NHÀN VƯƠNG MANH PHI

- Hình dáng gì chứ?

Dung Khinh Vũ thấp giọng lẩm bẩm.

- Hình dáng tôi cũng thay đổi, nên tôi cũng không biết bây giờ anh ấy trông như thế nào. Tuy là vậy, nhưng hình dáng ban đầu của anh đã in sâu vào lòng tôi, không thể quên được.

Nghe Tư Mã Vũ Oanh khoa trương Dung Khinh Vũ không khỏi buồn cười. Đánh ngất rồi mang trở về? Lấy thiên tư của hắn, nàng tin tưởng cho dù hắn sống lại hoặc luân hồi, nhất định cũng sẽ không là người bình thường. Cho dù đời này không học võ, cũng sẽ không bị tiểu nha đầu đơn thuần trước mắt này mang trở về. Đến lúc đó không biết ai mới là người gặp họa!

- Vậy thì phải có chỗ nào đặc biệt chứ? Gợi ý một chút được không? - Tư Mã Vũ Oanh hỏi.

- Chỗ nào đặc biệt à...

Dung Khinh Vũ khẽ nâng trán, mắt mang băng tơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoa lê đang nở nơi đó, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mang đến theo mùi hoa hoa. Và có khi có những cánh hoa mềm mại lướt nhẹ qua hai má.

Trong trí nhớ Dung Khinh Vũ lại hiện lên một nam tử tuyệt thế toàn thân đỏ tươi, dáng người cao ráo đứng ở dưới tàng cây lê, một vài đóa hoa đang rơi xuống. Trong lúc có con bướm đang bay xung quanh hắn, hắn cụp mắt xuống, nhìn đóa hoa rơi vào trong tay, mỉm cười. Rồi sau đó hắn đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng. Trí nhớ chỉ có vậy nhưng lại khiến lòng nàng mềm mại không thôi.

- Chỉ cần thấy ánh mắt của anh, cô sẽ cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp, cho dù là địa ngục vực sâu cũng sẽ rất ấm áp và sáng ngời! Không có thứ gì có thể làm bẩn nó được!

Kiếp trước, chẳng sợ đối mặt chí thân hãm hại, hắn không hận ai... Cho nên, đôi mắt đó vĩnh viễn sạch sẽ tinh khiết. Mãi cho đến khi...

Câu nói kế tiếp là Dung Khinh Vũ nhẹ nhàng nỉ non dưới đáy lòng, mỗi một câu một chữ đều đau đớn thấu tận tâm can. Có cái gì đó ấm ấm mãnh liệt dâng lên, thủy chung tràn đầy không ra ở hai mắt khép kín.

"Leng keng leng keng..." Tư Mã Vũ Oanh đang kinh ngạc nhìn Dung Khinh Vũ xúc động, thình lình nghe tiếng động lạ, không khỏi hoàn hồn lại.

- Tiểu thư, hình như có trộm đi vào Lê Lạc Uyển!

Vẫn đứng ở một bên - Dung Hoan vội vàng lên tiếng, đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

- Trộm?

Tư Mã Vũ Oanh vừa nghe, hai mắt mở to, đi theo Dung Khinh Vũ cùng nhau đứng ở cửa sổ nhìn ra xa trong đêm tối,

- Người nào ngay cả Lê Lạc Uyển của cô cũng dám xông vào?

Dung Khinh Vũ lại nói:

- Vũ Oanh, nếu không có chuyện gì khác thì cô về trước đi!"

Nghe ra Tư Mã Vũ Oanh hưng phấn, Dung Khinh Vũ cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng dí dỏm của nàng. Không khỏi nghĩ, nếu Tư Mã vân lang biết nàng bị thương ở nhà, mà thân muội muội của nàng lại chạy đến đây tâm sự chơi cờ với mình, thì có thể bị tức chết hay không?

Không đợi Tư Mã Vũ Oanh thất vọng, Dung Hoan lại nhìn đồng hồ cát trên bàn, tiện đà nghiêm mặt mở miệng:

- Tiểu thư, nhanh đến giờ tý rồi!

Vốn đang muốn tiếp tục ở lại xem cuộc vui, Tư Mã Vũ Oanh vừa nghe lời này, những lời định nói nuốt trở về, ngắm nhìn mặt nghiêng của Dung Khinh Vũ, mới khẽ thở dài:

- Tôi về trước, cô...

Câu nói kế tiếp do dự một lát, nhưng vẫn không có mở miệng.

- Tiểu thư, vậy Dung Hoan sẽ tiễn Vu Thần!

Dung Hoan cũng nhìn Dung Khinh Vũ một cái, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng. Nhưng cũng biết, ngày này hàng năm đối với tiểu thư mà nói là một ngày đặc biệt. Tiểu thư hôm nay sẽ một mình ngủ lại một đêm ở Lê Lạc Uyển, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.

Ngày nay hàng năm Dung Hoan biết tiểu thư muốn tưởng nhớ một cố nhân, nhưng Dung Hoan không biết người kia là ai...

Tuy rằng Dung Hoan cũng không hiểu tiểu thư và Vu Thần nói xuyên qua là cái gì, nhưng nàng cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ tiểu thư. Bởi vì trong trí nhớ, tiểu thư luôn luôn đúng. Một gia tộc trăm năm như Dung gia đều là một tay tiểu thư chống đỡ. Về phần kẻ trộm dám xông vào Lê Lạc Uyển, Dung Hoan chỉ mong hắn đừng mò tới đây, cứ bị cơ quan dọa đi là được rồi.

Chờ Dung Hoan và Tư Mã Vũ Oanh đều đi khỏi, một hồi lâu sau Dung Khinh Vũ vẫn đứng ở cửa sổ, không có ý định rời đi nơi khác.

Không bao lâu sau tiếng chuông bị dừng lại, tựa hồ người xâm nhập đã ly khai. Bên trong lại yên tĩnh như ban đầu. Bên ngoài mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoa rơi xuống, và tiếng lá cây xào xạc.

Một trăm năm rồi!

Dung Khinh Vũ khẽ nói, giờ này khắc này, thế giới hiện tại, và thế giới trước kia nàng tỉnh lại vốn là cùng một thời không một vương triều.

Chẳng qua, người trong lòng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn ở một trăm năm trước. Khi sống lại tại một trăm năm sau, nàng hiện giờ ở đây, mà hắn ở nơi nào thì không biết. Nếu có thể gặp lại, hắn có còn nhớ rõ nàng hay không? Hay có thể nhận ra dung mạo thay đổi của nàng hay không?

Ngày này hàng năm là ngày giỗ của hắn.

Lê Lạc Uyển tồn tại là vì để tưởng nhớ hắn!

Về hình dáng và nụ cười của hắn, thật ra nàng không dám nghĩ nhiều. Cũng chỉ có hôm nay, mới dám nhớ lại. Đơn giản là khi tình càng nhớ nhưng lại ly biệt thì càng đau. Sinh ly tử biệt là bất đắc dĩ, cho nên sẽ khiến cho tâm hồn đau đớn không nguôi.

Một hồi lâu, Dung Khinh Vũ mới thu hồi suy nghĩ. Cước bộ có chút tập tễnh quay vào bên trong, dừng lại trước đài trang điểm. Đài trang điểm phủ đầy hoa lê từ bên ngoài bay vào, tỏa hương thơm khắp.

Như bị yếu đi, Dung Khinh Vũ ngồi xuống trước đài trang điểm. Khuôn mặt đang mang băng che mắt bằng tơ tằm nhìn vào trong gương, bàn tay tinh xảo nâng lên chạm vào hai mắt của mình. Mí mắt dưới lớp băng bởi vì vậy mà rung động, ngay khi nàng định nhấc băng mắt lên, động tác lại ngưng hẳn.

Dung Khinh Vũ khẽ mím môi, đình chỉ động tác trên tay, mở miệng:

- Nửa đêm tự tiện xông vào phòng ngủ của người khác, vị tiểu thư này không biết rất là không lễ phép sao?

Dung Khinh Vũ nói xong, rõ ràng cảm giác được hơi thở đối phương dao động. Xem ra, đối phương giật mình bởi vì lời của nàng.

- Cô nương nhận sai người rồi, tại hạ là nam nhân không phải nữ nhân. Nếu Dung tiểu thư cảm thấy tại hạ không mời mà tới không thích hợp thì... tại hạ xin mời tiểu thư đến quý phủ của tại hạ ở vài ngày, xem như là tạ tội!

Chỉ kinh ngạc một lát, người nọ đã nói. Cố ý đè thấp thanh âm, làm cho người bình thường rất khó nhận ra cao thấp.

Dung Khinh Vũ cong khóe môi, nghe người nọ nói xong, còn có hơi thở của nàng khiến cho Dung Khinh Vũ cảm thấy cô bé này sẽ không quá hai mươi tuổi. Ở trước mặt nàng giả làm nam nhân? A, sao không hỏi rõ ràng nhĩ lực của nàng trước nhỉ?

Mà theo lời của nữ tử này cũng không có ý đùa, căn bản đã rõ ràng lộ ra ý đồ đến đây của nàng ta.

- Quý phủ cô nương ở đâu?

Dung Khinh Vũ khinh hỏi. Cầm lấy lược chải đầu bằng ngà voi trắng noãn chải chuốt tóc ở trước ngực, không thấy nửa phần kinh hoảng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi