NHÀN VƯƠNG MANH PHI

Dung Khinh Vũ biết, lấy thân phận hiện nay của người đó thì sao có thể dễ dàng xuất hiện? Cho nên nàng mới đến xem thử nơi Nam Cung Tương đã nghiên cứu mười mấy năm, và luôn tâm nguyện mở được nó để xem các bảo điển trí tuệ của tiền nhân. Hôm nay nàng đã tới rồi, người nàng chọn sao có thể mặc cho hắn cò kè mặc cả?

Nam Cung Tương thấy Dung Khinh Vũ kiên định, không khỏi sửng sốt. Đột nhiên hắn lại nhạy cảm nhớ tới đêm qua, Dung Khinh Vũ đã kích động khi đề cập đến Bắc Lưu Đình. Hắn không khỏi suy đoán, có phải đây là cái cớ nàng muốn gặp Bắc Lưu Đình? Và cũng là mục đích chính hôm nay đột nhiên nàng đến Bát Âm Lâu? Nghĩ đến đây, mắt Nam Cung Tương không khỏi mê man.

"Châm chước hoa huyết sắc trong tay ta trị không được cổ độc của ngài, nhưng trong này có lẽ có thứ có ích cho ngài." Dung Khinh Vũ nói. Kiều nhan đổi hướng nhìn Bát Âm Lâu.

Dung Khinh Vũ vừa dứt lời, Nam Cung Tương giật mình kinh ngạc.

Nàng biết hắn trúng cổ độc?

"Dung thái phó, ngài biết vương gia chúng ta trúng độc gì sao? Vậy xin Dung thái phó chỉ giáo, cứu vương gia chúng ta!" Vẫn luôn im lặng lắng nghe – Thường Tinh lúc này mở to mắt, tiếp đó hai tây ôm quyền cung kính nói với Dung Khinh Vũ.

Vương gia trúng cổ độc là thật, nhưng biết loại độc này căn bản không có mấy người. Mà Dung Khinh Vũ chỉ mới gặp vương gia hôm qua đã... Đêm qua hắn vẫn luôn ở ngoài phòng tắm, nhưng không có chỉ thị hắn không có hiện thân. Đối với sự tình xảy ra bên trong phòng tắm, hắn nhất thanh nhị sở, nhất là trao đổi giữa Dung Khinh Vũ và bốn thích khách kia. Thường Tinh không khỏi chờ mong y thuật Dung Khinh Vũ trác tuyệt, có thể giải được cổ độc lâu năm của vương gia.

"Dược hương trên người vương gia đã nói cho hạ quan đáp án. Tương tư dẫn, không có thuốc nào chữa được." Dung Khinh Vũ nói. Trong giọng nói mang theo vài phần thở dài.

Nghe vậy, Thường Tinh thất vọng. Mắt Nam Cung Tương không khỏi ám buồn.

"Trừ phi..."

"Trừ phi cái gì?" Thường Tinh vội vả, bởi vì một câu đầy thất vọng lại dấy lên hi vọng của Dung Khinh Vũ.

"Lấy châm chước hoa thanh sắc làm thuốc dẫn, thêm một nữ tử có tình cảm chân thành dành cho Hiền vương hẳn là có thể giải được độc." Dung Khinh Vũ nói, trán khẽ dời. Chỉ như vậy nhưng lọt vào mắt Nam Cung Tương lại trở thành Dung Khinh Vũ cảm thông lo lắng, rồi lại bất lực.

Tình cảm chân thành? Đương nhiên Nam Cung Tương sẽ không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn Dung Khinh Vũ có thể thích mình. Thậm chí là tình cảm chân thành.

"Vậy đối phương... sẽ như thế nào?" Nam Cung Tương hỏi. Nhìn sườn nhan Dung Khinh Vũ, ánh mắt không khỏi thâm sâu thêm.

"Ấn theo lẽ thường, người dẫn độc sẽ không sống quá một ngày." Dung Khinh Vũ nói.

Vốn đang có chút chờ mong, Thường Tinh nghe thấy lời này không khỏi tối sầm lại. Sau đó phức tạp nhìn Nam Cung Tương. Thấy Nam Cung Tương vẫn bình tĩnh, Thường Tinh không khỏi lo lắng. Hắn nghĩ, người yêu vương gia có lẽ không khó tìm. Nhưng nếu vương gia vì cứu mình mà khiến người vô tội phải chết... Hoặc là nói làm cho vương gia nhìn người mình yêu vì cứu mình mà chết... Một người nhân hậu như vương gia, nhất định sẽ không đồng ý.

"Dung thái phó, chẳng lẽ không có biện pháp nào lưỡng toàn? Thường Tinh nhịn không được mà hỏi.

Dung Khinh Vũ dừng một lát, mới mở miệng: "Mai kia lưu luyến sợi đàn đứt dây, hỏi quân người lạ có giống nhau không? Ngàn ngàn chuyện kết đoạn trường, sân hận thán hỏi tương tư dẫn!"

Dung Khinh Vũ ngắn gọn mấy câu đã khiến cho sắc mặt Thường Tinh trắng bệch. Chỉ hai câu ngắn ngủi đã nói hết ác độc của tương tư dẫn. Một khi tình yêu bị khảo nghiệm, hoặc thấy chết mà không cứu từ nay về sau làm người xa lạ. Hoặc để cho người trúng cổ độc bị cổ độc cắn xé tim gan, sống trong đau đớn cho đến khi chết đi.

"Là ai đã phát minh ra loại độc hung ác như thế này, làm gì cũng khiến người ta sống không bằng chết!?" Thường Tinh không khỏi phẫn nộ nói. Tay cầm kiếm nổi gân xanh.

"Những lời này đầu đuôi tương liên, cũng là tên người chế độc." Dung Khinh Vũ nói.

Tuy bọn họ không nhìn thấy ánh mắt của Dung Khinh Vũ, nhưng Nam Cung Tương cảm giác được trong giọng nói Dung Khinh Vũ nghe ra vài phần mờ ảo, siêu thoát thế tục, và thương xót. Nam Cung Tương có cảm giác khác thường xoẹt qua, lúc này, nghe thường tinh kinh ngạc nói: "Nhất Sân?" Người này sao nghe thấy quen tai? Nam Cung Tương nghĩ.

"Nếu loại độc này khó giải, không biết bổn vương còn sống được bao lâu?" Nam Cung Tương nói.

Dung Khinh Vũ nghe Nam Cung Tương hỏi không khỏi nghiêng mặt sang. Trong lòng không khỏi kỳ quái. Là hắn hỏi mình sinh tử, vậy mà lại vân đạm phong khinh làm cho người ta có ảo giác như hắn đang đàm luận chuyện thời tiết.

"Vậy phải xem vương gia có thể áp chế được độc tính trong bao lâu. Nếu có châm chước hoa thanh sắc thì có thể giảm bớt được đau đớn khi độc phát. Nhưng cũng không thể trừ độc tận gốc. Tương tư dẫn tra tấn, đến chết mới thôi."

Tuy nói vậy, nhưng Dung Khinh Vũ không khỏi tự hỏi trong lòng. Nàng nhớ Hiền vương trúng độc khi mười bốn tuổi, có lẽ đối phương cũng biết trình độ võ nghệ của Nam Cung Tương, hẳn là cũng không muốn lấy mạng của hắn mà chỉ là muốn tra tấn hắn khi còn sống. Nhưng rốt cục là ai trăm phương ngàn kế như vậy? Mục đích là gì?

Trong giọng nói của nàng không nhịn được mà có vài phần thương tiếc, nhưng không biết Nam Cung Tương sẽ chọn lựa như thế nào khi đã biết phương pháp này. Nghĩ đến đây, vài phần thương tiếc đó cũng dần biến mất. Nhất thời không ai nói gì thêm, không khí có vẻ lắng đọng. Nhưng Dung Khinh Vũ biết, Nam Cung Tương nhất định thận trọng lo lắng vấn đề này. Hơn nữa nàng cũng muốn biết, trước mắt là Tư Mã Vân Lang yêu Nam Cung Tương, nhưng có quan hệ hôn ước là Dung Khinh Vũ nàng. Nàng không khỏi suy nghĩ: Nam Cung Tương sẽ lợi dụng tình yêu của Tư Mã Vân Lang, hay nghĩ cách làm cho nàng yêu hắn?

"Đa tạ Dung tiểu thư đã cho biết." Nam Cung Tương nói, nhìn Dung Khinh Vũ.

Vốn Dung Khinh Vũ còn tưởng rằng Nam Cung Tương sẽ tiếp tục hỏi, lại nghe hắn nói: "Dung tiểu thư muốn gặp bắc Thống lĩnh khi nào?"

Dung Khinh Vũ vừa nghe xong, lòng nàng bỗng nảy lên. Nghe thấy chữ Bắc, lòng nàng tự động chảy ra dòng nước ấm. Dòng nước ấm xông thẳng lên não, làm hai má không tự chủ được mà đỏ nhạt.

Khi Nam Cung Tương kinh ngạc biến hóa của Dung Khinh Vũ, Dung Khinh Vũ mở miệng: "Nếu vương gia muốn biết sớm bí mật ở đây, đương nhiên càng nhanh càng tốt."

Rốt cục là hắn muốn biết bí mật trong lâu, hay nàng nóng lòng muốn gặp Bắc Lưu Đình? Nam Cung Tương nghĩ như thế, nhưng không hỏi thêm. Chỉ hàm xúc không rõ nhìn Dung Khinh Vũ, sau đó rũ mắt xuống: "Được, vậy ngày mai đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi