- Thường Túc, đi xem người mới vừa rơi vào bẫy là ai!
Nam Cung Tương nhìn ngang, nói với Thường Túc ở phía sau.
Đến đây, Thường Túc cũng nghe ra ý của Dung Khinh Vũ, tiện đà chẳng những không thông cảm cho Dung Khinh Vũ mà ngược lại lại càng phẫn nộ thêm. Dung Khinh Vũ dám hoài nghi Vương gia nhà hắn! Vương gia nhà hắn làm sao có thể làm ra chuyện hạ lưu đê tiện như vậy? Hơn nữa, lúc trước là Vương gia từ bi chủ động muốn kết hôn với người không ai dám rớ là nàng ấy mà!
- Không, chắc chắn đó chính là hái hoa tặc Dung tiểu thư muốn tìm, Dung tiểu thư tự đi mới đúng! Chức trách của Thường Túc là bảo hộ Vương gia!
Thường Túc không tình nguyện mở miệng, không hề có ý muốn rời đi. Tuy rằng hắn là người hầu của Vương gia, nhưng cho dù làm trái Vương gia sẽ phải chịu trừng phạt thì cũng không có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Mỹ nam Vương gia nhà bọn họ còn đang tắm nha, sao Vương gia có thể đuổi hắn đi mà một mình ở lại đối mặt với người uy hiếp đáng gờm này?
Dung khinh vũ là ai? Đó là người xui xẻo nhất Đông Sở, ai đụng trúng nàng đều không hay ho!
Mà nãy giờ Thường Túc vẫn rất hoài nghi, Dung Khinh Vũ có phải mù thật hay không.
- Thường Túc!
Nam Cung Tương nhẹ giọng trách cứ, tựa hồ cũng không buồn lo vô cớ như Thường Túc.
- Thôi không cần, có lẽ... Hiền vương hy vọng người này lưu lại!
Dung Khinh Vũ lúc này mở miệng, khóe môi cong lên cười nhìn không rõ hàm xúc.
Đến đây, trong lòng đã xác minh được đáp án cần biết. Nói xong, hơi xoay người, đang chuẩn bị đề khí rời đi. Lúc này đột nhiên cảm giác được một kỳ hương, Dung Khinh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay lại.
Nam Cung Tương đang bực mình vì lời Dung Khinh Vũ nói, mắt thấy Dung Khinh Vũ xoay người, nghĩ đến nàng phải rời khỏi, thì đã thấy nàng đột nhiên lại vòng lại hướng về phía mình. Mà sắc mặt không hề biến đổi như thường tại đây trong nháy mắt xoay người này như nổi lên kinh đào hãi lãng.
Ngón tay xinh đẹp của Dung Khih Vũ chạm vào băng mắt của mình, trong nháy mắt đó, Nam Cung Tương nghĩ Dung Khinh Vũ sẽ mở băng mắt ra. Lúc đó, Nam Cung Tương đờ người, trong lòng kinh nghi là: chẳng lẽ nàng thật sự giả mù!? Đương nhiên cũng không quên mình bây giờ còn trần như nhộng ngâm ở trong nước...
- Dung Khinh Vũ ngươi...
Thường Túc cũng phát giác Dung Khinh Vũ hành động, vội vàng quát bảo ngưng lại.
Nhưng trước khi Thường Túc nói xong, Dung Khinh Vũ đã dừng lại động tác. Hé băng mắt ra một chút, đôi mi thanh tú hơi cau lại. Bão táp không bao lâu, Nam Cung Tương đã khôi phục bình tĩnh.
Khí nước bốc lên quá dày, hơn nữa nàng còn mang băng che mắt cho nên Nam Cung Tương cũng không hoàn toàn thấy rõ dung mạo của Dung Khinh Vũ. Nhưng giờ khắc này, Nam Cung Tương lại cảm giác được Dung Khinh Vũ tản mát ra nồng đậm thất vọng.
Thất vọng? Đối với chuyện phát giác được sự thất vọng này Nam Cung Tương không khỏi kinh ngạc.
- Không biết dược liệu trong bồn tắm của Vương gia có phải là do người của Vương gia phân phó?
Đột nhiên Dung Khinh Vũ hỏi, trái tim cũng đập nhanh dị thường.
Kỳ hương vừa rồi rất quen thuộc. Tuy rằng chỉ nháy mắt liền bao phủ dưới hơi nước nồng đậm và dược liệu, nhưng nàng vẫn nghe thấy.
Theo kinh nghiệm biết hắn từng làm nghề y mà phân tích. Hương khí này căn bản không thuộc về bất kì dược liệu nào, mà chính là mùi thơm trên cơ thể của ai đó dây vào!
Có phải là hắn hay không, có thể hắn sống lại rồi hay không, cũng là dược y giống kiếp trước?
Nàng tin tưởng ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Kiếp trước, cho dù bộ dạng mình giống tỷ muội của mình hắn đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng. Đơn giản là hắn biết rõ ánh mắt của nàng, mà nay ánh mắt của nàng đã không nhìn thấy nữa.
Ông trời có phải khiến cho nàng tìm lại hắn hay không? Còn hắn, vẫn còn khắc cốt ghi tâm mà yêu nàng chứ?
Cho nên mới để lại kỳ hương duy nhất thuộc về hắn cho nàng tìm kiếm?
Bắc ... có phải hay không, có phải hay không?
Đối với câu hỏi đột nhiên Dung Khinh Vũ đặt ra, Nam Cung Tương hơi ngạc nhiên. Kỳ thật đối với một loạt hành vi gần như vô lễ của nàng hôm nay hắn hoàn toàn có thể không cần để ý tới. Nhưng ma xui quỷ khiến Nam Cung Tương trả lời theo bản năng:
- Rất nhiều dược liệu ở đây đúng là hiếm thấy, nên đều là phụ hoàng phái ám vệ phụ trách sưu tập để chữa bệnh cho bổn vương.
- Vậy ám vệ kia có phải có một kỳ hương có thể kéo bướm đến?
Dung Khinh Vũ vừa nghe vội vàng truy vấn. Khác với lạnh nhạt khi nãy, trong giọng nói khó nén được kích động và vội vàng.
Nam Cung Tương thấy vậy, cũng là mâu quang kinh ngạc chợt lóe. Chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh. Nâng lên đôi mắt yêu dã, mâu quang lạnh lẽo nhìn về phía Dung Khinh Vũ. Tựa hồ như tìm kiếm cái gì đó trên mặt nàng mà không có tiếp tục trả lời vấn đề.
Còn Dung Khinh Vũ thì vẫn chưa ý thức được mình đang hỏi chuyện về một nam nhân khác trước mặt vị hôn phu của mình. Mà chỉ một mặt kích động vì kinh hỉ điều mà hôm mình đã phát hiện.
Thường Túc nhìn chủ tử nhà mình, không có lên tiếng. Trong lòng lại kỳ quái Dung Khinh Vũ đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Nhất thời tất cả đều lâm vào trầm mặc.
- Triều đình chỉ sợ không ai không biết, Thống lĩnh ám vệ Bắc Lưu Đình từ nhỏ có mang kỳ hương. Bổn vương nghĩ người Dung tiểu thư hỏi hẳn là Bắc Thống lĩnh đi!
Tuy rằng Dung Khinh Vũ không có tiếp tục ép hỏi nữa, nhưng Nam Cung Tương cảm giác được Dung Khinh Vũ chờ mong, nhịn không được mà đáp thêm.
- Bắc... Lưu Đình?!
Dung Khinh Vũ không lưu loát phun ra ba chữ, tim đập kịch liệt. Chính là người ngày đó thay Hiền vương truyền tấu chương!
Lúc ấy nàng không khoẻ cho nên đi trước, lại thật không ngờ người kia lại là dược y. Nếu lúc ấy ở lâu một khắc nữa nàng có thể gặp hắn, phân cho rõ cũng tốt! Nhưng, nàng đã bỏ lỡ!
Mà biết người tồn tại coi như là một tin tức tốt rồi. Nhưng trong tiềm thức Dung Khinh Vũ vẫn không dám ôm hy vọng quá lớn, vì sợ hy vọng càng lớn đến lúc đó thất vọng sẽ càng lớn. Mà nỗi nhớ sâu thẳm này sẽ khiến cho nàng không chịu nỗi vỡ tan nếu không phải.
Cho nên, không bằng phá hỏng hết thảy ngay từ đầu.
- Đa tạ!
Dung Khinh Vũ suy nghĩ một hồi, bình phục cảm xúc xong mới mở miệng. Sau đó muốn rời khỏi, nghĩ biện pháp đi tìm người kia. Mới vừa đi một bước, rồi lại dừng lại, mở miệng:
- Vương gia, dược liệu của ngài... dường như có hai vị thuốc trộn lẫn vào nhau. Tuy rằng hai loại dược này tương tự, nhưng nếu trộn vào thì hiệu quả trị liệu sẽ không còn!
Nói xong cũng không trông nom người phía sau có bao nhiêu kinh dị, đề khí bay đi.
"Keeng." Cùng một lúc khi Dung Khinh Vũ vừa bay lên, một bóng đen vừa phủ đầu xuống, đâm kiếm vào người Dung Khinh Vũ.
- Người đâu, có thích khách...!
Thường Túc thấy một bóng đen xông vào, lúc này gọi to, quần áo trong tay lập tức đưa cho Nam Cung Tương còn đang ngâm nước. Mà lại quên ở trong phòng tắm là cấm địa của Nam Cung Tương, ngoại trừ Vương gia và người hầu bên người thì ám vệ không được phân phó cũng không được xông vào.
Cũng không thấy Dung Khinh Vũ kinh hoảng, tựa hồ đã sớm dự đoán được phía trên có người, khi vừa bay lên, đầu ngón tay bắt một cánh hoa đỏ che ở trên đầu.
Một kiếm hắc y nhân lao xuống lại bị một cánh hoa ngăn lại. Khi thấy được màu đỏ tươi kia hắc y nhân cho là mình hoa mắt.
Một cánh hoa sao có thể cản được kiếm thế của hắn?
Nhưng hắn quả thật không có đâm đến Dung Khinh Vũ, kiếm phong nhanh quay ngược trở xuống. Thích khách và Dung Khinh Vũ xoẹt ngang qua xong, hắc y nhân không có tiếp tục bức giết Dung Khinh Vũ nữa, mà là chuyển hướng sang Nam Cung Tương còn ngồi trong bồn tắm.
Dung Khinh Vũ vừa mới lao ra khỏi phòng tắm, phán đoán tiếng của kiếm khí và chưởng phong từ phía sau. Mục tiêu người này rõ ràng không phải nàng!
Cùng lúc đó lại có mấy hắc y nhân từ cửa, cửa sổ lần lượt vọt vào phòng tắm, càng chứng minh mục tiêu chính là Nam Cung Tương.