Dung Khinh Vũ nghe thấy lời này nụ cười càng sáng lạn, và nàng cũng chưa bao giờ thư thái như thế này. Thật là chàng! Giọng nói của chàng vẫn như xưa, vẫn như trong trí nhớ. Trong, sáng, nghe thấy đã say mê.
Bắc Lưu Đình vẫn còn đang hoài nghi tại sao Dung Khinh Vũ cười tươi đến như vậy, lại nghe nàng nói:
"Tốt, vậy đa tạ Bắc thống lĩnh."
Hắn vừa hỏi, nàng vừa đáp, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt ai cũng chưa giới thiệu về nhau, nhưng kiểu nói chuyện như đã quen biết nhiều năm. Vì vậy Bắc Lưu Đình lại kinh ngạc. Bỗng, Dung Khinh Vũ khẽ nhảy một cái đã đứng ở bên cạnh hắn, sau đó vươn tay lấy trái bắp của hắn đang cầm trong tay. Bắc Lưu Đình mồm chữ O, trơ mắt nhìn Dung Khinh Vũ thành thục hành động. Sau đó nàng lùi bước tạo một khoảng cách rồi cùng hắn sóng vai ngồi trên đỉnh Bát Âm Lâu. Và Dung Khinh Vũ ngồi nhai bắp ngon lành.
Mà từ đầu đến cuối, trông nàng có vẻ rất vui vì nàng luôn mỉm cười, dường như đang dùng kỳ trân dị bảo. Nhịn không được, Bắc Lưu Đình cũng cắn trái bắp còn lại của mình như không có gì. Lại nhìn Dung Khinh Vũ có bộ dáng ăn ngon, đột nhiên Bắc Lưu Đình ngượng ngùng ăn hết. Đưa tay ra, rất có phong độ nói:
"Nếu Dung thái phó thích, thì đây, mời ngài."
Dung Khinh Vũ không nhận, nhẹ giọng nói: "Không được, ta ăn không nhiều."
Thấy Dung Khinh Vũ cự tuyệt, Bắc Lưu Đình giơ bọc giấy cao hơn, lại nhìn thấy trái bắp của Dung Khinh Vũ đã hết, Bắc Lưu Đình nhíu mày thu lại bọc giấy. Bắc Lưu Đình tiếp tục ăn bắp, nhưng mà không còn cảm thấy thích ý thoải mái như cũ nữa. Cả tim đập cũng kì cục.
"Không biết... diệu nhân như Bắc thống lĩnh, thì thích nữ tử như thế nào?"
Dung Khinh Vũ chợt nói. Ngữ khí như tò mò, lại như thuận miệng hỏi thử.
Bắc Lưu Đình định vứt cùi bắp đi, nghe vậy hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Dung Khinh Vũ, trong lòng xẹt qua một cảm giác khác thường. Lát sau mới hỏi:
"Không biết Dung thái phó hôm nay gọi bổn thống lĩnh đến đây là vì mở Bát Âm Lâu, hay muốn kéo tơ hồng cho bổn thống lĩnh? Dung gia cũng mở tư môi quán rồi ư?"
Bắc Lưu Đình đùa cợt, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Dung Khinh Vũ.
"Dung gia đích xác đã có tư môi quán. Hơn nữa còn có người coi trọng Bắc thống lĩnh, lấy gia sản đến tư môi quán cầu hôn Bắc thống lĩnh. Không biết Bắc thống lĩnh có hôn ước hay chưa? Hay đã thích người nào chưa?" Dung Khinh Vũ nói, ngữ khí cũng là nửa thật nửa giả.
Bắc Lưu Đình lại không biết nên trả lời như thế nào, trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc. Có người coi trọng hắn ư? Đôi mắt dưới mặt nạ bạc không khỏi nhìn Dung Khinh Vũ nhiều thêm, muốn tìm sự đùa giỡn từ trên mặt nàng.
Trên mặt Dung Khinh Vũ quả thật có cười, nhưng cũng là rất nhẹ.
Bắc Lưu Đình thì không tin người trước mặt rảnh rỗi hẹn hắn đến đây chỉ để nói đùa.
"Thật ra cũng không nhọc Dung thái phó lo lắng. Bổn thống lĩnh đã có hôn ước. Hơn nữa... nàng là người bổn thống lĩnh ái mộ." Bắc Lưu Đình nói. Lời nói có đắn đo mà chính hắn không phát hiện ra.
Một câu lạnh lẽo. Khi Dung Khinh Vũ nghe Bắc Lưu Đình nói đã có hôn ước, não nàng 'đoàng' một tiếng, nàng chỉ cảm thấy trống không. Sau đó lại nghe hắn nói, hắn ái mộ người kia, nàng lại cảm thấy lạnh lẽo từ chân cho đến đáy lòng. Tứ chi nháy mắt lạnh băng. Một khắc trước trái tim còn đang đập đột nhiên bị kiềm hãm, như mạn châu sa hoa mọc sâu trong lòng đất đột nhiên bị nhổ. Bộ rễ đã bám sâu trong lòng đất đứt đoạn đau đớn. Máu chảy đầm đìa, tê tâm liệt phế... Làm cho hô hấp nàng có chút khó khăn, yết hầu cũng đau nhức.
Rõ ràng, cảm giác vẫn như hôm qua, vẫn là người ấy. Mà người hiện giờ ngay tại bên cạnh nàng... vì sao ông trời lại nói cho nàng bọn họ đã gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt?!
Mà nàng nhớ rõ hết thảy người ôn nhu, người cho nàng ấm áp, tình yêu khắc cốt... Mà người, đã xoay người bước đi trên con đường khác. Nàng thấy người cười với nàng, phất tay nói tái kiến, sau đó dứt khoát rời đi. Mà thế giới của nàng, nháy mắt bởi vì người càng lúc càng xa mà ảm đạm. Nhan sắc xinh đẹp chỉ còn sự tối tăm.
Dung Khinh Vũ che hai mắt mình lại, dụi dụi liên tục.
Bắc Lưu Đình nói xong, phát hiện Dung Khinh Vũ không đúng, nhưng chưa kịp hỏi, thì đã thấy nàng thống khổ bưng kín hai mắt của mình. Trong lòng hắn nhảy dựng, vội hỏi:
"Dung thái phó, ngài bị sao vậy?"
Không biết vì cái gì, ngay tại vừa rồi, đột nhiên hắn cảm giác con tim mình như bị đâm, đau đớn một cách khó hiểu.
Tiếng nói quan tâm lo lắng ở bên tai, mà Dung Khinh Vũ lại không cảm giác được một chút ấm áp. Bởi vì nàng biết, đó chỉ là điều hiển nhiên khi quan tâm một người quen.
Người đã không còn rồi sao?!
Hoa lê năm xưa cùng nhau trồng, nay đã sum suê tươi tốt. Mà khác biệt chính là, năm xưa chúng chứng kiến nàng và nam nhân của nàng tình cảm nồng đậm. Mà nay, chúng nó chứng kiến là nàng và chàng thiên nhai xa cách; một người còn nhớ một người đã hoàn toàn quên!
Dù sự thật là vậy, nhưng nàng không thể trách được người.
Dừng một lát, Dung Khinh Vũ mới xoa dịu được nỗi đau, xoa xoa đôi mắt dưới lớp băng tơ nói:
"Ta không sao."
Sau đó nàng đứng lên, chắp tay sau lưng nói: "Thời gian không còn sớm, Bắc thống lĩnh tới giúp ta mở Bát Âm Lâu đi!"
Bắc Lưu Đình vừa nghe, cũng đứng phắt lên, mắt mở to, run rẩy mở miệng: "Ngài, ngài thật sự có thể mở Bát Âm Lâu?"
"Phải! Bằng không, Bắc thống lĩnh cho rằng sáng sớm ta tới đây làm chi?" Dung Khinh Vũ cười nhạt hỏi.
Bắc Lưu Đình nghe xong, mâu quang lóe lóe, nghi ngờ lời Dung Khinh Vũ hỏi lại. Nghe lời của nàng, không biết vì cái gì hắn lại cảm thấy nàng hiện tại cười hơi gượng ép, không thoải mái bằng vừa rồi khi đàm luận hôn sự của hắn. Nghĩ đến đây, Bắc Lưu Đình chớp mắt, hỏi:
"Dung thái phó không đợi Hiền vương đến rồi mở? Dù sao... Đây là tâm nguyện nhiều năm qua của ngài ấy, nếu làm cho ngài ấy tận mắt thấy lâu được mở ra nhất định rất vui vẻ!"
Dung Khinh Vũ nghe vậy, nụ cười càng cứng hơn, lại nói: "Nếu Hiền vương đến từ sớm, hẳn là cũng có thể thấy."
Bắc Lưu Đình nghe Dung Khinh Vũ nói xong, tâm đầu nhất khiêu, nhìn Dung Khinh Vũ. Đã thấy nàng chuyển hướng, như không để ý lời vừa rồi của hắn, Bắc Lưu Đình nhẹ nhàng thở ra. Bắc Lưu Đình nhìn thấy mười ngón tay Dung Khinh Vũ đan vào nhau, nàng khẽ huýt một tiếng.