Nam Cung Tương đã đẩy Thường Túc ra, khó khăn dựa vào tường, bộ dáng tâm ý đã quyết.
Tuy Dung Khinh Vũ không thấy, nhưng cũng ước chừng được tình huống. Nàng cau mũi, mở miệng:
"Chỉ sợ xe lăn của vương gia không thể dùng. Nếu ngài không ngại..." chưa nói xong lại bị ngắt lời.
"Ngài muốn vương gia lên xe của ngài? Nếu không phải đụng mặt ngài, thì sao chúng ta xui xẻo như vậy. Vậy mà ngài còn muốn vương gia lên xe của ngài? Dung Khinh Vũ, cuối cùng ngài có âm mưu gì?" Thường Túc mới nghe nửa lời của Dung Khinh Vũ, trực giác cho rằng Dung Khinh Vũ muốn vương gia lên xe ngựa Dung gia nhà bọn họ mà kích động quát lớn, che chắn trước mặt Nam Cung Tương.
Tư thế đó giống như sợ Dung Khinh Vũ đi cướp người.
"Cái gì mà gặp tiểu thư chúng ta mới xui xẻo? Mối mọt dưới bánh xe nhiều như vậy ngươi không thấy sao? Có liên quan gì đến tiểu thư nhà ta chứ? Các người bị nạn gặp được tiểu thư nhà chúng ta thì phải cảm kích mới đúng, thật sự không biết phân biệt tốt xấu!
Vương gia cách chức ngươi là đúng! Không có điêu nô như ngươi theo bên người, thì vương gia các người mới không có bị hủy hoại danh dự. Lại còn khiến người khác mê tín dị đoan, hèn nhát, khiến người khác không nhận ra đây lại là Hiền vương nổi danh thiên hạ!"
Vốn đã không thích nghe những lời chê bai thường thấy, Dung Hoan vừa nghe Thường Túc nói, nàng tức giận mà lớn tiếng. Rồi nhảy xuống xe ngựa, chống nạnh chỉ bánh xe bốn phía, mắng Thường Túc.
Thường Túc còn muốn mắng lại, nhưng vừa nghe Dung Hoan nói mới nhìn lại bánh xe dưới đất. Rồi sau đó nghẹn lời thật. Quả nhiên, một hàng mối lục tục bận rộn trong bánh xe, trốn đi nơi tối tăm hơn.
"Nếu Dung tiểu thư không ngại, bổn vương sao có thể ngại được. Vậy phiền toái Dung tiểu thư mang bổn vương đi một đoạn." Nam Cung Tương nói. Không quát bảo Thường Túc ngừng lại nữa. Nhưng thấy hắn bị Dung Hoan nói đến nghẹn lời, cũng không nói thêm gì.
Mà chỉ vài câu ngắn ngủi, sắc mặt Nam Cung Tương đã tái nhợt, tựa hồ việc đứng rất khó khăn. Liễu yếu nghênh phong, từ này rất thích hợp để hình dung Nam Cung Tương.
Môi Dung Khinh Vũ run run, đương nhiên nghe ra Nam Cung Tương lực bất tòng tâm. Nhưng trên thực tế, nàng chỉ định bảo Dung Hoan đến cửa hàng lân cận tìm giúp Nam Cung Tương một cỗ kiệu mà thôi. Chỉ là, tình hình phát triển trước mắt bị bóp méo.
Nam Cung Tương chủ động yêu cầu lên xe của nàng, nếu nàng cự tuyệt có phải là làm khó hắn hay không?
Tuy rằng nàng cũng không thích vị hôn phu trên danh nghĩa này, nhưng nàng cũng không ghét hắn. Hơn nữa, nàng biết vị vương gia này tuy ko thường xuyên vào triều vì sức khỏe, nhưng lại thường đến Toàn Cơ Các làm việc. Mà Toàn Cơ Các từng là nơi người đó tạo ra.
Năm xưa, người đó biết được rất nhiều kiến thức hiện đại từ nàng. Từ đó suy một ra ba, kiến tạo ra rất nhiều dụng cụ hay vũ khí có lợi cho xã hội phát triển. Nhưng sau đó, và nhiều năm sau, kỹ thuật của người đó đều phủ đầy bụi. Mãi cho đến khi vương gia ốm yếu trước mắt và Tư Mã Vân Lang tham gia, rất nhiều thứ được họ thừa kế lại và tiếp tục phát triển. Cho nên, tận đáy lòng nàng vẫn có chút cảm kích Nam Cung Tương. Và đó cũng là lý do nàng hay nhượng bộ Tư Mã Vân Lang, bởi vì Tư Mã Vân Lang giúp Nam Cung Tương, bọn họ giúp nàng làm những việc nàng không biết làm.
Chỉ dừng một lát, Dung Khinh Vũ mở miệng: "Hoan Hoan, còn không mau đỡ vương gia lên xe."
"Vương gia!" Thường Túc thấy thế, hoảng hốt.
"Bổn vương gọi ngươi chưa?" Nam Cung Tương liếc Thường Túc.
Và Thường Túc biết, Nam Cung Tương chẳng những không hài lòng, mà còn đang tức giận. Thường Túc phi thường buồn bã. Vương gia giận hắn vì Dung Khinh Vũ!
Quả nhiên Dung Khinh Vũ là tai họa lớn! Nghĩ vậy, Thường Túc trừng mắt nhìn Dung Khinh Vũ an tọa trên xe ngựa không xa, đằng sau lớp sa mạn mờ mờ. Giọng nói đầy ủy khuất: "Vậy hãy để Thường Túc đỡ vương gia lên xe, sau đó thuộc hạ sẽ gọi Thường Tinh đến."
Nam Cung Tương nghe xong, không cự tuyệt, hắn dừng một lát, đỡ lấy tay Thường Túc đưa tới.
Bên trong xe của Dung Khinh Vũ coi như là rộng rãi, sáu người ngồi còn được.
Nhận lệnh Dung Khinh Vũ, Dung Hoan giúp Thường Túc, tả hữu hai bên đỡ Nam Cung Tương lên xe, an trí ngồi đối diện Dung Khinh Vũ.
"Vương gia, thuộc hạ đi lấy đệm ngồi cho ngài." Dứt lời, Thường Túc định quay lại xe ngựa cũ.
"Không cần đâu." Nam Cung Tương vừa ngồi xuống là mở miệng, còn trong mắt lại ngạc nhiên. Cái đệm này..
"Vương gia..." Thường Túc lo lắng gọi, nhìn Nam Cung Tương. Lại phát hiện hai má Nam Cung Tương đỏ lên, không khỏi kinh ngạc. Trực giác lại cho rằng vương gia bị bề ngoài Dung Khinh Vũ mê hoặc. Vương gia không muốn biểu hiện yếu ớt trước mặt Dung Khinh Vũ cho nên cự tuyệt hắn đi lấy đệm ngồi.
"Dung tiểu thư, đệm này..." Nam Cung Tương không để ý đến Thường Túc, mắt sáng lấp lánh nhìn Dung Khinh Vũ.
"Vương gia muốn đến Toàn Cơ Các hả?" Dung Khinh Vũ ngắt lời Nam Cung Tương, hỏi lại.
Thường Túc nghe được cảm thấy kỳ quái, theo bản năng sờ đệm trên xe này. Sờ rồi mới biết đệm này chẳng những rất mềm, hơn nữa còn co dãn. Cái đệm xếp thành tầng tầng lớp lớp kia không thể so sánh với. Thường Túc cũng không khỏi trở nên ngạc nhiên nhìn xe Dung Khinh Vũ.
Nam Cung Tương thấy Dung Khinh Vũ cố ý nói sang chuyện khác, hắn chớp mắt, khẽ ừ đáp lại.
"Vừa lúc hạ quan cũng định đến đó. Không biết vương gia có thể cho hạ quan vào Bát Âm Lâu hay không? Đến lúc đó, nghi vấn vừa rồi của vương gia hạ quan sẽ giải đáp."
"Dung tiểu thư muốn vào Bát Âm Lâu?" Nam Cung Tương nghe mà kinh ngạc.
"Vâng." Dung Khinh Vũ đáp. Một tay nâng tay áo, nghiêng người lấy trà cụ đặt trước mặt Nam Cung Tương.
Nam Cung Tương nghe xong lại nhìn Dung Khinh Vũ cười nhạt. Nụ cười của nàng rất điềm tĩnh, ấm áp giống như gặp lần đầu vào tối hôm qua. Nhìn nàng, sẽ làm cho người ta cảm thấy thân thiết.
Nói như thế nào thì bọn họ hiện tại cũng có quan hệ phu thê sắp thành thân, nàng muốn vào Toàn Cơ Các thì cứ nói với hắn một tiếng là được. Tư Mã Vân Lang không có việc gì cũng hay đi vào còn được. Mà nàng lại chủ động trao đổi điều kiện với hắn... Nam Cung Tương cảm giác được rằng Dung Khinh Vũ căn bản đối đãi với tất cả mọi người là ôn hòa, không ai ngoại lệ trong mắt nàng.
Nghĩ vậy, Nam Cung Tương không khỏi ảm đạm, hắn cúi mắt.
Lúc này, Thường Túc đã tự giác rời đi. Không bao lâu sau, một cái bóng cao to vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh xe ngựa. Là ám vệ Thường Tinh của Nam Cung Tương.
Ngồi khiển xe – Dung Hoan, nhìn hắc y nam tử vô thanh vô tức đứng bên cạnh xe ngựa. Xem ra, đối phương không có ý định đi lên. Tuy hắn không nói lời nào, nhưng không biết vì sao Dung Hoan lại cảm thấy thị vệ này thuận mắt hơn gã mới vừa rời đi kia.
Suy nghĩ một lát, Dung Hoan mở miệng: "Ngươi biết đánh xe không?"
Thường Tinh nghe Dung Hoan hỏi, nghi hoặc nhìn Dung Hoan, gật đầu.
"Vậy lên đây đi." Dung Hoan nói. Dịch người qua một bên.
Thường Tinh sửng sốt, nhìn Nam Cung Tương.
Nam Cung Tương nghe hai người họ nói chuyện, mà Dung Khinh Vũ từ đầu tới cuối không ngăn cản gì, vì thế hắn cũng gật đầu với Thường Tinh.
Lúc này Thường Tinh mới lưu loát lên xe, vẫn không nói lời nào.
Khi xe ngựa quay đầu lại, Nam Cung Tương mới nhìn Dung Khinh Vũ ở đối diện.
"Không biết vương gia có đồng ý không?" Dung Khinh Vũ khẽ hỏi. Lại châm trà cho Nam Cung Tương.