NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ỐM YẾU KHÔNG MUỐN NỖ LỰC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Cẩm lặng lẽ đóng cửa lại, lui về phòng khách, trầm tư ngồi trên ghế sô pha.

Đúng là y đã nhờ Tạ Hành Dữ chăm sóc cho Tạ Hà, nhưng "sự chăm sóc" mà y nói là sự chăm sóc thuần túy, và nó không bao gồm những hành động như "nắm tay người ta không rời" và "nhìn chằm chằm một cách thâm tình".

Lại nói...!Con trai y dường như chưa từng tìm bạn gái, đến tận bây giờ y vẫn không biết Tạ Hành Dữ thích kiểu con gái như thế nào, cậu cũng chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến người khác giới nào.

Không lẽ...!Trước giờ Tạ Hành Dữ không thích con gái?
Tạ Cẩn dựng hết cả tóc gáy, tam quan lúc này đã hơi méo mó.

Y càng nghĩ càng thấy hành động và biểu tình của con trai mình không thích hợp, nhìn thế nào cũng không thấy chỉ là đơn thuần là bộ dáng quan tâm người nhà.

Tặng quà rồi thêm cả chăm sóc, tên nhóc này không thật sự có ý với chú nhỏ của mình đấy chứ?
Tạ Cẩn khó khăn nuốt nước bọt, tự an ủi bản thân rằng không sao đâu, con trai y có chừng mực, ngay cả khi nó thực sự không đúng mực...!Vậy thì y cũng không thể cưỡng ép điều chỉnh xu hướng tính dục của người khác.

Hơn nữa, Tạ Hà không có quan hệ huyết thống với bọn họ, nếu việc kia là sự thật...!Vậy cũng...!Ừm...!
Tạ Cẩn thật sự không nghĩ nổi nữa, y đột nhiên nhào vào bàn trà rót cho mình một cốc nước lớn.

Khương Hoài đang ngủ gà ngủ gật trên sô pha, nghe thấy tiếng động không khỏi mở to mắt nhìn y: "Mặt anh làm sao thế, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không sao." Tạ Cẩn ép mình bình tĩnh lại: "Cậu lên lầu ngủ đi, có rất nhiều phòng trống."
Khương Hoài không động đậy, chỉ trở mình: "Không cần, tôi ở tạm đây là được."
Tạ Cẩn không khuyên hắn nữa, xoay người đi lên trên tầng.


Có vẻ như y phải chú ý nhiều hơn đến thằng nhóc Tạ Hành Dữ này mới được.

*
Khi Tạ Hà tỉnh lại thì trời đã hửng sáng.

Bởi vì tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể của anh hoàn toàn hạ xuống, đầu óc trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết, thân thể cũng trở nên thư thái hơn, ngoại trừ có chút yếu, hầu như không có khó chịu gì lớn.

Anh đang định đứng dậy thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có người, quay đầu lại liền nhùn thấy Tạ Hành Dữ ngồi ở bên giường, vậy mà lại ngủ ở nơi đó.

Ánh mắt Tạ Hà xẹt qua một tia kinh ngạc.

Anh vội vàng sờ kính từ đầu giường để đeo vào, thấy Tạ Hành Dữ nằm bất động ở đó, tựa hồ rất mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.

Tên nhóc này không phải ngồi bên giường trông anh cả một đêm đấy chứ?
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Tạ Hà có hơi đau lòng, đồng thời nhớ lại lúc trước cậu bị anh chất vấn chuyện ngủ trên giường mình vì lo anh đau dạ dày sau khi uống say, trong lòng không khỏi có chút áy náy, thầm nói đứa nhỏ này quá cứng rắn rồi, thà nằm sấp ngủ còn hơn lên giường.

Tạ Hà khẽ thở dài, cảm thấy Tạ Hành Dữ như này thật sự rất đáng thương, giống như một chú chó bị chủ nhốt lại ở ngoài, chỉ có thể co ro cuộn tròn ở đó.

Hình như anh đã quá nghiêm khắc với học sinh này rồi, Tạ Hành Dữ lại không có ý xấu, chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.

Thầy Tạ tự trách, muốn gọi cậu lên giường ngủ nhưng không nỡ đánh thức cậu.

Nhìn từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của cậu, lông mi Tạ Hành Dữ rất dài, khi hai mắt nhắm lại, trông có vẻ trầm lặng và chững chạc.

Gien nhà Tạ khá mạnh, ngoại hình của Tạ Cẩn thuộc loại xuất sắc, con trai y còn xuất sắc hơn, nhưng Tạ Hành Dữ không hoàn toàn giống cha mình.


Khí chất của Tạ Cẩn thiên về nam tính anh tuấn hơn, mà Tạ Hành Dữ được trộn cùng một chút xinh đẹp đáng yêu của mẹ, hai loại khí chất khéo léo kết hợp lại với nhau, dù nhìn từ góc đọ nào cũng rất thuận mắt.

Tạ Hà không kìm được đưa tay chạm vào tóc đối phương, không giống như những gì anh tưởng tượng, tóc Tạ Hành Dữ không quá cứng cũng không quá mềm, so với lông mèo thì càng giống...!lông cún.

Tạ Hành Dữ bị anh chạm vào bỗng nhiên tỉnh dậy, hơi mơ màng ngồi dậy, mà vì cậu giữ nguyên tư thế quá lâu, cánh tay bị đè đã tê rần.

Tạ Hà thấy cậu nhíu mày càng thêm không nỡ, vươn tay giúp cậu xoa bóp cánh tay, Tạ Hành Dữ ngạc nhiên nói: "Chú nhỏ không sao rồi chứ?"
"Không sao rồi.

Sao cậu nằm ngủ sấp ở đây vậy, nằm xuống ngủ một lúc nữa nhé?"
Tạ Hành Dữ sờ vào chán đối phương để đảm bảo anh không còn sốt nữa, lúc này mới nhẹ nhõm: "Không sao, vốn con cũng không muốn ngủ —— Nếu chú nhỏ tỉnh rồi thì đi ăn gì đó để bổ sung năng lượng đi."
Hai người từng người rửa mặt, Tạ Hà nhìn hai người trong gương, cảm thán tuổi trẻ thật tốt.

Rõ ràng một đêm qua Tạ Hành Dữ không ngủ mà khí sắc của cậu vẫn như thường, không có chút quầng thâm mắt nào.

Tạ Hành Dữ cũng ngẩng đầu, nhìn anh qua gương như thể nhìn thấu tâm sự của anh, cười nói: "Biểu cảm chú nhỏ sao vậy, chú đang hâm mộ con sao?"
Tạ Hà từ đáy lòng: "Hâm mộ, trẻ nhỏ mấy người thể lực tốt thật đấy, thức đêm mà vẫn có năng lượng như vậy, như không biết mệt là gì ấy."
"Ừm...!Thể lực của con đúng là rất tốt." Ánh mắt Tạ Hành Dữ có chút ý vị sâu xa "Con rất bền vững."
*Nghĩa là có khả năng duy trì, và kéo dài ý mọi người.

Tạ Hà đang rửa mặt nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Hả?"
Tạ Hành Dữ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nói: "Ý con là trong phương diện vận động."

Lông mày Tạ Hà nhiu thành hình thù kỳ quái: "Hả?"
"Hoạt động thể dục thể thao." Tạ Hành Dữ nghiêm túc "Lần trước con tham gia một cuộc thi Marathon thành phố tổ chức, trong số các học sinh trong trường con thì có mỗi con là người duy nhất kiên trì chạy về đích —— Tiếc là không giành được hạng nhất, chỉ lấy được hạng ba thôi."
Thầy Tạ, người thở hổn hển khi mới chỉ chạy được vài trăm mét ngắn ngủi lúc đuổi người ta, nheo mắt, giọng điệu kỳ lạ: "Cậu khỏe thật đấy."
"Cho nên về sau chú nhỏ vân động nhiều một chút, con có thể cùng với chú, bảo đảm sẽ không làm chú quá mệt mỏi."
Ánh mắt Tạ Hà đảo quanh cậu mấy lần, luôn cảm thấy trong lời nói của đứa nhóc này có ẩn ý gì đó, nhưng lại không tìm được chứng cứ.

Hai người đi từ phòng vệ sinh ra, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Mặc dù Tạ Hà đã hạ sốt nhưng cả người vẫn mệt mỏi, ngồi xuống bàn ăn.

Tạ Hành Dữ đi đánh thức bác sĩ Khương đang ngủ say không biết gì trên ghế sô pha: "Mau dậy ăn sáng."
Khương Hoài vừa nghe hai chữ "Ăn sáng" thì mở to mắt, phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy.

Kết quả mông bị lệch ra nên trực tiếp ngã từ sô pha xuống đấy, hắn cắn răng chịu đựng đỡ eo đứng dậy, oán giận nói: "Sô pha nhà mấy người mềm quá, tôi ngủ mà đau hết cả eo."
"Trên tầng có nhiều phòng trống như vậy mà chú không ngủ, cứ phải ngủ trên sô pha, chú trách ai?" Tạ Hành Dữ nói "Mau đi rửa mặt rồi lại đây ăn cơm."
Có thể ăn ké cơm trong hào môn như nhà họ Tạ, tâm hồn ăn uống của Khương Hoài rừng rực bùng cháy, nhanh chóng vệ sinh sạch sẽ rồi ngồi xuống đối diện Tạ Hà: "Mì Long Tu*...!A, cậu không sao chứ? Thân thể còn khó chịu chỗ nào không?"
*Mì râu rồng, không biết trong Việt Nam mình là gì nữa
"Không sao rồi." Tạ Hạ cầm đũa gắp một miếng lên môi thổi nhẹ "Làm phiền bác sĩ Khương đích thân đến đây rồi."
Khương Hoài cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, nào dám nói phiền phức, vội vàng xua tay: "Cậu Tạ khách sáo quá, bác sĩ riêng luôn phải tức trực, sau này tôi còn có thể nghỉ ngơi dài dài rồi, tính mạng, sức khỏe và sự an toàn của bệnh nhân là điều quan trọng nhất."
* Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Tạ Hành Dữ bưng bát mì cuối cùng, để giữa ba người một đĩa bánh sandwich, đâm hắn không thương tiếc: "Không phải, bác sĩ Khương, tối qua lúc cháu gọi cho chú chú đâu có nói như vậy."
Khương Hoài trừng cậu một cái, rất muốn bảo tên nhóc thúi này đừng có gây chia rẽ mối quan hệ giữa hắn và bệnh nhân.

Người bỏ tiền mời hắn là Tạ Cẩn, yêu cầu hắn làm bác sĩ riêng cho Tạ Hà cũng là Tạ Cẩn, vì sao Tạ Hành Dữ lại có bộ dáng giống như "Tôi mới là người giám hộ"?
Vì sao chỗ nào cũng nhìn thấy cậu?
Hắn vùi đầu ăn mì của mình, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Tạ Hành Dữ: "Đúng rồi, cha cậu đâu?"
"Đến công ty, sao vậy?"
"Hôm nay có giấy báo khám sức khỏe của Tạ Hà, nhờ cậu bảo cha cậu đến tìm tôi một chuyến sau khi tan làm, tôi sẽ đưa có giấy báo khám sức khỏe cho anh ta."

"Cháu đi không được sao?"
"Không được, người ký hợp đồng với tôi là Tạ Cẩn, tất cả mọi thứ của Tạ Hà đều phải giao cho anh ta hoặc chính tay Tạ Hà, nếu cậu muốn thay cha cậu đi nhận vì phải có giấy ủy quyền."
Tạ Hành Dữ nhìn vẻ mặt "Cậu đấu không lại tôi, ván này tôi thắng rồi" của hắn, một lời khó nói hết: "Chú đây là đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân."
Tạ Hà nãy giờ không nói lời nào, nghe đến hai chữ "Giấy báo khám sức khỏe" liền cảm thấy có chút căng thẳng.

Mặc dù biết thân thể nguyên chủ sẽ không bị bệnh nan y như anh, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nghĩ tới điều đó.

Tạ Hành Dữ dường như phát hiện sắc mặt anh không bình thường, lập tức đổi chủ đề để phân tán sự chú ý của anh, cậu cầm một chiếc sandwich từ trong đĩa: "Chú nhỏ nếm thử món này đi, thân thể không khỏe nên bổ sung thêm dinh dưỡng."
Tạ Hạ cắn một miếng sandwich trong tay cậu, rau dưa và thịt gà bên trong rất phong phú, vị giác vừa mới khôi phục lại vừa vặn được gãi đúng chỗ ngứa, không khỏi sáng hai mắt lên: "Ngon quá."
Tạ Hành Dữ trực tiếp dịch đĩa bánh đến trước mặt anh: "Chú nhỏ thích thì ăn nhiều một chút, vẫn còn nhiều lắm."
Khương Hoài ngồi đối diện bọn họ, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, đột nhiên cảm thấy bát mì đang ăn không còn thơm nữa.

Thế rồi rốt cuộc hắn đến làm gì?
Để xem người ta cậu tình tôi nguyện hòa thuận vui vẻ, nghe mấy vạn con ếch bên tai đồng thanh kêu "cô đơn" sao?
Hắn chua quá rồi.

Hắn không muốn làm, hắn muốn từ chức!
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hoài: Cậu Tạ có quan hệ tình dục không?
Tạ Hà: Có.

Bác sĩ Khương thì sao?
Khương Hoài:...!
Tôi đúng là một chú hề.jpg

Cái hình jpg đó đây =)))))))))))))))
Hết chương 14.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi