NHÂN VẬT PHẢN DIỆN SƯ TÔN XINH ĐẸP NHƯ HOA



"Vì sao Ngao Nguyệt lại đột nhiên gào rú như vậy, chẳng lẽ là đói bụng."

"Thông minh lên chút, hắn cũng không phải Thao Thiết."

"Đột nhiên thiên cẩu lại phát điên, cũng không biết Thiết Huyền có trói được hắn hay không, tông chủ không có ở đây, hắn nếu như chạy ra hậu quả khó mà lường được."

"Cũng may Thẩm Tiên Quân đã bước vào Hóa Thần cảnh, Ngao Nguyệt thấy hắn, cũng có vài phần kiêng kỵ."

"Chưa từng nghĩ tới chúng ta lại có ngày đem hi vọng phó thác lên người Thẩm Tiên Quân."

Lúc này, cái người không hiểu vì sao mình lại giành được phó thác Thẩm Lưu Hưởng đang cố gắng tìm đường, cuối cùng cũng tìm thấy người đang ngồi bên bờ Giác Xuân Hà.

Chu Huyền Lan đang khoanh chân ngồi trên phiến đã, mặt nhìn về phía nước sông đang chậm rãi trôi, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tập ập đến, hình thành luồng sương trắng nhàn nhạt quanh thân.

Nhận ra khí tức phiá sau, Chu Huyền Lan lập tức mở mắt, trường kiếm đặt bên cạnh thân nhất thời reo vang.

Hắn quay đầu lại.

Tiểu hài tử áo lam trên đâu che kín một mảnh lá sen, trong tay cầm một hòn đá nhỏ, tung lên tung xuống ngước mắt nhìn hắn cười yếu ớt, lơ đãng lộ ra hai lúm đồng tiền, cực kỳ ngoan ngoãn dễ thương.

"Nơi này hóng gió rất tốt, sau này nếu lười biếng thì dẫn ta theo với."

Vừa mở miệng, hình tượng theo vẻ bề ngoài của hắn liền vỡ nát.

Chu Huyền Lan mím môi lạnh nhạt nói: "Đệ tử đang tu hành, cũng không phải là lười biếng."

Thẩm Lưu Hưởng đến gần, vóc dáng còn không cao bằng Chu Huyền Lan đang ngồi, hắn buồn bực động thân, sắn tay áo lên lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.

"Kéo ta, sư phụ muốn leo lên."

Chu Huyền Lan cụp mắt, nhìn thấy cánh tay có chút nhỏ bé, bất đắc dĩ nhảy xuống.


"Đệ tử thất lễ."

Nói đoạn, hắn bế Thẩm Lưu Hưởng lên trên phiến đá kia.

"Cái lá để che nắng rơi rồi kìa. " Thẩm Lưu Hưởng đứng vững trên phiến đá cuối đầu nhìn cái lá sen dùng để che nắng kia.

Chu Huyền Lan nhặt lên, ánh mắt bỗng ngưng lại.

một bên lá sen có chút hồng hồng, là lá sen sinh trưởng trong vô vọng cốc.

Nếu nói Trọng Sinh Nhai là cấm địa dùng để trừng phạt, vô vọng cốc chính là cấm địa dùng để giam cầm, Ngao Nguyệt trước đây bị tóm về tông môn liền nhốt ttrong đó, liên tưởng đến lúc nãy thiên cẩu còn đang gào thét kinh thiên động địa, Chu Huyền Lan bất khả tư nghị nói: "Ngao Nguyệt nổi giận, có liên quan đến sư tôn?."

Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy lá sen, vẻ mặt vô tội đem lá sen đội lên đầu: "Ta ném cho hắn một cái xương gà, còn lại chả làm gì khác cả."

Chu Huyền Lan: "..."

Hắn có thể hiểu được vì sao Ngao Nguyệt lại kêu gào đến khàn cả giọng .

Hắn làm vậy mười phần là sỉ nhục.

"Sư tôn không nên khiến Ngao Nguyệt tức giận, dây xích Thiết Huyền tuy có cấm chế của tông chủ, thế nhưng theo thời gian cũng bị hao mòn, lực trói buộc càng ngày càng yếu. Bây giờ tông chủ không có ở đây, nếu như Ngao Nguyệt nổi giận trực tiếp giật đưt dây xích thì tông môn khó tránh khỏi một kiếp."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy?"

Chu Huyền Lan: "Những câu trên tất cả đều là sự thật."

Thẩm Lưu Hưởng thần sắc khẽ biến, nắm lấy ống tay áo của đồ đệ "Vậy ngươi mau chạy đi, bằng không Ngao Nguyệt trốn ra được, thì ngươi chính là tội nhân của tông môn đó!"

Chu Huyền Lan: "?"

Việc này thì có quan hệ gì với hắn cơ chứ? Sao mà đột nhiên hắn lại trở thành tội nhân rồi?

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía xa xăm, tầm mắt như có như không mà rơi trên người tiểu đồ đệ "Ta là vì tìm ngươi nên mới lạc đường, sau đó lại bắt gặp Ngao Nguyệt, không nhịn được tiện tay ném xương gà cho hắn, cuối cùng khiến thiên cẩu nổi giận, cho nên..."

Cho nên ••••• chuyện này là lỗi của hắn ?

Chu Huyền Lan sững sờ.

Thẩm Lưu Hưởng an ủi: "Đừng sợ, sư phụ chịu tội cùng với ngươi."

Lần đầu Chu Huyền Lan có ý định khinh sư diệt tổ. Nhịn một chút, môi mỏng khẽ động: "Nơi này nhường lại cho sư tôn hóng gió, đệ tử tìm nơi khác để tu hành."

Hắn quay người liền muốn chạy, nơi ống tay áo lại truyền đến một lực ngăn cản nhỏ bé.

Thẩm Lưu Hưởng kéo lại một cách nhẹ nhàng, lực đạo nhỏ đến mức chỉ cần hắn khẽ vung tay liền hất văng cánh tay kia "Ta tìm ngươi cả buổi trưa."

Chu Huyền Lan bước chân hơi ngừng lại: "Tìm đệ tử làm gì?"

"Sư huynh bắt ta học rất nhiều pháp quyết để khôi phục nguyên thân, nhưng ta đã quên rất nhiều pháp quyết, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đến tìm ngươi, thế nhưng..."

Giọng nói mềm mại non nớt hơi dừng lại, lộ ra một chút nghẹn ngào.

"Ngươi dùng một khối gỗ gạt ta."

Chu Huyền Lan sắc mặt cứng đờ, nghe thấy tiếng khóc nức nở phía sau, trong phút chốc bối rối: "Không phải, đệ tử tuyệt không có ý này."

Nghĩ kỹ lại, quả thật hắn cũng có chút quá phận.

Ngay lúc sư tôn cần hắn nhất hắn lại tìm mọi cách tránh né, không làm tốt trách nhiệm của một đồ đệ.

Thiếu niên khẽ cúi đầu, trong lòng cực kỳ hối hận: "Bất kể sư tôn phân phó chuyện gì đệ tử đều nên bụng làm dạ chịu."

Lời vừa nói ra, tiếng khóc liền im bặt đi.


Thẩm Lưu Hưởng mắt cong cong tràn ngập ý cười, giữa hai môi còn lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy thì tốt quá, bây giờ chúng ta tu luyện từ cấp thấp nhất lên đi."

Chu Huyền Lan phát hiện không đúng, xoay người nhìn lên "..."

Trên mặt sư tôn nữa giọt nước mắt cũng không có.

Chờ gần nữa ngày cũng không thấy bóng dáng của Chu Huyền Lan, Lăng Kim Diệp buồn bực đến cực điểm, lại còn bị Lăng Hoa hạ lệnh cấm không được đến gần Triều Vân Phong, "Ngươi nói sư tôn bọn họ thần thần bí bí làm chuyện gì vậy."

Lăng Mạc Sơn: "Không biết."

Lăng Kim Diệp phỏng đoán nói: "Chẳng lẽ là vì Thánh Minh Quả."

Loại trái kia, Thẩm Lưu Hưởng vốn là người thích hợp dùng nó nhất, nhưng hắn đã bước vào Hóa Thần cảnh, không thích hợp để dùng nữa, hai vị tiên quân đều không cần linh quả, người ứng cử chỉ còn lại vài vị trưởng lão nguyên anh.

Lăng Kim Diệp nghĩ đến lập tức mở miệng nói: "Ngươi đoán tông chủ sẽ đem linh quả cho ai?"

"Chờ đế chạng vạng lúc sư tôn trở về, đến lúc đó không bằng ngươi đi hỏi người thử đi." Hai người đứng trên cầu đá trên Dạ Minh Phong, Lăng Mạc Sơn cầm chổi, không nhanh không chậm quét lá rụng.

Lăng Kim Diệp phẫn nộ nở nụ cười.

Tuy rằng xưa nay tông chủ ôn hòa, thế nhưng uy nghiêm của ngài vẫn ở đó, ai ở trước mặt hắn cũng phải quy củ.

"Thật hy vọng là Tố chân nhân. " hắn cảm thán: "Hắn vì cứu đệ tử trong tông môn đã tổn hại căn cơ. Nói không chừng Thánh Minh Quả có thể giúp hắn phục hồi một chút. "

Đem phiến lá cuối cùng đánh bay đi, Lăng Mạc Sơn ngẩng đầu lên, cười nhạt: " Đệ tử có suy nghĩ giống ngươi trong tông môn này nhiều lắm. Nhiều người thành tâm cầu xin ta nghĩ chắt tông chủ cũng sẽ thành toàn mà thôi."

Ầm!

Trên bầu trời Triều Vân Phong, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Bụi đất tản đi, trên mặt đất chỉ còn sót lại chút vụn đá, Thẩm Lưu Hưởng thán phục: "Uy lực thật mạnh pháp chế này sử dụng như thế nào vậy."

"Chỉ là một tấm bùa làm nổ bình thường mà thôi. " Chu Huyền Lan ném tấm linh phù đã mất đi độ sáng xuống, từ trong túi đồ lấy ra thêm mấy tấm "Sư tôn có thể nhớ kỹ pháp quyết."

Những ngày gần đây, Thẩm Lưu Hưởng quấn lấy Chu Huyền Lan đòi hắn dạy một vài thuật pháp từ cấp thấp nhất trở lên. Cũng may ngộ tính của hắn cũng không tệ, thêm nữa là hắn có một chút ký ức của nguyên thân vì thế chỉ cần xem qua một lần là có thể học được. Chỉ trong vòng nữa tháng ngắn ngủi hắn đã học được bảy tám phần thuật pháp.

Hơn nữa là hắn đã có thể vận chuyển linh lực bên trong cơ thể để áp chế yêu độc xuống khiến cả người liên tục phát nóng.

Trên trán Thẩm Lưu Hưởng rơi xuống một giọt mồ hôi, đem lá phù nổ ném lên không trung, bấm quyết đem linh lực đánh tới: "Oanh" một tiếng, tiếng nổ so với vừa nãy còn mạnh hơn mấy phần.

Hắn hít một ngụm khí, ngồi xổm dưới đất cầm lấy miếng quýt ngọt cắn một phát: "Hôm nay đến đây là được rồi."

"Đệ tử xin cáo lui."

"Chờ đã..."

Chu Huyền Lan cảm thấy có chút không ổn, gọi hắn lại như vậy chưa bao giờ là chuyện tốt lành gì. Hắn muốn coi như không nghe thấy nhưng đáng tiếc còn đi chưa được mấy bước ngọc bội đeo bên hông đã cưỡng ép kéo hắn quay lại.

"Ta có một nguyện vọng nho nhỏ."

Chu Huyền Lan lộ ra vẻ cảnh giác: "Đệ tử năng lực thấp kém, chỉ sợ là không giúp gì được cho sư tôn."

Thẩm Lưu Hưởng rất tự nhiên nói: "Ta muốn xem thử Thánh Minh Quả."

Hắn muốn lấy nó.

Tất cả mọi người trong tông môn đều biết Thánh Minh Quả đặt ở bên trong Vấn Tinh Lâu mà không có bất kỳ ai có khả năng đi vào đó tra xét. Vấn Tinh Lâu là nơi cất trữ bảo vật của Thanh Lăng Tông. Canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, bốn phía đều bố trí pháp trận, cho dù là tu sĩ nguyên anh cảnh cũng khó có thể đi vào trong.

Chu Huyền Lan: "Tốt nhất là sư tôn từ bỏ suy nghĩ này đi, cho dù có qua được một cửa của các đệ tử tuần tra thì trận pháp cũng không thể phá giải được."

Thẩm Lưu Hưởng: "Sư tôn không phá được thế nhưng đồ nhi có thể phá."

Bốn bề rơi vào trầm mặc.

Trưởng lão phụ trách bố trí trận pháp trong tông môn nửa năm trước đã quy tiên, trước khi chết còn đem sở học cả đời truyền lại cho tên đệ tử vừa mới gặp lần đầu.


Mà tên đệ tử này chính là Chu Huyền Lan.

Bây giờ trưởng lão phụ trách trận pháp, thỉnh thoảng cũng sẽ đến truyền dạy hắn vài vấn đề.

Việc này cũng không tính là bí mật, trên dưới toàn tông môn ai cũng biết.

Chu Huyền Lan mặt không chút đổi sắc nói: "Nếu như không có lệnh của tông chủ tuyệt đối không thể mở trận pháp."

Trong con ngươi Thẩm Lưu Hưởng lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn, trơ mắt nhìn hắn: "Ta chỉ đến đó xem một chút, sẽ không động vào bất kì món đồ vật nào đâu. Ngươi dẫn ta đi xem thử đi."

Chu Huyền Lan sắc mặt lạnh lùng, lập trường càng thêm kiên định: "Tuyệt đối không thể!"

Dứt lời, hắn liền tàn nhẫn nói bổ sung: "Coi như lần này sư tôn thật sự khóc cũng vô dụng."

"Thật sự không thể ư?" Khóe miẹng Thẩm Lưu Hưởng khẽ run.

Chu Huyền Lan: "Tất nhiên."

Tự tiện xông vào Vấn Tinh Lâu chính là trái với tông quy, hắn chắc chắn không thể dung túng cho sư tôn làm như vậy được.

"Vậy..." Thẩm Lưu Hưởng khẽ buông xuống hàng chân mày: "Ta liền muốn khiêu chiến những chuyện không có khả năng làm được này."

Dứt lời, ý cười hoàn toàn mất đi.

Hắn không nhanh không chậm đi về phía Chu Huyền Lan, còn mang theo một cỗ uy áp khiến người khác sợ hãi.

Thiếu niên biểu tình hờ hững: "Nếu sư tôn đã muốn dùng tu vi bức đệ tử đi vào khuôn phép,đệ tử cũng không ngại thử một lần."

Thẩm Lưu Hưởng không đáp, trầm mặt tới gần.

Uy áp của tu sĩ hóa thần cảnh, cũng đủ để đem bất kỳ một đệ tử Trúc cơ kỳ áp đến đứng không vững, thế nhưng thiêu niên áo đen kia vẫn đứng thẳng tắp như cũ, cả người lộ ra một luồng ngạo khí lạnh nhạt.

"Là ngươi tự tìm.” Thẩm Lưu Hưởng nói một tiếng, động thân hướng về phía hắn tìm kiếm, giọng điệu lạnh như băng nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Đến đây...

Chu Huyền Lan trong lòng rùng mình.

Tu sĩ hóa thần cảnh một đòn trí mạng!

"Aaaaaaaa!"

Hét lớn một tiếng, hai cánh tay nhỏ bé của Thẩm Lưu ôm lấy một bên chân thon dài của đệ tử, cả khuông mặt đều chôn vào vạt áo của đệ tử hắn, thân thể nhỏ bé dùng sức uốn éo.

"Mang ta đi đi mà ~ đi mà ~ đi mà ~ "

Trong giây lát đó, bầu không khí bốn phía nhất thời ngưng đọng.

Chu Huyền Lan không khác nào một pho tượng lạnh lùng, ngơ ngác mà cứng ngắc tại chỗ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi