NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VỐN PHẢN DIỆN

Diện Sân cảm nhận thân thể mỗ thú trong lòng cứng đờ, rất hài lòng nheo mắt lại.


Phía xa xa vài cụm khí tức yếu ớt của Nguyên Anh bùng lên, tiểu trấn một giây trước còn náo nhiệt ồn ào, giây sau đã lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng rên rỉ đè nén .


Hướng mắt nhìn đến tòa lâu rực rỡ bốn lầu ở trung tâm tiểu trấn, Diện Sân thoáng thu lại khí tức, áp lực như vũ bão nháy mắt mất đi hơn phân nữa, một số Hoán Cốt và Linh Huyết còn có thể trụ vững xung quanh cũng vì thế mà thở phào một hơi, tiếp đó là mấy tiếng lịch bịch vang lên như sung rụng, lũ lượt ngất hết.


"Không biết tiền bối từ đâu hạ giá đến Ngự Lâm Trấn nhỏ nhoi này của huynh đệ chúng ta?"


Phía xa vọng đến thanh âm già nua, khàn nhẹ. Diện Sân nhận ra thanh âm này là từ đỉnh tiểu lâu xuất ra, vì thế mỉm cười nhàn nhạt, không hề có ý tứ mở miệng trả lời, ngược lại một bước chân nâng lên, nháy mắt đã đứng trên không trung cao vời vợi nhìn xuống.


Diện Sân đến đây, chỉ có hai mục đích.


Thứ nhất, muốn tìm đến kẻ đã nhận số Linh Thạch thượng phẩm của lão bà kia, chỉnh người một phen. Vừa rồi lúc còn ở tiểu điếm, không cần tra xét cũng biết cái giẻ rách nát trong tay bà lão là cái gì, một miếng giẻ còn không lên được tới giá linh thạch trung phẩm, cớ gì bà ta lại bị bán với giá linh thạch thượng phẩm?


Thứ hai, Diện Sân không muốn thừa nhận lắm, nhưng đây là cố tình lấy một cái lý do củ chuối tới địa bàn nhà người ta kiếm chuyện... cướp ổ....


Đúng vậy. Lão tổ đại nhân sau một ngày tra xét ngọn núi này, cảm thấy địa hình địa lý rất hợp mắt, vì thế liền quyết định chọn chỗ này làm điểm dừng chân lâu dài chờ đợi chính kịch phát sinh, nề hà lại gặp phải một đám bè lũ tạp nham mới sáng bảnh mắt đã đến kiếm chuyện, rõ ràng là coi trời bằng vung, y lập tức nghĩ, cái ổ của mình đã bị người ta vào dẫm đạp đến thảm như vậy, cũng không cần quá dung từ cho bọn họ tọa chung một núi với mình.


Cho nên là, kiên quyết, nhất định phải dọn ổ hết lũ người phiền phức này đi, từ nay về sau độc chiếm một phương, xưng vương một cõi, không bị ai làm phiền.


Trọng điểm là không phải coi trời bằng vung mà là coi ngài bằng vung chứ giề...=^=...


Kế hoạch rất tốt rất đơn giản. Vì thế Diện Sân cứ thế liền làm. Hiện tại chính là tới túm gáy trùm khu à không người tọa trấn nơi này rồi đá đít bay thật xa...


"Tiền bối? Không biết huynh đệ Tạ mỗ có làm chuyện gì vô ý khiến ngài phật lòng? Thỉnh ngài nguôi giận thả cho người trong trấn một con ngựa..." Thanh âm khàn nhẹ lão niên kia lại lần nữa vang lên.


Diện Sân trên cao nhìn xuống, không sao cả mà nói: "Cũng chẳng có gì to tát, muốn đến đòi lại công đạo cho người quen thôi nga."


"Công đạo?" Thanh âm nghi hoặc, im lặng một lúc mới vọng lên: "Không biết tiền bối có thể lượng thứ cùng Tạ mỗ nói chuyện riêng không?"


Diện Sân không đáp lời, thân thể nhoáng cái đã xuất hiện trong nhã thính ở đỉnh tiểu lâu.


Người tự xưng là Tạ mỗ kia lúc này hãy còn đang ngồi xếp bằng, hai bên tay lão còn có hai người khác nhìn tuổi tác chạc nhau, bởi vì không ngờ Diện Sân không nói tiếng nào liền bất thình lình xuất hiện trước mặt, biểu tình từ nhăn nhó chuyển sang kinh ngạc một lúc vẫn chưa hết.


Đứng trong nhã thính rộng rãi, Diện Sân đảo mắt nhìn xung quanh, bày trí thanh lịch, không lòe loẹt như cái mã ngoài. Khẽ gật gật đầu, lại chuyển tầm mắt sang đánh giá ba người xếp bằng trên nhuyễn tháp.


Y hơi nhíu nhíu mi. Đảo mắt qua lại hai lượt mới đưa ra kết luận: Không hổ là Ngự Lâm Trấn, đây chẳng phải là Ba chàng lính Ngự Lâm trong truyền thuyết hay sao?


Khụ khụ...


Không thể trách Diện Sân liên tưởng tới cái hình ảnh đẹp đẽ này được.


Cứ nhìn ba người trên nhuyễn tháp mà xem, để râu kẽm theo bộ ba, trên đầu người ngồi giữa đội mũ cong vành còn đính thêm lông chim, áo trên người phông trắng không rõ chất liệu nhưng rõ ràng rất nhẹ rất mềm, cổ tay may túm làm bầu ra, viền bung như cánh hoa, phía dưới mặc dù không thể nói là chiếc quần đúng chất hiện đại Châu Âu những thời Phục Hưng, nhưng dạng quần rộng thắt dây rút, xếp li màu nâu gỗ vẫn rất khác biệt ở cổ đại.


Còn hai người bên cạnh... được rồi, Diện Sân thật ra nhìn mà rất cảm động... tính ra mà nói, thẳng cho đến hiện tại y đã biết là mình không cô đơn, nhìn xem nhìn xem, ăn mặc dị hợm như thế kia thì còn ra thể thống gì nữa?!


Chỉ thấy hai người đầu tóc cắt ngắn ngang vai, đuôi tóc xoăn như uốn, y phục bên ngoài đồng dạng màu trắng, bất quá sau lưng đính thêm một phần vải màu xanh dương, thêu hình chữ thập tựa như biểu tượng Ngự Lâm Quân y từng thấy trong phim ảnh trước đây.


Ngày đó nghe đồn đây là một bộ phim kinh điển, liền nổi hứng thú xem, cuối cùng bị cái tạo hình lạ lùng kia khắc sâu trong đầu, ấn tượng nhất vẫn là những lúc vung kiếm đánh nhau.


Diện Sân lúc đó còn nghĩ, kiếm pháp gì mà đánh chả khác múa lụa vậy? Lùi lùi tiến tiến chọt chọt gạt gạt, thật hao phí thời gian.


Hệ thống nãy giờ đang im lặng trong thức hải cũng một bộ tê liệt. Ngự Lâm Trấn cũng không có gì quá đáng chú ý, nhưng người chấn tọa lại khiến cho cả cái trấn này thật cmn vi diệu...


Cuối cùng thì, thật ra phong cách của Lão tổ đại nhân vẫn còn thời thượng chán? Ò.O ?


"Tiền bối?" Lão đầu ngồi khoanh chân ở giữa tư thế vẫn không hề thay đổi, chỉ là dưới con mắt tìm tòi nghiên cứu trắng trợn của ai đó có muốn giả ngu cũng không được, liền trợn mắt lên chống lại con mắt của y, dò hỏi gọi một tiếng.


Diện Sân khẽ khụ nhẹ, phát hiện ra mình hơi mất lịch sự liền thu lại ánh mắt, đảo mắt qua bên cạnh sau đó không vội không chậm ngồi xuống một cái ghế gỗ mun đen, một tay gác lên bàn, một tay lại đặt trên lưng Ma Bắc Mạn đang ngoan ngoãn nằm trên đùi vờ như một con gấu bông vô hại.


"Thật bất kính, tiền bối thứ lỗi cho, lúc nãy huynh đệ chúng ta đang hợp lực trùng kích đỉnh cấp, bất thình lình bị khí thế của ngài làm phản phệ, tinh huyết rối loạn, hiện tại chúng ta đang phối hợp làm tan đi tinh huyết bị vỡ trong người, không thể xuống giường bồi tội cùng ngài."


Lão đầu ngồi giữa ngoài khóe miệng nhúc nhích còn lại toàn thân quả nhiên không hề động đậy, cười làm lành khách khí hướng Diện Sân ngồi giữa phòng mà nói.


Y nhún vai, không quá quan tâm, hai mắt đảo vòng nhìn ngó xung quanh mặc dù từ nãy đến giờ đã sớm nhìn đến thuộc lòng.


Địch bất động ta bất động, địch động ta vẫn bất động.


Diện Sân chính là rất rảnh rỗi để chờ chủ nhà mở miệng trước. Đều sớm nói, trong giao dịch, bên nào mở lời trước bên đó chắc chắn sẽ lép vế không phải sao?


Cuối cùng, sau một tuần trà, khí thế Diện Sân mặc dù đã thu liễm bất quá vẫn ảnh hưởng rất mạnh đến tinh thần người khác, còn chưa nói đến ba người kia chính là nghênh diện tiếp nhận uy áp.


Hai người ngồi hai bên lão đầu áo trắng hai mắt nhắm nghiềm, mồ hôi vã như mưa lăn qua cằm xuyên vào trong lớp áo trong, thậm chí đỉnh đầu còn bốc lên một luồng sương trắng.


Còn lão đầu ngồi giữa, theo Diện Sân nhìn ra được, người này tu vi cao nhất, đã sớm đạt đến ngưỡng nửa bước vào nguyên anh đỉnh phong, bất quá có lẽ dưới uy áp bùng phát không kịp phòng bị cũng là người bị phản phệ nặng nhất đi. Chỉ thấy lão đầu ngoài việc trán toát mồ hôi, bàn tay đang đối với bàn tay hai người khác cũng run lên cầm cập, từng giọt mồ hôi theo trán lăn xuống mi mắt, lăn xuống hõm cổ, từ vai đến thân mồ hôi cũng lớp lớp thấm vào y phục.


Diện Sân nhìn nhìn khóe môi tím bầm của lão đầu, biết sớm muộn người này cũng sẽ không nhịn được mà phun ra máu, để tránh tình trạng khó xử đó, sẽ ảnh hưởng đến thị giác, y liền lặng lẽ theo không khí truyền ra một chút xung động, một luồng linh lực hệ mộc trong suốt cứ thế vô thanh vô tức chảy xuôi vào đỉnh đầu ba người.


Ma Bắc Mạn yên lặng làm ổ trên đùi y, cảm nhận được linh lực dao động cực nhỏ liền ngẩng đầu lên, chạm phải góc cằm thon gọn của y, trong lòng thầm than.


Sư tôn trên người quả thực là sâu không lường được, tựa như một tòa bảo tàng khổng lồ chôn dưới biển sâu, cho dù ngươi ước lượng cỡ nào, vẫn vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấu được bên trong đó có huyền cơ gì. Lúc nãy lần đầu tiên cảm nhận được uy áp của y, mặc dù không hề bị ảnh hưởng gì, Ma Bắc Mạn vẫn tự theo phòng vệ của bản thân mà tra xét, kinh ngạc nhận ra, khí thế này cuồn cuộn không dứt, có loại áp đảo trên cả Hóa Thần kì.


Đời trước ít nhất cũng đã chiến với Khốc Tu khi ấy đã là đệ nhất cường giả Hóa Thần trên đại lục, bản thân cũng từng là Hóa Thần, cái khí thế đó Ma Bắc Mạn hiển nhiên rất quen thuộc, nhưng một khắc chạm đến luồn uy áp vô hình bá đạo kia, linh hồn kì Hóa Thần như Ma Bắc Mạn vẫn rúng động không thôi.


Tựa như một con báo con đối diện với chúa tể, nhỏ bé mà yếu ớt. Cái vuốt nhỏ cào tới cũng chẳng làm đối phương rụng nổi một cọng lông...


Trên Hóa Thần là Pháp Thánh... chẳng lẽ, sư tôn là Pháp Thánh trong truyền thuyết? Bất quá vô lý, trong lịch sử tu chân của đại lục Thánh Linh, một khi bước chân vào Pháp Thánh chính là phải chịu quy tắc ràng buộc của thiên đạo trên đại lục, đại lục này không đủ sức hứng chịu sức phá hoại của một PhápThánh, vì thế một khi thoát xác Hóa Thần trở thành Pháp Thánh, bắc buộc phải phi thăng lên một vị diện cao hơn.


Mặc dù hắn không để thiên đạo vào mắt, nhưng một số thứ đã là quy tắc trật tự, hắn vẫn không thể xem thường.


Ma Bắc Mạn tự tìm một cái lý do lý giải nghi hoặc trong lòng, có lẽ, sư tôn nhà hắn là đỉnh cấp Hóa Thần đi?


Nguyên Anh cách Hóa Thần còn có một tầng Độ Kiếp, ba tên Nguyên Anh này đối diện với Diện Sân cho dù y không cố ý phóng ra uy áp, vẫn sẽ cảm thấy không thở nổi là chuyện hiển nhiên.


Mà trong lòng ba người "Ngự Lâm quân" kia, đã sớm nước mắt chảy thành sông.


Đây là cái gì vậy, người ta chỉ là hợp ngày đột phá, thế quái nào lại thỉnh đến một sát tinh a?


Độ Kiếp quả nhiên rất khủng bố!


QAQ....


________


Tác giả có lời muốn nói:


Chương trước nhầm một chút phần cấp bậc tu luyện, theo hệ thống của mỗ chỉ gồm Luyện Khí, Hoán Cốt, Linh Huyết, Nguyên Anh, Độ Kiếp, Hóa Thần và Pháp Thánh. Không có TRúc cơ, thế mà từ mấy chương trước cứ nhầm thành Trúc Cơ. Một lát mỗ sẽ sửa lại hết, mong các bạn thông cảm.


XD ngâm truyện quá lâu ngâm đến muốn quên luôn. :3 Chúc bà con đọc truyện vui vẻ.


Từ nay sẽ tập trung vào phát triển tình huống, lúc trước quá lan man khiến mạch truyện bị loãng đi quá nhiều QAQ.


Về sau mong các bạn nhiệt tình góp ý cho mình nhé. :'3


Cuối cùng, sau bao nhiêu bão táp diềm hàng của mỗ mẹ ruột, Diện Sân Lão tổ cũng có một ngày được "ngầu lòi" theo đúng nghĩa trong nguyên chương :3 khụ khuh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi