NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VỐN PHẢN DIỆN

Phía xa chân trời, cuồng phong thổi quét, bụi mù dâng lên như bão tố cuồn cuộn không ngừng, như sóng thần vùi dập đại dương, những nơi đi qua càn quét tất thảy, ma thú gào rú vang dậy.


"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì?"


"Mặt đất rung chấn cứ như đang đại chiến tu chân?!"


"Nhìn! Các ngươi nhìn! Phía trước thung lũng có thứ gì đó đang đổ tới a!!!!!!"


"Không xong rồi! Chạy thôi! Bão cát lớn quá!!!"


Tiếng hét hỗn loạn vang lên, bầu trời cuồng phong dậy sóng, chúng tu sĩ tứ tán bỏ chạy, người người kinh hoảng tình hình hiện tại.


Ma Bắc Mạn cảm nhận mặt đất chấn động kịch liệt dưới chân, hai mày nhíu chặt, trong mắt xích hồng ánh lên nghi hoặc không rõ.


Hắn đảo mắt, nhìn đến sát trận vì dư chấn đột ngột mà đình trệ, "Trận chưa vận hoàn thành. Đây là chuyện gì?!"


Tiếp đó hai tay bắt lại, làm một thủ quyết, ngay khi khóe môi vừa nhếch lên, chuẩn bị thi triển thuật do thám, bất chợt mặt đất dưới chân hắn chấn động kịch liệt, sau đó nứt toạt ra, như côn trùng phá xác, vài nhánh dây leo màu đen ngoằn ngoèo như xúc tua bạch tuột bò lên, lan tràn.


Ma Bắc Mạn vì dị biến phát sinh, không kịp phòng bị đã bị mấy nhánh dây leo quấn vào chân, bò dần lên sau đó siết chặt lấy cơ thể, ngay đầu cổ tay cổ chân đau nhói, hắn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn ngọn dây leo đang quấn chặt như mãn xà, trên thân chúng trồi lên gai nhọn xanh đen, đâm thẳng vào da sau đó siết chặt lại, dường như chạm đến xương tủy.


Hai mắt Ma Bắc Mạn mở to, đỏ như máu. Hắn nghiến răng, hai tay gồng lên muốn giảy thoát ra, bất quá vô ích, chỉ làm miệng vết thương thêm sâu, máu gỉ giọt xuống đất.


Đây là chuyện quái gì?


Trong đầu Ma Bắc Mạn nhất thời rối loạn. Chuyện xảy ra đột ngột nằm ngoài kiểm soát của hắn. Đây chắc chắn không phải do sát trận của hắn tạo nên, càng không phải là việc sẽ xảy ra trong quá khứ kiếp trước!


Chuyện này, hiển nhiên kiếp trước không hề phát sinh.


Ngay lúc hắn còn đang nghi hoặc khó giải, bên tai bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng cười điên cuồng, sắc nhọn như dao, vừa khàn đục vừa chói tai.


"Ai?" Ma Bắc Mạn gầm nhẹ, âm thanh lạnh lùng, không hề run rẩy hay sợ hãi mặc cho bản thân đang trong thế bị động.


Chết cũng đã trải qua, còn chuyện gì đáng sợ hơn ư? Cho dù gặp nguy hiểm, cũng ghét nhất bị giả thần giả quỷ.


Tiếp nối âm thanh của Ma Bắc Mạn chỉ là một tràng cười cuồng vọng, sau đó không gian trước mắt hắn trở nêm tối sầm, vốn dĩ đã là ban đêm, nhưng nhờ vào vài ngọn Bảo Đăng vẫn có thể thấy được lờ mờ, nhưng vừa rồi chấn động, hắn nghe được vài tiếng vỡ tan, sau đó tầm nhìn tối hẳn, nhưng lúc này, đêm tối có vẻ mờ mịt, lại càng thêm u ám khó dò, có cái gì đó ẩm ướt, mục rữa, thâm trầm đang lan tỏa trong không khí, ngay tại mặt đất dưới chân hắn.


Gió rít u oán, người thường nghe đến chỉ cảm thấy da gà chạy dọc sống lưng, ớn lạnh khắp người, nhưng Ma Bắc Mạn cũng chẳng xem là gì, hai mắt híp lại nguy hiểm, âm thầm cảnh giác nhìn xung quanh, ma khí trong người cũng đang dần tích tụ lại từng chút một, chờ thời cơ phát động.


Âm thanh the thé không rõ nam nữ kia lại vang lên: "Tiểu tử, Muốn nhìn thấy ta sao?"


Ma Bắc Mạn không đáp lại, ngay cả khóe môi cũng chẳng buồn nhếch, một mực phong bế tất cả xung quanh mình.


Dây leo đen nhánh trên người hắn bỗng siết chặt lại, đầu mi Ma Bắc Mạn khẽ nhíu, gió vẫn rít bên tai, rừng cây nhỏ càng thêm u ám mịt mờ, ngay dưới chân hắn dường như có thể cảm nhận được làn khí ẩm dày đặt như sương, âm lãnh dị thường. Làn sương lạnh này còn ăn mòn tất cả, cây cối xung quanh đang từng lớp từng lớp đổ rạp như rơm rạ.


Một tiếng búng tay vang lên giữa không gian đặc quánh quỷ dị. Ngay trước mắt Ma Bắc Mạn bỗng bùng lên một ngọn lửa xanh, lạnh lẽ dị thường, sau đó, hắn dần dần thấy rõ một làn khói đen quỷ dị lượn lờ xung quanh ngọn lửa xanh đang lơ lửng kia, từ từ co cụm lại, rồi chậm rãi hóa thành hình dạng.


"Mi là ai?" Ma Bắc Mạn nhìn người toàn thân bọc kín trong lớp áo choàng đen lơ lửng trước mặt mình, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt xanh rờn như mắt mèo, hơi thở phả ra tràn ngập âm khí nặng nề.


Đối phương không đáp lời, ngược lại tiến đến gần sát Ma Bắc Mạn đang bị dây leo trói chặt, tay gã phía dưới áo choàng lộ ra, bàn tay gầy xương, móng nhọn hoắc thâm đen, sau đó ngón tay khẽ nhếch, bốn gốc dây leo phút chốc nẩy lên, nâng Ma Bắc Mạn lên cao đối mặt với hắn.


Sau đó bàn tay gầy trơ xương kia lộ hẳn ra áo choàng, hai ngón tay khẽ nâng cằm Ma Bắc Mạn, khuôn mặt tiến đến gần chỉ cách vài cm. Ma Bắc Mạn nhăn mi, có thể cảm nhận rõ đối phương đang hít lấy một hơi, sau đó thở chậm ra, hơi thở âm lãnh phả thẳng vào mặt, cảm giác nguy cơ bủa vây hắn mãnh liệt.


Bàn tay khô gầy kia lại chuyển đến cổ tay đang rỉ máu của Ma Bắc Mạn, đầu ngón tay hứng một giọt máu, sau đó đưa đến mũi ngửi, mặc dù không nếm thử, nhưng Ma Bắc Mạn biết, hắn đang thưởng thức vị máu của mình bằng mùi hương.


"Thật đặc biệt a!" Mãi một lúc lâu sau, đối mắt mèo xanh lục kia mới thỏa mãn mở ra, giọng điệu khàn ban đầu trở nên trầm thấp đầy cảm thán, trong lời nói như chấp chứa một tia say mê khó giải.


"Mi rốt cuộc là ai?" Ma Bắc Mạn cuối cùng phải nghiến răng lặp lại câu hỏi thêm lần nữa. Hai mắt hắn híp lại, nguy hiểm nhìn người quỷ dị trước mặt.


Dường như lúc này đối phương mới chú ý đến còn có một người đang ở đây, áo choàng lay động, kéo giãn khoảng cách với Ma Bắc Mạn sau đó mỉm cười, âm thanh không còn chói tai như trước, trái lại có một phần trầm thấp dụ hoặc.


"Ta chỉ là nô lệ được ngươi gọi đến mà thôi. Chủ nhân của ta."


Đầu mi Ma Bắc Mạn càng nhíu càng chặt, "Nô lệ? Dựa vào đâu mi muốn làm nô lệ của ta? Mi xứng sao?"


...


...


...


Được rồi, Ma Bắc Mạn thật ra ngoài thị huyết, còn là một người rất tự phụ kiêu ngạo... (-___-)


Áo choàng đen nghe vậy liền ngửa đầu cưới lớn, "Dựa vào đâu ư? Dĩ nhiên là dựa vào huyết thống cao quý của ngươi rồi chủ nhân! Là nó đã triệu hồi ta đến đây, đến để giúp ngươi hoàn thành ý nguyện. Còn việc xứng hay không, ngươi xem liền rõ."


Nói xong áo choàng phất lên, một tấm gương trôi nổi hiện lên trước mặt Ma Bắc Mạn. Hắc bào nhân vòng đến sau lưng hắn, thân hình như làn khói u ám bám vào người Ma Bắc Mạn, tựa như một loài ký sinh bám lên lưng hắn, đối mắt mèo xanh tham lam níu chặt không thể dời.


Ma Bắc Mạn biết đối phương đang làm gì, nhưng không để tâm đến, một phần lưu ý đặt trên người gã, một phần lại đặt lên tấm gương đối diện.


Trong mặt gương, lấy góc nhìn thượng đế bao quát toàn bộ thung lũng Vạn Lý Sơn, chỉ thấy rừng cây trùng điệp bên kia thung lũng đã sớm hoang tàn không ra hình dạng, tu sĩ chạy tứ tán, muôn màu pháp khí phủ kín chân trời, khói bụi mù mịt như một lớp màng bọc kín cả Vạn Lý Sơn.


Khác biệt duy nhất vẫn là vị trí của Ma Bắc Mạn hắn, nhờ vào lồng hộ pháp của tám người Khốc Tu, ít nhất vẫn còn nguyên vẹn không bị ảnh hưởng mảy may. Nhưng cũng chỉ là từ bên ngoài. Còn thực tế bên trong thế nào, còn ai có thể rõ hơn hắn đây?


"Mi làm?" Ma Bắc Mạn khiêu mi, mắt liếc đến kẻ vẫn đang một mực bám trên lưng mình không chịu buông.


Áo choàng đen hai mắt không dời khỏi cổ Ma Bắc Mạn, miệng hé ra, cười khà: "Đương nhiên là ta. Ngươi hài lòng món quà này chứ? Chủ nhân thân ái!"


Ma Bắc Mạn nhếch môi, "Đừng mượn ta ngụy biện. Mi muốn gì từ ta."


"Khà..." Áo choàng đen nhấp môi, ánh mắt xanh lục lóe lên lập lòe, gã vòng tay từ sau lên trước mặt Ma Bắc Mạn, ngón tay nắm lấy cằm hắn, mặt kề đến sát gần, hơi thở lạnh băng thổi thẳng vào mặt hắn, Ma Bắc Mạn cảm giác như có một khối băng đang áp bên người mình, cực kỳ lạnh, cực kỳ nguy hiểm.


"Là ngươi dẫn dắt ta đến đây. Chủ nhân thân ái! Tiêu diệt lũ nhãi nhép uy hiếp ngươi, chính là trách nhiệm của ta, không phải sao?"


Ma Bắc Mạn không cho là đúng cười nhạt, hai mắt như máu trong một sát na ánh lên ngoan lệ: "Chủ nhân? Nói nghe thật hay. Bất quá trên đời không có chuyện có bánh bao nhân thịt từ trên trời rơi xuống, nói thẳng đi, muốn gì ở ta?"


Áo choàng đen chậc chậc lười tiếc hận, tay buông cằm Ma Bắc Mạn, thân mình lay động nhẹ nhàng như khói, thoắt cái đã lơ lửng đến trước mặt hắn, cách xa hơn một trượng.


Áo choàng đen hất tay áo, khói đen lượn lờ tỏa ra tứ phương, đôi mắt đắc thắng đảo nhìn khắp nơi, không để tâm lắm mà nhìn bàn tay mình, giọng mang ý cười: "Cũng không tệ nha tiểu hài tử! Không dễ mắc lừa như ta tưởng. Những điều ta nói đều là thật, là ngươi dẫn dắt ta tới đây, bằng... chính huyết mạch của ngươi."


Ma Bắc Mạn nhíu mi, hai mắt đảo qua mặt kính, "Mi rốt cuộc là ai?"


Hắn nhớ rất rõ, kiếp trước mặt dù hơn phân nửa cuộc đời đều bị Khốc Tu vây nhốt, không được tiếp xúc với bên ngoài, sau này khi đã có đủ năng lực chống trả, đoạt được tự do, khắp tu chân giới lớn nhỏ hắn cũng chưa gặp qua một nhân vật nào như thế này, hành tung lẫn thuật pháp bí hiểm, cả chuyện hiện tại, cho dù tu chân giới mấy trăm năm sau cũng không gặp qua việc lạ như thế này.


Áo choàng đen sờ cằm, một chốc lại phất tay mỉm cười: "Đến vô tung đi vô định, không tên họ không xuất thân, đời đời kiếp kiếp du lãng. Ta chẳng là ai."


Ma Bắc Mạn: "..."


"Nhưng mà..." Gã ngập ngừng, ánh mắt xanh lập lòe nhìn lên thiên không, "Ta sống, chỉ để tìm lại cội nguồn của ta mà thôi..."


Sau đó tiến đến gần Ma Bắc Mạn, ngón tay lướt trong không khí, từng vòng khói đen lúc ẩn lúc hiện, "Ta tôn thờ kẻ mạnh làm chủ nhân. Muôn đời là thế. Ngươi làm chủ nhân của ta, ta cho ngươi như nguyện giết tất cả, hủy thiên diệt địa, sinh linh đồ thán. Đổi lại, ngươi chỉ cần cho ta máu của ngươi. Dù sao sinh mạng này ngươi đã không màng đến, khác gì cho ta?"


Quả nhiên là thế!


Ma Bắc Mạn hai mắt thị huyết dâng lên, hơi thở thả ra sát khí lăng lệ, nắm tay trong vô thức nắm chặt lại.


Bình sinh hắn ghét nhất bị kẻ khác dòm ngó, nhất là vì huyết thống, vì tất cả thứ trên người hắn. Thụy Thú toàn thân đều là bảo, hắn là một Thụy Thú bị nuôi như gia súc, đợi ngày chờ giết, tất cả trên người đều bị tận dụng triệt để cho loài người vô sỉ, lột da róc xương, chỉ cần là bảo, đều không màn đến nhân tâm.


Kẻ này có thể bắt hắn trả giá bằng linh hồn, bằng sinh mạng, nhưng đánh đổi từ cơ thể hắn, là điều tuyệt-đối-cấm-kỵ của Ma Bắc Mạn.


Người ra điều kiện này, Ma Bắc Mạn thề không giết cũng phải tru diệt.


Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, hắc bào nhân đã sai.


Gã càng sai, khi đi đến thế giới này.


Càng sai hơn, chính là chợn không đúng lúc xuất hiện.


Sai tuyệt đối, là chọc phải Ma Bắc Mạn.


Nhưng những điều này, phải không lâu về sau, khi đã phạm sai hết, hắn mới giác ngộ ra.


Chia vui cùng đồng chí hắc bào nhân.


_________


Tác giả: Tiểu kịch trường:


Hắc bào nhân: "Khà khà, thiên hạ này, ta muốn giết là giết, muốn hủy là hủy!" *Ngửa đầu cười lớn*


Khốc Tu: "Ta là đỉnh cao của đại lục!"


Quần chúng: "Muôn năm! Muôn năm!"


Ở một đỉnh phong xa xăm phủ kín mây mù...


Hệ thống: "Dạo này kênh truyền hình bị nhiễu gớm nhỉ? @[email protected]" *Bấm chuyển kênh*


TV: "Muôn năm! Muôn năm!"


Hệ thống: "Lão tổ? Uy? Uy? Lại ngủ quên???"


Mạn Mạn: *Híp mắt*


Hệ thống: "AHEHE~"


Mạn Mạn: *Tay vuốt bụng cho ai đó* *Trầm tư* "Dạo này A Sân hay khó ngủ với nóng tính, không biết làm sao đây? Aizzz"


Hệ thống: *Lặng lẽ nhìn sang Thần nhân duyên*


Thần nhân duyên vs Hệ thống: Quả nhiên chỉ chúng ta hiểu nhau!


Ai đó hừm khẽ xoay người...


Mạn Mạn: "Hệ thống!"


Hệ thống đáng thương âm thầm vặn volume lớn hơn một chút...


TV: "Muôn năm! Muôn năm!"


Thần nhân duyên vs Hệ thống: --__--....


Quả nhiên, chỉ có tiếng hoan hô thế này mới thỏa mãn được Lão tổ đại nhân.... --__--


Hoan hô cái gì, muôn năm cái gì.... chỉ khổ cho mấy người Hắc bào nhân, Khốc Tu rồi. Hôm nay chạy show quay trực tiếp thật khổ.


Show trực tiếp cái quỷ gì. Chỉ là trợ âm cho ai đó ngủ ngon... -_-


Hắc bào nhân vs Khốc Tu: Fuck My Life!


Đạo diễn (aka Mạn đế thần)
Biên kịch (aka Mạn đế thần)
Sản xuất phim(aka Mạn đế thần)
Tiêu đề: "Chúc vợ ngủ ngon!"
Diễn viên: Hắc bào nhân, Khốc Tu và N quần chúng.
Bối cảnh: Toàn đại lục.
_____


Tách chương nhé m.n
Chúc m.n đọc vui vẻ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi