NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



Gầm giường chật hẹp tối tăm, không khí đặc biệt cứng đờ.

Thẩm Lưu Hưởng nương ánh sáng mỏng manh, thấy rõ nam tử gọi Xa Bạch Túc này, khuôn mặt rất anh tuấn, ngũ quan đoan chính, mày kiếm sắc bén, môi mỏng, lộ ra chút lương bạc.

Cảm giác quen thuộc lúc trước không khỏi tan đi một chút, y chưa từng gặp người này.

Kinh hách qua đi, Xa Bạch Túc hơi híp mắt, đại khái cảm thấy thập phần kích thích, nhếch môi, “Đệch. Thiếu chút nữa biểu diễn đông cung sống cho người ta.”

“Lần này sao không gọi Xa Ngạo Thiên? Bạch Túc nào có khí phách như Ngạo Thiên nha.”

Một thanh âm gian nan vang lên trong đầu gã.

Đấu bảy năm, nghe lời nói âm dương quái khí này, vẻ mặt Tố Bạch Triệt đạm nhiên, “Hùng Du lại là ngươi tìm tới? Mỗi lần đều làm hỏng chuyện tốt của ta, ti tiện hay không?”

Đồng Khê: “Học ngài đó, ít tiện mới quái.”

Trong lòng Tố Bạch Triệt buồn bực: “Có phải ngươi yêu ta không? Mới trăm phương nghìn kế ngăn cản, muốn ta giữ lại thân xử nam chờ ngươi. Vậy ông nói rõ, ta không có hứng thú với cái phá hệ thống như ngươi. Hơn nữa ta ở thế giới kia đã sớm......”

Lời còn chưa dứt, Đồng Khê không thể nhịn được nữa chặn miệng gã, hung tợn bỏ xuống một câu, “Đây là tôn nghiêm cuối cùng của ta. Ngươi còn dám khiêu khích, chúng ta cá chết lưới rách, đêm nay cùng chết!”

Tố Bạch Triệt cười lạnh, mí mắt liếc qua.

Dư quang phát hiện người đeo mặt nạ heo đang nhìn gã, đôi mắt kia, nhìn vô cùng quen thuộc.

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, không nghĩ tới biểu tình của một người có thể phong phú đến trình độ này, vừa nhăn mi, lại cười lạnh, lại lộ ra khinh thường, toàn bộ quá trình tự biên tự diễn.

Chắc không phải tên ngốc chứ? Y lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

Lúc này tình hình trong phòng lại không hài hòa như dưới gầm giường. Hùng Du vào phòng nhìn thấy đệm chăn hỗn độn, Nam Hương lại quần áo bất chỉnh, khóe môi rách da, sắc mặt hắn sậu trầm, bước tới gần nàng.

“Trong phòng chỉ có một mình ngươi?”

Nam Hương ngồi ở trên giường, sợ hãi mà rụt rụt thân hình, “Sao ngươi lại tới?”

“Có hôn ước trong người. Ta không thể đến sao?” Hùng Du cúi người nhìn chằm chằm nàng, con mắt tóe lửa, “Nhất định là ta quá tốt với ngươi, mới để ngươi khinh nhục ta như vậy. Hôm nay ta không chỉ tới, còn muốn cùng ngươi hoàn thành việc phu thê.”

Khuôn mặt kiều mỹ của Nam Hương trắng bệch, liều mạng giãy giụa. Nhưng làm sao có thể là đối thủ của hắn, xiêm y nháy mắt bị xé nát hơn phân nửa.

“Không được...... Bây giờ không được…… Cứu mạng.”

Ván giường truyền đến tiếng kẽo kẹt nặng nề bất kham, Thẩm Lưu Hưởng nhíu mi, liếc người bên cạnh, thấy người này sắc mặt hờ hững, ngoảnh mặt làm ngơ tiếng cầu cứu trên giường.

Không phải nhân tình sao? Vậy mà nhịn được, thấy chết không cứu?

Thẩm Lưu Hưởng nhẹ nhướn đuôi lông mày, một chân lặng yên không tiếng động duỗi về phía đối phương.

Là nam nhân, lúc này không thể rụt đầu như rùa đen, đá người này ra ngoài, giúp hắn một tay mới được.

“Xem ra ta lại cứu vớt một thiếu nữ vô tri.” Đồng Khê trào phúng nói.

Tố Bạch Triệt lạnh mặt: “Ta tới Kỳ Lân Thành không phải để chơi, không thể bị bại lộ thân phận trước được.”


Đồng Khê: “Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu thương hương tiếc ngọc đấy.”

Tố Bạch Triệt nghe thấy trên giường truyền đến tiếng khóc của Nam Hương, cau mày, suy nghĩ dạo qua một vòng, chợt giơ tay duỗi sang người bên cạnh.

Quăng người này ra ngoài, làm kẻ chết thay!

Gã duỗi tay túm chặt vạt áo Thẩm Lưu Hưởng, đang muốn quăng người ra ngoài, mông đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đạp một cái, cả người lập tức từ gầm giường bay ra ngoài.

Tố Bạch Triệt: “?!”

Bên này một chân Thẩm Lưu Hưởng vừa ra, còn chưa kịp ăn mừng, đã bị đối phương nắm vạt áo, mang theo y cùng nhau lăn ra khỏi gầm giường.

Thẩm Lưu Hưởng: “......”

Phanh......!

Trong phòng vang lên một tiếng lớn, Tố Bạch Triệt bị lực một chân đá đụng phải góc bàn, còn chưa phản ứng kịp, một cái cái ót đã dộng vào ngực gã.

“Đệch......”

Gã đau đến hộc máu, một chưởng đem đầu đẩy ra, đảo mắt liền nhìn thấy người đeo mặt nạ heo vận ra linh kiếm, chém tới bàn tay gã đang nắm vạt áo y.

Tố Bạch Triệt sợ tới mức nhanh chóng bỏ tay ra.

So sánh với bộ dáng chật vật của gã, Thẩm Lưu Hưởng còn tốt hơn, chỉ là vạt áo xả loạn, dây buộc tóc lỏng lẻo, vài sợi tóc đen rơi xuống vai.

Đợi hơi lấy lại tinh thần, hai người nhìn nhau, đại khái không dự đoán được đối phương sẽ làm như thế, đều phẫn nộ đến cực điểm, không hẹn mà cùng đã mở miệng.

“Ngươi quá đê tiện!”

“Ngươi quá âm hiểm!”

Giọng nói phát ra, hiện trường an tĩnh ngay lập tức.

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng, cho dù tiếng nói này kèm theo tức giận, cũng nhu nhược đến chọc người thương tiếc.

Không phải Tố Bạch Triệt sao?!

Nghe thấy tiếng nói réo rắt xa cách bảy năm, Tố Bạch Triệt biến đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười âm lãnh.

Thế mà là Thẩm Lưu Hưởng.

Thiên đường có đường y không đi, địa ngục không cửa y cứ tới!

Tố Bạch Triệt từ trước đến nay có thù tất báo, lập tức ra tay báo thù chè hạt sen. Không ngờ lúc này, một chưởng lực mạnh mẽ đánh úp lại phía bên này.

Hùng Du đứng lên, ngón tay dùng sức cuộn tròn, đốt ngón tay phát ra tiếng lách cách giòn vang, “Thì ra không chỉ một người. Các ngươi cũng rất biết chơi.”

Hắn quét mắt nhìn hai người, tầm mắt dừng trên người Tố Bạch Triệt chỉ mặc áo trong, trên mặt lộ ra vài phần cảnh giác.

“Chu Yếm? Ngươi tới Kỳ Lân Thành làm chi?”

Sắc mặt Tố Bạch Triệt khẽ biến, cảm thấy việc hôm nay khó mà xử lý cho êm đẹp, ý đồ hóa thù thành bạn, “Thẩm Lưu Hưởng, ngươi với ta liên thủ để hắn không ra khỏi Hương Phường được thì thế nào?”

“Hả? Ngươi có nhầm hay không?”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, từ túi trữ vật móc ra một cái yêu bài, hình dạng giống con thỏ, không nhanh không chậm nói: “Ta hiện giờ là tiểu yêu của Kỳ Lân Thành, sao lại giúp ngươi đối phó Hùng Đại thống lĩnh của chúng ta?”

Dứt lời, y xòe yêu bài cho Hùng Du xem, cáo trạng nói: “Thống lĩnh, ta bị đại yêu này chộp tới.”

Hùng Du nhìn qua yêu bài: “Thỏ yêu.”

Hắn thân là Đại thống lĩnh của Kỳ Lân Thành, đối với tiểu yêu trong thành luôn luôn yêu quý che chở. Không thấy chút uy hiếp nào từ người Thẩm Lưu Hưởng, sắc mặt hơi hòa hoãn, “Thật sự như thế?”

Thẩm Lưu Hưởng dùng sức gật gật đầu: “Ta chỉ là một con thỏ, không chống cự được Chu Yếm.”

Vì thế Hùng Du duỗi tay đẩy y ra: “Ta sẽ không để người khác thương tổn người Kỳ Lân Thành chúng ta. Ngươi mau lui ra, đợi ta bắt hắn, giao cho Thất vương xử trí.”

Tố Bạch Triệt nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, một câu “Ta đệch” mới vừa toát ra khỏi đầu, Hùng Du liền tấn công lại đây.

Thẩm Lưu Hưởng lặng yên không một tiếng động lui đến mép giường, từ túi trữ vật móc ra một kiện quần áo, ném cho Nam Hương. Đợi người này bọc quần áo lên xong, hỏi nàng: “Muốn ta mang ngươi đào tẩu không?”

Nam Hương thút tha thút thít, nhìn nhìn y, lắc đầu nói: “Không thể đi, nếu ta đi rồi, Hùng Du sẽ thương tâm.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt: “Không phải ngươi thích Tố, Xa Bạch Túc sao?”

Nam Hương mở to đôi mắt nước mắt lưng tròng: “Hai người ta đều thích, không thể sao?”

Dứt lời, nàng lại muốn khóc.

Thẩm Lưu Hưởng cuống quít móc ra khăn lụa, đưa cho nàng: “Có thể có thể. Ngươi thích mấy người đều có thể. Nếu ngươi không cần hỗ trợ vậy ta đi đây.”

“Từ từ,” Nam Hương hỏi, “Ngươi tốt với ta như thế làm gì? Chúng ta xưa nay không quen biết!”

Thẩm Lưu Hưởng: “Thật không dám dấu diếm, cầm một chút hương liệu của ngươi.”

Nam Hương sửng sốt, gương mặt hiện lên một mạt đỏ ửng, “Thì ra ngươi tham mùi hương trên người người ta.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?!”

Nam Hương vứt cho y cái mị nhãn, “Ngươi cho ta áo khoác, rất tốt với ta. Người ta cũng rất thích ngươi, lần sau lại lấy hương liệu, trực tiếp hỏi ta muốn là được.”

Thẩm Lưu Hưởng: “...... Vậy cảm tạ trước.”

Dứt lời, y nhìn hai người đánh đến sắp đem phòng ngủ dỡ xuống, từ cửa sổ nhảy xuống, nhanh như chớp chạy đi.

***

Ngoại thành, trong rừng u tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng tìm được người ở giao lộ.

Phía sau Chu Huyền Lan còn có một nam tử, sắc mặt nghiêm túc, ôm sáo mà đứng, là thủ hạ của hắn - Thập Phương.


Thẩm Lưu Hưởng cảnh giác nhìn bốn phía: “Trùng đâu?”

Chu Huyền Lan lôi kéo y, đi vào sâu trong rừng, “Đều ở trong kết giới.”

Càng đi vào sâu, ánh sáng càng tối tăm, Thẩm Lưu Hưởng nghiêng tai nghe âm thanh xung quanh, trong lòng bồn chồn, bước chân không khỏi thả chậm chút, “Trực tiếp đi vào, có phải quá kích thích hay không?”

Chu Huyền Lan: “Ta sẽ để sư tôn thích ứng trước.”

Hắn nói, buông Thẩm Lưu Hưởng ra, nâng lên một cái tay khác, ngón tay thon dài cầm một mảnh lá cây.

Thẩm Lưu Hưởng hơi mở lớn mắt, nhìn thấy một con trùng toàn thân mọc đầy lông dài màu nâu, bò tới bò lui trên phiến lá, bộ dáng tinh thần phấn chấn, phảng phất ngay sau đó là có thể bò lên người y.

Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt run lên, thầm nghĩ mau chạy, nhưng cả người tựa như bị định trụ, tay chân lạnh lẽo không nghe sai sử, chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, mắt thấy Chu Huyền Lan cầm phiến lá tiến đến trước mắt mình.

“Dừng, dừng lại, đừng tới đây!”

Chu Huyền Lan hơi thả chậm tốc độ, nhắc nhở nói: “Sư tôn có thể chạy.”

“Không động đậy được.” Thẩm Lưu Hưởng biểu tình bất lực.

Y nhìn thấy trùng, ý thức chưa phản ứng, thân thể đã sợ hãi đến không thể động đậy.

Cho dù có tu vi Hóa Thần cảnh, búng tay là có thể san phiến thiên địa này thành bình địa, giờ phút này cũng là cả người máu chảy ngược, khó có thể hành động.

Chu Huyền Lan nhíu nhíu mày, dùng linh lực đem phiến lá nâng lên, lại đi đến trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, nắm lấy bàn tay rũ bên người.

Ngón tay như ngọc lạnh lẽo, cứng đờ nắm chặt.

Chu Huyền Lan phủ tay lên trên, trong lạnh lẽo mang theo ấm áp, từng chút từng chút bẻ ngón tay lạnh ngắt ra, dạy y niết quyết.

“Không có trùng trên người, liền dùng chiêu này. Cho dù là loại trùng gì, đều không thể đuổi theo sư tôn.”

Dứt lời, thân ảnh hai người chợt nhảy ra ngoài mấy trượng.

Trong tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng không còn bóng trùng, suy nghĩ hỗn độn cũng thanh tỉnh một chút, “Nhưng đột nhiên thấy trùng, ta sẽ không động đậy được.”

Chu Huyền Lan: “Ta mang sư tôn tới thêm vài lần.”

Dưới ânh trăng trong rừng cây, gió đêm thổi qua, cành lá nổi lên động tĩnh.

Tóc tai Thẩm Lưu Hưởng có chút hỗn độn, chân dẫm lá rụng, lảo đảo lui hai bước.

Lặp lại vô số lần, đến lúc thoáng nhìn trùng đang tiến tới y đã có thể niết pháp quyết chạy trốn, chỉ là linh lực trong cơ thể không xong, khiến pháp thuật thường thường đến một nửa liền biến mất.

Chu Huyền Lan duỗi tay đỡ lấy y, “Sư tôn tốt hơn chút nào không?”

Thẩm Lưu Hưởng gian nan gật gật đầu, nhìn sâu trong chỗ kết giới.

Tuy rằng học được chạy trốn, nhưng y thấy trùng, vẫn không nhấc nổi sức lực phản kích như cũ. Một thân tu vi ở khoảnh khắc đó trở nên vô dụng. Trong kết giới nhiều trùng, vừa lúc cho y luyện tập, thử xem có thể giết mấy con hay không.

Y quay đầu lại nhìn Chu Huyền Lan, thanh âm phát run: “Ngươi đi vào với ta.”

Chu Huyền Lan hơi gật gật đầu.

Cảm xúc khẩn trương của Thẩm Lưu Hưởng hơi thả lỏng chút, chậm rãi đi đến phía kết giới. Vốn tưởng rằng đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không sợ hãi lắm, ai ngờ vẫn là đánh giá cao chính mình.

Những con trùng đó bị âm luật ảnh hưởng, trở nên cuồng táo vô cùng, hoàn toàn không sợ người. Trong nháy mắt y bước vào kết giới, nhận thấy động tĩnh người từ bên ngoài vào, che trời lấp đất vọt tới phía y.

Thức hải của Thẩm Lưu Hưởng trong phút chốc đã chịu khủng hoảng cực đại, sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng bất ngờ hiện ra.

Y xoay người muốn chạy, đụng phải người phía sau.

“Cứu ta...... cứu ta......”

Ngón tay Thẩm Lưu Hưởng trắng bệch, nắm lấy tay áo Chu Huyền Lan, dư quang thoáng nhìn trùng rậm rạp trên mặt đất bò sát đến, chân cẳng nhũn ra, cắn đầu lưỡi mới nhấc lên được chút sức lực, lo lắng trùng bò lên chân, không quan tâm nhảy lên người hắn.

“Nhanh lên, nhanh dẫn ta đi!”

Chu Huyền Lan sửng sốt, duỗi tay nâng y, “Sư tôn, ngươi bình tĩnh một chút.”

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng cái gì đều nghe không vào, cánh tay ôm lấy cái cổ thon dài, giống koala treo trên người hắn.

Mắt phượng vốn là phiếm hồng, thoáng chốc rơi lệ.

Y chôn mặt trong hõm cổ Chu Huyền Lan, nước mắt thấm ướt vạt áo đen, “Không, không luyện! Thật nhiều trùng cắn ta...... Toàn thân đều đau, đau quá...... Cứu ta, cứu cứu ta a.”

Ngực Chu Huyền Lan như bị xẻo hai đao.

Sư tôn phản ứng quá lớn, tuyệt đối không phải chỉ là sợ trùng bình thường. Hắn nhớ lúc ở Tẩy Cốt Tuyền, cả người sư tôn đều là miệng vết thương tinh mịn, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Sau khi rời khỏi kết giới, Thẩm Lưu Hưởng chậm chạp không phục hồi được tinh thần, ôm Chu Huyền Lan như cọng rơm cứu mạng, nước mắt rào rạt rơi xuống.

Qua hồi lâu, y mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, buông lỏng Chu Huyền Lan ra, đuôi mắt đỏ ửng còn tàn lưu nước mắt, quần áo hỗn độn, dựa vào một thân cây vô lực ngồi xổm xuống.

Thẩm Lưu Hưởng cúi đầu, tóc đen che biểu tình trên mặt, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ta đặc biệt vô dụng hay không?”

Nói luyện can đảm, thấy trùng dày đặc vọt tới, cả người liền hoàn toàn đóng băng rồi.

Chu Huyền Lan trầm mặc một cái chớp mắt: “Sư tôn nhìn ta.”

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, nhìn nhìn xung quanh. Đang muốn đứng dậy đi tìm, nghe thấy bên chân truyền đến thanh âm.

“Đệ tử ở đây.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, cúi đầu, nhìn thấy trên một chiếc lá khô dưới đất, có một con trùng đen nhánh.

Cả người y cứng đờ, theo bản năng muốn lui ra phía sau.

Tiểu hắc trùng kia lại bò bò lên phía trước: “Sư tôn. Là ta.”

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, buông ánh mắt xuống, nhìn con trùng toàn thân ngăm đen trên phiến lá, đỉnh đầu có hai cái sừng nhỏ, nó nỗ lực ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn nhìn y.

Y bỗng nhiên minh bạch ý tứ của Chu Huyền Lan, trong cổ họng hơi nghẹn, thân thể lại không tự chủ được xê dịch ra sau.


“Ngươi không cần như thế.”

Phát hiện Thẩm Lưu Hưởng lui ra phía sau, lo lắng lại dọa đến y, Chu Huyền Lan liền ghé trên phiến lá, vẫn không nhúc nhích, liều mạng thu lại lực uy hiếp, sau đó hoãn thanh nói: “Sư tôn, ngươi đừng sợ ta được không?”

Thẩm Lưu Hưởng cắn chặt môi, ức chế ý niệm lui về phía sau: “Ta, ta không chạy.”

Trong rừng gió đêm gào thét, thổi lung lay lá khô trên mặt đất, thân ảnh nhỏ màu đen trên đó liền đứng không yên, dường như ngay sau đó sẽ bị ném xuống đất.

Thẩm Lưu Hưởng thấy thế, nâng bàn tay không nhịn được phát run lên, lộ ra một đoạn cổ tay tế gầy trắng nõn, ống tay áo to rộng rũ trên mặt đất, chắn gió cho tiểu hắc trùng có vẻ vô cùng gầy yếu trong gió lớn.

Thanh âm y phát run: “Ngươi biến trở về đi.”

Chu Huyền Lan lắc đầu: “Ta muốn bò lên tay sư tôn.”

Nghe vậy, lông mi Thẩm Lưu Hưởng run lên, sợ hãi trùng làm y không nhịn được muốn chạy trối chết. Lại bởi vì là Chu Huyền Lan, đôi mắt đỏ hồng vẫn còn nhìn chăm chú vào.

Cuối cùng, một tay y chắn gió cho tiểu trùng, một tay không ngăn được run rẩy duỗi ra.

Là Chu Huyền Lan, y không cần sợ.

Tiểu hắc trùng theo ngón tay trắng nõn, thong thả bò lên.

Thân thể Thẩm Lưu Hưởng run nhè nhẹ, không tự giác cắn rách môi, máu đỏ thắm nhiễm cánh môi đến đỏ bừng, càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt.

Xúc cảm lạnh lẽo tinh mịn, du tẩu trên làn da.

Cảm giác như đã từng quen biết, làm da đầu Thẩm Lưu Hưởng tê dại, cơ hồ nháy mắt tiếp theo liền phải hỏng mất khóc lớn kêu to lên.

Chu Huyền Lan vẫn luôn ngửa đầu quan sát sắc mặt y, thấy thế ngoan ngoãn ngừng bước chân, an tĩnh mà ghé vào trên đốt ngón tay, sau đó lắc nhẹ đầu nhỏ.

“Sư tôn nhìn hai cái sừng trên đầu ta. Cho dù đệ tử biến thành trùng, cũng là vương của vạn trùng.”

Xúc cảm bò sát biến mất, sắc mặt trắng bệch của Thẩm Lưu Hưởng hơi hoãn, nghe vậy đưa tay về một chút, mắt phượng nhìn chăm chú vào hai cái sừng trên đầu Chu Huyền Lan, có mấy chỗ phân nhánh, toàn bộ hình dạng rất đẹp đẽ tinh tế.

Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới vảy đen trên người hắn, sau một lúc lâu, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Đây là sừng rồng của ngươi sao?”

Chu Huyền Lan: “Hiện tại là sừng trùng.”

Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút, bỗng nhiên cười. Lúc lại nhìn chăm chú vào tiểu hắc trùng trong tay, sợ hãi trong lòng dần dần chuyển hóa thành một loại cảm giác cực kỳ vi diệu.

Thậm chí y còn cảm thấy...... Có chút đáng yêu.

“Ngươi động một cái, để ta xem xem.”

Vì thế Chu Huyền Lan một lần nữa bò dậy, tới cổ tay rồi, vốn tính toán bò lên cánh tay, lo lắng tạo thành kích thích quá lớn cho sư tôn, lại bò trở về, cuối cùng dứt khoát vòng mấy vòng trong lòng bàn tay y.

Qua một lát, làm như vòng nhiều quá sắp ngất, thiếu chút nữa rơi khỏi kẽ ngón tay.

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng vươn bàn tay khác lót phía dưới.

“Có thể rồi.”

Y nhìn Chu Huyền Lan, ánh mắt nhẹ lóe lóe, khóe môi gợi lên một ý cười thanh thiển, cả người một lần nữa có sức sống hơn.

“Chúng ta lại đến kết giới thử xem.”

Ánh trăng dần dần ảm đạm, Thập Phương tựa như một pho tượng, ôm sáo đứng ở giao lộ, phát hiện trong rừng truyền đến một trận linh lực dao động, làm như phá kết giới, mới giật giật thân hình, quay đầu chờ.

Chỉ chốc lát sau, có thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Thập Phương hỏi: “Chủ thượng đâu rồi?”

Giọng nói rơi xuống, hắn nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng thật cẩn thận mở bàn tay ra, một con tiểu hắc trùng xuất hiện, hơi động đậy, truyền ra một tiếng nói lười biếng.

“Sao ngươi còn chưa đi, ở lại đây làm gì?”

Thập Phương kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng, “Chủ, chủ thượng?!”

Chu Huyền Lan đạm thanh nói: “Không còn chuyện của ngươi, trở về đi.”

Sau đó, Thẩm Lưu Hưởng đem hắn mang đi. Đợi hai người rời đi xong, Thập Phương vẫn chưa hồi thần như cũ, biểu tình cổ quái.

Yêu tộc đối với huyết mạch mạnh yếu cực kỳ coi trọng.

Càng là Yêu có huyết mạch cường đại, trong xương cốt càng có một loại kiêu ngạo bẩm sinh. Loại ngạo nghễ này, tuyệt đối không cho phép mình hóa thân thành tiểu yêu yếu đuối hơn bọn hắn, đó là loại vũ nhục trần trụi.

Chủ thượng có được huyết mạch cường đại nhất Yêu tộc, tại sao lại cam nguyện biến thành một con trùng nhỏ thoạt nhìn mặc người xâu xé?

Chẳng lẽ...... Là vì người trước mắt này?!

Thập Phương ngơ ngác nhìn Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt bỗng chốc thay đổi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi