NHÀN VƯƠNG MANH PHI

Khóe môi khẽ giật, Dung Khinh Vũ đang định mở miệng, chợt nghe một luồng kình phong đánh tới. Băng tơ hơi hé đôi mi thanh tú không hề động, mặc kệ đóa hoa đỏ sẫm sắc bén xoẹt vào tóc mai.

"Ha! Đường này là ta mở, cây này là ta trồng. Nếu muốn qua đường, để lại mỹ nhân!" Cùng lúc cánh hoa xuyên qua sa mạn bay tới Dung Khinh Vũ, một giọng nói kiêu ngạo bỡn cợt vang lên. Một nam tử trắng ngà toàn thân từ đầu tường cao cao nhảy xuống, chặn đường trong con hẻm không rộng lắm.

Thường Tinh dừng xe, cầm kiếm ở thắt lưng.

Dung Khinh Vũ cong khóe môi, đầu ngón tay chấm nước trà, trong nháy mắt, một giọt nước bay ra, bắn thẳng đến người nói chuyện.

Nam Cung Tương còn đang kinh ngạc về đóa hoa thình lình xuất hiện, lúc này thấy Dung Khinh Vũ hành động lại nghi hoặc. Tuy cả đóa hoa và giọt nước đều nói lên bản lĩnh của người dùng, nhưng hắn không thấy có sát khí.

Nam tử bày ra động tác võ thuật đẹp mắt chắn trước xe ngựa cách ba trượng vội vàng né tránh. Nhưng vẫn chậm:

"Ây da da! Đầu của ta!"

Mắt thấy tóc mai của mình bị đứt rớt vài sợi, nam tử toàn thân mặc trắng ngà oa oa kêu to.

"Đông chủ tỷ tỷ, người thật xấu xa! Ta không nỡ tổn thương tỷ, mà tỷ lại phá hư tóc của ta! Tỷ đi chết đi!"

"Phi phi phi, ai đi chết hả? Thu Thu thối tha kia?! Đừng luôn không giữ mồm miệng như vậy!" Dung Hoan vừa nghe người nọ chỉ trích Dung Khinh Vũ, nàng trợn mắt trừng hắn, chỉ vô mặt hắn mắng.

Người nọ bị uy hiếp, vội vàng bụm miệng lại. Tròng mắt vừa chuyển, hắn đã nhảy đến bên cạnh xe ngựa. Đến bên cạnh xe ngựa, hắn nịnh nọt nhìn Dung Khinh Vũ. Lại nhìn lại, mới phát hiện Nam Cung Tương ngồi đối diện Dung Khinh Vũ. Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tương. Hắn cảm thấy Nam Cung Tương tựa như hoa bừng nở trong đêm, nhưng đáng tiếc, bởi vì bệnh trạng mà đóa hoa uể oải. Trong xinh đẹp cực hạn đó làm cho người ta có cảm giác buồn bã.

Hóa ra, sắc đẹp cũng có thể hình dung được một người. Hơn nữa còn là một nam nhân.

Hắn nhìn đến thất thần, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình, chỉ vào Nam Cung Tương bình tĩnh nhìn hắn, cả kinh kêu lên:

"Woah! Cực phẩm nhân gian!! Còn đẹp hơn Mai Mai... Không không, còn đẹp hơn Mộng lão đại!!!"

"Hoa Cúc, đừng quá đáng. Đây là Hiền vương điện hạ." Dung Khinh Vũ nói. Ngắt lời hắn đang gào to.

"Khụ..." Vừa nghe Dung Khinh Vũ xưng hô, Dung Thu – tự Cúc trong bốn người Mai Lan Cúc Trúc nhăn mặt như khổ qua, bất mãn lẩm bẩm: "Cúc cái đầu của ngươi, Đông chủ tỷ tỷ ác quá đi!"

Mà mắt vẫn nhìn Nam Cung Tương, câu kế tiếp định nói không nói nữa, ngược lại nói: "Tiểu nhân là Dung Thu, là... gia đinh Dung phủ. Xin bái kiến vương gia." Nói xong, thật là có lễ khom người chào Nam Cung Tương.

Nam Cung Tương nhịn không được mà nhìn gã thuộc hạ mạo phạm mình, rồi lại nhìn Dung Khinh Vũ lạnh nhạt. Nghe chủ tớ hai người nói chuyện, không hiểu Dung Thu nói cái gì.

"Nơi này không phải vương phủ, không cần đa lễ." Mặc kệ Dung Thu thật tâm hay giả ý, Nam Cung Tương vẫn tốt bụng đáp lại.

"Vương gia thật giống với lời đồn, thật sáng suốt!" Dung Thu nói. Không hề cố kỵ ám muội nhìn Dung Khinh Vũ.

Sao Dung Khinh Vũ không nghe ra Dung Thu trêu chọc, tiếp lời: "Nếu vô sự hồi phủ chờ ta."

"Hồi phủ? Chúng ta không đợi được đâu! Đông chủ tỷ tỷ à, người nói vậy bao nhiêu năm rồi? Người cự tuyệt chúng ta đã bốn năm đi. Người cũng biết bốn năm này, đối với bốn người chúng ta mà nói là một ngày bằng một năm đấy!! Không được, bây giờ người phải trả lời thuyết phục cho chúng ta. Hơn nữa, ta tin tưởng vương gia sẽ không để ý. Ta sẽ không làm trễ bao nhiêu thời gian của tỷ tỷ đâu." Vừa nghe Dung Khinh Vũ nói, Dung Thu đi theo xe ngựa Thường Tinh cố ý không thả chậm tốc độ, nịnh nọt nói.

Rõ ràng nhìn lớn hơn Dung Khinh Vũ vài tuổi, nhưng một câu tỷ tỷ hai câu tỷ tỷ thật thân thiết.

"Không sao, dù sao bổn vương cũng nhàn rỗi." Nam Cung Tương nói, nhìn Dung Khinh Vũ đối diện. Hắn thật sự không gấp, mà thật ra còn tò mò hơn về nàng.

"Ba người kia cũng trở lại à." Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương nói, từ chối cho ý kiến, chuyển sang hỏi Dung Thu. Giống như không bị Dung Thu quấy nhiễu, giọng nói vẫn mềm mại bình đạm như trước.

Bởi vì ngữ khí nàng rất nhạt, cho nên không ai đoán ra đây là câu nghi vấn hay câu trần thuật. Nhưng khi Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, bỗng nhiên không khí xung quanh dao động. Sau đó, phân biệt lục, xanh – hai nam tử khác nhảy vào tầm mắt, lại đồng loạt chắn trước mặt xe ngựa.

Vừa lúc tốc độ xe cũng không mau, Thường Tinh ổn thỏa dừng lại.

Nam Cung Tương nghiêng người nhìn hai người phía trước. Thêm người vừa mới xuất hiện không biết gọi là 'Thu Thu' hay là 'Hoa Cúc', tất cả đều còn trẻ, tư thể oai hùng coi như bất phàm, khí chất mỗi người một loại đặc sắc. Nhớ tới lời 'Hoa Cúc' nói, Nam Cung Tương không khỏi quái dị. Lời này nghe như thế nào cũng giống thổ lộ... Nhưng, Nam Cung Tương nhìn ra được. Hai người vừa xuất hiện không hẹn mà cùng nhau tập trung vào Dung Khinh Vũ. Tuy rằng mỗi người dường như có một ít chờ mong, nhưng cũng không giống như ái mộ.

"Đông chủ!" Lục y – Lan, xanh y – Trúc, một gọi là Bạch Nhược Khanh, còn lại là Hạ Hầu Dật. Chắp tay bái Dung Khinh Vũ. Có thể nhìn ra hai người cung kính Dung Khinh Vũ ra sao. Ít nhất cũng đứng đắn hơn Dung Thu.

"Chúng ta đều tốt cả. Luyện nhiều năm như vậy, chúng ta tiến bộ từng bước, Đông chủ tỷ tỷ ngài lại càng siêu việt. Trời sinh chúng ta đánh không lại ngài. Cho nên, không bằng hôm nay chúng ta đổi phương thức giải quyết vấn đề, như thế nào?" Dung Thu nói. Khi nói lời này, hắn nghiêng người dựa vào cạnh xe, căm tức nhìn Dung Khinh Vũ.

Hắn thật sự hoài nghi, thiếu nữ trước mắt có phải là người hay không? Hay là lão yêu bà luyện Tuyệt tình công giống Thiên tôn ở Huyền môn? Đầu tóc xinh đẹp kia có phải là đã nhuộm đen đi, cho nên nhìn mới mềm mại được như vậy...

"Nói nghe một chút." Dung Khinh Vũ khẽ đáp. Cũng không có đồng ý ngay.

"Đó chính là... chúng ta định lấy bảo bối hối lộ ngài!"

Dung Thu vừa dứt lời, không chỉ có Nam Cung Tương bàng quan kinh ngạc, mà còn có Dung Khinh Vũ.

Hối lộ nàng? Chính nàng cũng không biết mình còn có thể bị cái gì mua chuộc được.

Vì thể Dung Khinh Vũ khẽ cười hỏi: "Vậy các ngươi định lấy gì hối lộ ta?"

Dung Thu thấy Dung Khinh Vũ hứng thú, mắt sáng ngời, sau đó chuyển mắt nhìn hai người Lan, Trúc đứng phía trước, vỗ tay: "Mau trình lên cho tỷ tỷ!"

Dung Khinh Vũ không thấy, nhưng có Nam Cung Tương, Thường Tinh và Dung Hoan thấy. Vì thế cũng theo tầm mắt Dung Thu nhìn đến.

Hai người Lan, Trúc tách ra hai bên. Hóa ra, phía sau họ còn có một người.

Gió xuân se lạnh thổi qua chiếc mũ sa màu trắng, làm sa mỏng mờ ảo dài đến chân hơi nhấc lên. Xuyên qua khe hở, là đôi mắt trong như tuyết, và một dung nhan tuấn mỹ.

Khi nhìn thấy nam tử đội mũ sa, đáy lòng mọi người không nhịn được mà hiện lên bốn chữ: Thiên Sơn Mộ Tuyết!

u^DT


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi