NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VỐN PHẢN DIỆN

Chín ngày chín đêm nung thân, chuyện nói ra quả thực là kinh dị.


Đều nói nung là nung kiếm đúc kiếm, nào có bao giờ nghe đến việc nung thân đúc thân?


Ngày thứ chín, hừng đông dưới màn mưa như trút tầm tả, ẩm ướt cùng lạnh lẽo phủ khắp sâm lâm đại địa mà ló dạng.


Theo một tia sáng trong vắt xuyên thấu kia, bầu trời xám xịt mấy ngày rốt cuộc mây tan mưa tạnh, dần dần sáng sủa, không khí mang theo hơi ẩm đọng lại một lớp màng trôi nổi trên hư không, sắc xanh càng thêm sẫm màu.


Cầu vồng phía xa chân trời lóa mắt xuất hiện, cánh chim sải rộng bay từng đàn, réo rắt khắp khoảng trời bao la.


Vòng phòng hộ trong suốt bao bọc trên đỉnh đầu Diện Sân cũng chậm rãi tán đi, không khí mát lạnh nháy mắt lùa vào, lấp đầy phế phổi.


Lúc này y ngồi xoay lưng lại với ánh mặt trời, khoanh chân ngồi thiền, hai mắt nhắm lại hít sâu một hơi, mở mắt ra liền rơi vào Ma Bắc Mạn đối diện mình.


Mi mục tĩnh lặng, ngũ quan tinh xảo, tiểu hài đồng tuổi nhỏ lại lộ ra phong thái thanh tao xuất trần, anh tuấn phi phàm, một khi lớn lên chính là một cái lam nhan họa thủy, mị lực mười phần.


Y nheo mắt nhìn viên châu vẫn đang xoay tròn chậm rãi trên đỉnh đầu Ma Bắc Mạn, linh khí ngũ sắc tụ hợp quanh thân, quang mang oánh nhuận no đủ, từng chút một chải chuốt qua lại khối linh hồn kia của Ma Bắc Mạn.


Cùng lúc này, ít linh thạch dùng để bày trận cũng vang lên vài tiếng 'răng rắc' rất nhỏ, linh khí sung túc bên trong đều sớm đã táng lạc không còn, chúng chẳng mấy chốc đã biến thành những khối đá tầm thường không có giá trị, dưới sức ép của trận pháp, thậm chí còn vỡ vụn ra, théo gió bay đi, hóa thành hư vô.


Toàn thân Ma Bắc Mạn dưới trùng tu bạo lực, được máu của Diện Sân dung hòa từ xương cốt cho đến da thịt, tóc tai, mỗi một tế bào đều như hoàn sinh trở lại, sức sống tràn trề, trong sáng thanh thuần, tựa như được cam lộ gột rửa không ngừng, một chút tạp chất, dị trạng đều theo ngọn lửa nung cháy mà đào thải ra ngoài.


Ma Bắc Mạn như một thanh kiếm chí phẩm, dưới nung nóng dồn đập không ngừng, trở nên một thân cường hãn, tinh lượng mười phần, về một mặt nào đó được dung hóa cùng với máu của người siêu việt tu luyện như Diện Sân, đã có chút cốt cách nước lửa bất xâm, da thịt khỏe mạnh, lực hồi phục tăng lên, xương cốt mạnh mẽ hơn hẳn người khác.


Hắn hai mắt nhắm nghiềm, khối thân thể chưa dung nhập lại cùng thần hồn, liền không khác gì vật chết, ngay cả hô hấp cũng không có.


Trên mặt thân thể y đã xem như ép buộc thành công. Bất quá thần hồn...


Diện Sân nhíu mi, nâng tay thu hồi viên châu đang xoay tròn trên không, hai tay nâng lên giữa ngực, áp lại, viên ngọc xoay tròn giữa khoảng trống hai lòng bàn tay. Diện Sân nhắm mắt, thả ra thần thức khủng bố cuồn cuộn dò xét vào, lại bất ngờ gặp một tầng ngăn trở.


Chỉ có thể thăm dò khái quát, thần hồn bị hao tổn ban đầu không rõ nguyên nhân của Ma Bắc Mạn đã được tu bổ lại, nhưng ở một mặt sâu hơn trong thần hồn của hắn, lại có một vết rạn mơ hồ.


Diện Sân khó hiểu nhăn lại mày. Y cũng không rõ, một tu sĩ siêu phàm thoát tục, đứng trên cả mọi cảnh giới như y, muốn dụng công tu bổ lại một mảnh thần hồn nhỏ nhoi, cớ gì lại có thể sơ sót một vết nứt này? Không những thế, bản thân mình muốn thăm dò vào trong, lại luôn bị một tầng màng mỏng quái dị ngăn trở, bằng mọi giá đều không cho thần thức của Diện Sân vượt qua giới hạn, tiến nhập vào sâu hơn.


Diện Sân cũng rất bất đắc dĩ, y thu hồi thần thức, mặt mũi không tốt lắm nhìn chằm chằm vào hạt châu oánh nhuận trên tay.


Thần hồn của tu sĩ là thứ yếu ớt cũng như chí mạng nhất, một khi cưỡng ép xâm nhập vào, thương tổn tạo ra có thể là được không bù nổi mất, trừ phi người đụng đến khối thần hồn này có dụng tâm Sưu Hồn muốn hút sạch mọi kí ức trong đó, nếu không không muốn ảnh hưởng đến thần trí, cũng như thiên phú của người tu chân kia, liền nhất quyết không thể để một chút trầy xước mảy may nào lưu lại trên khối thần hồn mỏng manh.


Diện Sân cũng ý thức được điều này, không muốn biến đồ đệ nhỏ thành một đứa ngốc phế vật, thì không thể cường ngạnh tổn hại đến thần hồn của nó được.


Một vết rạn mỏng manh mà thôi, dù sao, bằng vào một thân nung tẩy tuyệt thế kia, cùng với thần hồn no đủ, Diện Sân hoàn toàn tin tưởng chút vết xước đó cũng chẳng thể nào cản chân Ma Bắc Mạn bước lên đỉnh nhân sinh.


Huống hồ, còn có một sư tôn kiệt xuất là y ở phía sau dạy dỗ?


Nghĩ như thế, liền chẳng có gì đáng lo.
Diện Sân nâng tay, viên châu bay đến gần trán Ma Bắc Mạn, dừng ở phần mi tâm thản nhiên sáng bóng kia, ngón tay y thả ra chút pháp lực, sương trắng mênh mông se thành một đường chỉ, quấn quanh viên châu to tầm quả nho, linh lực như chỉ luồn kim xỏ qua hạt châu, sau đó từng chuỗi từng chuỗi bay ra, mang theo thần hồn của Ma Bắc Mạn, chậm rãi từng chút một thâm nhập vào mi tâm của hắn.


Đợi đến khi toàn bộ thần hồn được Diện Sân tỉ mỉ đưa lại về cơ thể Ma Bắc Mạn, mặt trời cũng đã sớm dựng trên đỉnh đầu, bóng của hai người thu lại thành một cụm nhỏ tối đen trên mặt đất.


Vào lúc một tia thần hồn cuối cùng dung nhập vào thân thể, Ma Bắc Mạn như là chìm lâu dưới đáy biển được nhô lên khỏi mặt nước, vùng ngực hóp lại, một hơi hít mạnh vào, hai mắt nhắm nghiềm cũng mở choàng ra, có chút choáng váng không nắm được tiêu cự.


Đầu óc mơ hồ trong một khoảng rất dài, dòng suy nghĩ hỗn độn tất cả chỉ có một màu trắng xóa.


Hô hấp từng ngụm hít vào, hắn cứ ngồi tại đó hít sâu từng hơi, trán nổi gân xanh, đồng tử huyết hồng mở trừng trừng như vậy tận nửa canh giờ.


Cho đến khi lấy lại được tinh thần, chút kí ức cuối cùng khi còn tỉnh táo liền trôi ngược trở lại, đợi cho hắn hoàn hồn, Diện Sân đã sớm rời đi không thấy bóng dáng, trên đỉnh đầu hắn lại vắt lên một bộ y phục.


Ngón tay Ma Bắc Mạn nhúc nhích, cảm giác xương cốt co rút liền phát ra tiếng rắc thật nhỏ, hắn khó khăn nâng lên tay trái, mỗi lúc nâng cao liền mỗi lúc chậm lại, ngón trỏ móc lấy y phục, kéo xuống khỏi đầu, cánh tay vô lực theo buông xuống liền đặt phịch xuống đất, không tí cảm giác.


Ma Bắc Mạn khẽ nhíu mi, chưa bao giờ cơ thể cảm thấy không đồng nhất với ý muốn như vậy, dường như mỗi một cử động đều rất chậm chạp khó khăn, tựa như trong cung phản xạ có một đoạn đứt mạch khiến chúng truyền đến cơ thể rất chậm.


Ngồi trì trệ trên mặt đất một lúc, Ma Bắc Mạn cúi đầu nhìn thân thể hài đồng không một mảnh vải che thân của mình lúc này, gió lùa vào bỗng rùng mình một cái vô cớ, hẵn liền vội chống tay nâng người, nặng nhọc đứng dậy.


Bước chân tập tễnh nhích từng cái, xoay người hướng đến Bồng Lai Cảnh đi xuống, vừa đi vừa mặc từng lớp y phục. Bởi vì tay chân không linh hoạt mà quần áo nhăn nheo xốc xếch, nhìn có chút chật vật.


Nhưng mặc kệ cơ thể có không thích ứng như thế nào, trên đoạn đường ngắn trở về Bồng Lai Cảnh, Ma Bắc Mạn không khỏi trừng mắt thất thần mấy lần.


Sau khi tỉnh táo tìm lại được suy nghĩ, Ma Bắc Mạn đã dò xét cơ thể mình một lần, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mỗi một tế bào, đều như thoát thai hoán cốt, thoát tục thành tiên.


Khối thân thể xơ mướp rách nát không khác gì như Diện Sân so sánh, lại bất ngờ, trở nên trác việt như vậy, Ma Bắc Mạn nhất thời có chủ kinh hoảng, lại mừng rỡ...


Hắn hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn ngập khoang bụng, cả người như tắm qua ca lộ, chưa bao giờ cảm thấy sinh mạnh tràn trề như lúc này, căng mọng trẻ trung như lúc này.


Đây, mới đúng là trọng sinh chân chính!
________


Tác giả có lời muốn nói: Đêm khuya thanh vắng không ngủ được, mày mò viết một chương. Thứ 2 tác giả đi quân sự, bắt đầu thời kì ép mỡ đáng thương~


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi