa của CM lên tiếng đánh vỡ bầu không khí,

“Giới thiệu với mọi người, Hạ tổng Hạ Văn Xuyên, cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng ta. Còn đây là Hạ tổng Hạ Miên Miên, cổ đông lớn nhất của công ty. Hai vị đây lần đầu tiên tham dự đại hội cổ đông, mọi người hãy cùng vỗ tay hoan nghênh.”

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp...”

Đầu Hạ Miên Miên xoay mòng mòng, có phải mình nghe nhầm không? Bọn họ gọi mình là Hạ tổng á? Mình là cổ đông lớn nhất của CM?

Rốt cuộc giá trị bản thân của mình có bao nhiêu số 0 thế???

Ngày hôm sau, trang nhất của báo tài chính và kinh tế lập tức có bài viết: Ông chủ thần bí của CM chính thức buông màn, là hai anh em họ Hạ biến mất đã lâu!

Toàn bộ thương trường chấn động!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi