NHÁO HỈ

Thứ bảy, Hứa Tương Mi lười biếng cuộn tròn ngủ trong ổ chăn của mình, trong phòng có máy lạnh, hai gò má cô trắng hồng, hô hấp nhẹ nhàng.

Điện thoại ở trên ghế sofa bên ngoài vang lên liên hồi, nhưng người bên trong lại ngủ rất say. Cuối cùng cũng kết thúc, điện thoại rơi vào im lặng.

Đợi đến khi Hứa Tương Mi tự mình thức dậy, đã là mười giờ. Cô ngồi dậy và duỗi eo, sau đó nằm xuống nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, rồi mới mang đôi dép màu xanh mà Tạ Bách Ninh mua bước ra ngoài.

Màn hình điện thoại di động đang sáng. Cô cầm lên nhìn. Tất cả năm cuộc gọi nhỡ đều đến từ Ôn Trường Đình. Ngay lập tức, Hứa Tương Mi cảm thấy tâm tình của mình không được tốt, cô có phần do dự, nhưng vẫn gọi lại.

Người trả lời điện thoại là Ôn Bội, giọng nói của cô ấy nhỏ nhẹ và dịu dàng, nghe có vẻ thận trọng: “Tương Mi?”

Hứa Tương Mi hạ khóe miệng xuống, cô cũng đâu phải là thảm họa hay thú dữ gì?! Hỏi: “Có chuyện gì?”

Cô bước vào phòng tắm, mở loa ngoài của điện thoại rồi đặt nó trên bồn rửa tay, bóp kem đánh răng, đánh răng.

Ôn Bội hít một hơi thật sâu, nói: “Tình hình của bà ngày càng tệ. Bác sĩ nói với mình là sợ bà không thể qua khỏi Tết Nguyên Tiêu. Cậu có thể đến bệnh viện gặp bà một lần được không?”

Hứa Tương Mi lỡ tay, bàn chải đánh răng chọc vào nướu, thành công khiến khuôn mặt thanh tú của cô trở nên nhăn nhó. Cô phun bọt trong miệng ra, hỏi: “Sao lại như vậy? Không thể hỗ trợ bằng glucose sao?”

Ôn Bội nghẹn ngào nói: “Bà quá đau đớn, thân thể không thể chịu đựng được nữa. Đêm qua, bà đã nhắc đến những chuyện khi còn bé của chúng ta…”

Trái tim của Hứa Tương Mi nhói lên, cứ như thể chúng đang bị bóp và siết chặt trong lòng bàn tay, đau đớn bùng phát từng cơn. Cách đây không lâu, cô đã từng lén Ôn Bội và Ôn Trường Đình đến gặp bà. Khuôn mặt bà xanh xao vàng vọt, hai má lõm sâu, cơ thể gầy trơ xương. Cô nhìn mà cảm thấy rất buồn, sau khi bí mật đến thăm bà hai lần, về sau cô không dám đến bệnh viện nữa.

Mặc dù vậy, Hứa Tương Mi vẫn chưa từng nghĩ rằng, bà không thể sống qua được Tết Nguyên Tiêu. Bây giờ đã là tháng mười hai, nếu tính ra thì chỉ còn không quá ba tháng nữa.

Cô nhớ lại lúc trước bà còn khỏe mạnh, bộ dạng bà mỉm cười ân cần khác xa so với sự khốn khổ của hiện tại, nó gần như là một thế giới hoàn toàn tách biệt. Cô cảm thấy khó chịu, nháy mắt, nước mắt đã lăn dài.

Ôn Bội lại khẩn cầu: “Tương Mi, đến gặp bà đi, bà rất nhớ cậu.”

Hứa Tương Mi “Ừ” một tiếng, “Tôi sẽ đến ngay.”

Ôn Bội trịnh trọng nói: “Cảm ơn cậu.” Cô ấy đợi, nhưng lại không nhận được bất kỳ sự phản hồi nào, Hứa Tương Mi đã gác máy.

Hứa Tương Mi lau mắt, lấy nước lạnh vỗ lên mặt, cho đến khi hai má tê cứng, cô mới mạnh tay với lấy bàn chải đánh răng.

Sinh, lão, bệnh, tử, đây đều là những điều hết sức bình thường trên thế giới này, bất kể là đúng hay sai, cô đã trải qua hai lần đối mặt và vẫn còn cực kỳ sợ hãi. Điều này có nghĩa là, sinh mệnh rất ngắn ngủi, ai rồi cũng sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta, từ nay về sau, trời nam đất bắc. Cô có thể hiểu, nhưng lại không thể dằn được nỗi sợ hãi của mình.

Sau khi đi xuống lầu, Hứa Bồi đang ngồi trong phòng khách đọc báo, Hứa Tương Mi chào ông rồi đi ra ngoài.

Hứa Bồi gọi cô lại: “Chân con đã khỏi chưa?”

Hứa Tương Mi cũng không nhìn lại, cô nói: “Dạ, gần như đã tốt hơn rồi ba.”

Hứa Bồi nói: “Đến đây, ba có vài điều muốn hỏi con.”

Hứa Tương Mi lấy từ trong tủ giày ra một đôi giày đế bằng: “Ba, để lúc khác rồi nói, bây giờ con có việc phải ra ngoài ngay.”

Trước khi Hứa Bồi có thời gian để nói bất cứ điều gì, cô vội vã ra khỏi cửa, để lại một tiếng “rầm” lớn. Hứa Bồi mỉm cười cất tờ báo đi, ông luôn cảm thấy những tin đồn bên ngoài dường như không có căn cứ, rõ ràng là đang nói bậy!

Hôm nay mưa đã nhỏ hơn nhiều, thời tiết vẫn còn âm u như mọi khi. Nghĩ đến tin xấu về bà, tâm trạng của Hứa Tương Mi cũng không khỏi u ám. Hai ba giờ sau, chiếc xe đã lái thẳng vào bãi đậu xe của bệnh viện cổ trấn. Cô khóa xe, cầm theo một bó hoa cẩm chướng đi đến phòng bệnh.

Ôn Bội và Ôn Trường Đình đang ở bên trong. Ánh mắt của Hứa Tương Mi hờ hững lướt qua bọn họ. Ôn Bội muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Ôn Trường Đình nắm lấy vai cô ấy, siết chặt.

Hứa Tương Mi đi đến chỗ của bà. Cô đặt bó hoa lên đầu giường, mở miệng nói chuyện mà cổ họng cứ như bị chặn lại: “Bà ơi…”

Bàn tay gầy và xanh xao của bà được cắm kim truyền, nước lỏng glucose được vận chuyển từng giọt trong ống dẫn, rất chậm.

Bà nhìn thấy Hứa Tương Mi, ánh mắt lóe sáng lên, nhưng rất nhanh đã tắt đi. Bà cử động các ngón tay, nói với giọng khàn khàn hết sức khó khăn: “Tương Mi… Đến rồi…”

Giọng nói của bà như cát vàng phủ trên sa mạc, khô cằn và thô ráp, nào có một nửa sự dịu dàng của quá khứ.

Hứa Tương Mi mỉm cười, ngồi xuống nắm lấy tay bà: “Hôm nay bà cảm thấy thế nào?”

Bà cầm ngược lại tay cô, cố gắng nói chuyện: “Con à, bà vẫn ổn, đừng lo lắng.”

Hứa Tương Mi gật đầu: “Vậy thì bà phải luôn luôn khỏe mạnh nhé.”

Bà cười, vô cùng vui vẻ. Sống đến từng tuổi này, không có gì là không thể nhìn thấu nữa. Bà nhẹ nhàng vỗ về tay Hứa Tương Mi.

Nhìn ba đứa trẻ trước mặt, bà lại chợt nhớ về mười năm trước. Vào thời điểm đó, tất cả chúng đều vẫn còn đang trong độ tuổi như hoa, vui chơi đùa giỡn rất thân thiết. Bà vốn nghĩ rằng mình sẽ đơn độc cả một đời, nhưng bọn trẻ đã đến và để cho bà được tận hưởng niềm vui thú của tình cảm gia đình. Bây giờ đến lúc chết, có người đứng ở bên giường, có người sẽ lo liệu hậu sự, vậy là đủ rồi.

Điều duy nhất mà bà không thể yên lòng chính là những vướng mắc trong lòng những đứa trẻ này. Bà đều minh bạch và biết được lý do cả.

Mùa xuân năm đó, Trường Đình và Tiểu Bội nắm tay nhau quỳ trước mặt bà, dập đầu ba cái cầu xin tha thứ cho sự bất hiếu. Hai đứa quyết định ở lại nước ngoài và sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Vào thời điểm đó, Tiểu Bội đã là vợ của người ta. Việc làm này quả thật rất điên rồ và hoang đường, nhưng bà nhìn vào sự kiên trì trong mắt hai đứa và cử chỉ yêu thương bền chắc hơn cả vàng ấy, rốt cuộc cũng không nỡ trách cứ, câu ngăn cấm cũng không thể nói thành lời. Bà không hỏi chúng sẽ giải quyết như thế nào, nghĩ rằng biết càng ít thì đối với hai đứa sẽ càng tốt hơn.

Nhưng bà không ngờ rằng Trường Đình và Tiểu Bội lại che giấu luôn cả Tương Mi. Đứa nhỏ Tương Mi này là người rất nặng tình cảm, bị lừa dối một chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ rất tức giận. Sau đó, bà nghe Tiểu Bội nói, người đàn ông mà Tương Mi thích chính là chồng cũ của con bé. Người mà người ta trân trọng yêu thương mà mình thì lại một lòng tính kế, đặt mình vào vị trí của người ta, thử hỏi sao Tương Mi lại không hận?!

Ôi, bà thở dài. Một chữ tình đúng thật là vô cùng phức tạp, làm tổn thương người mà cũng làm tổn thương luôn cả mình. Nghĩ về những tháng ngày trước kia, lại nhìn thấy tình bạn lâu năm của bọn trẻ bị phá nát, bà cảm thấy lòng mình đầy chua xót và đau đớn.

Bà nói: “Trường Đình, Tiểu Bội, hai đứa đi ra ngoài đi.”

Ôn Trường Đình và Ôn Bội nhìn chằm chằm vào nhau trong hai giây, Ôn Trường Đình hỏi: “Bà ơi, sao vậy?”

Bà không giải thích gì, chỉ xua tay.

Hứa Tương Mi thấy bà muốn nói chuyện riêng với mình, cô xoay người lại, nói: “Tôi sẽ chăm sóc cho bà, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ gọi cho hai người.”

Ôn Trường Đình và Ôn Bội bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Họ ngồi trên dãy ghế nhựa màu xanh trong hành lang, tay nắm tay.

Ôn Bội tự hỏi: “Bà định nói gì với Tương Mi? Tại sao lại tránh chúng ta?”

Ôn Trường Đình đưa tay vuốt nhẹ nút giữa hai lông mày đang nhíu lại của cô ấy, nói: “Anh cũng không biết, đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu.”

Ôn Bội gật đầu, dựa vào lòng Ôn Trường Đình, nhắm hai mắt lại: “Trường Đình, em sợ, những ngày này, em rất khó chịu.”

Ôn Trường Đình nhìn xuống: “Em sợ cái gì?”

“Em luôn gặp ác mộng, mơ thấy chúng ta bị Tạ Bách Ninh phát hiện… Gia đình nhà họ Tạ rất tức giận, họ hộ tống chúng ta trở về nhà họ Ôn để thảo luận, ba và mẹ em tức giận đến nỗi phải đưa vào bệnh viện. Tương Mi cũng tìm đến quấy rầy chúng ta. Cô ấy định tát vào mặt em, nhưng cuối cùng tất cả đều rơi vào mặt anh… “

Ôn Trường Đình ngẩn người, dùng sức ôm chặt lấy cô ấy: “Giấc mơ và hiện thực đều trái ngược với nhau. Em đừng tự mình doạ mình.”

Ôn Bội nắm lấy tay anh ấy và ngước lên nhìn, ánh mắt khẩn thiết: “Nhưng nếu Tạ Bách Ninh thực sự phát hiện ra bí mật của chúng ta, vậy thì chúng ta phải làm sao đây?”

Ôn Trường Đình hôn lên trán cô ấy: “Sẽ không đâu.”

Ôn Bội nói: “Nếu như?”

Ôn Trường Đình kiên định nhìn cô ấy, giọng nói nhỏ nhẹ, chắc chắn: “Hết thảy đều có anh ở đây, anh có thể bảo vệ em, vì vậy em đừng sợ.”

Ôn Bội sững sờ nhìn Ôn Trường Đình, đôi mắt ửng hồng: “Ừm. Trường Đình, dù sau này chúng ta sẽ phải đối mặt với bất cứ điều gì, miễn là có anh ở đây, em không sợ.”

Khuôn mặt tuấn tú của Ôn Trường Đình nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Người phụ nữ trong vòng tay anh ấy là báu vật quý giá nhất một đời này. Ôn Trường Đình không bao giờ hối hận về kế hoạch điên rồ này, may mắn là, cô ấy cũng chưa từng hối hận.

Hai người im lặng dựa sát vào nhau, như một cây nho mọc quanh thân cây, một cao lớn, một yếu đuối, ấy vậy mà lại vô cùng ấm áp và lãng mạn.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Hứa Tương Mi ra khỏi phòng bệnh và nhìn thấy một màn này. Cô nhớ lại những gì mà bà đã nói, cảm thấy trong lòng khó chịu, không thể nào giải thích được, lời nói nghẹn ở trong lòng, không thể thốt nên lời.

Ôn Trường Đình và Ôn Bội nghe thấy tiếng mở cửa, buông nhau ra và đứng dậy.

Hứa Tương Mi nói: “Bà đang ngủ, hai người vào đi.”

Ôn Trường Đình gật đầu: “Phải về sao?”

Hứa Tương Mi: “Đúng vậy.”

“Cảm ơn em đã đến gặp bà.”

“Là việc tôi nên làm, thời điểm đó, bà rất tốt với tôi.”

Nói xong câu này, ba người họ cũng không nói gì thêm nữa, bầu không khí ngưng trọng.

Sau một vài phút, Hứa Tương Mi phá vỡ sự im lặng: “Tôi còn có một cuộc hẹn, đi trước.”

Ôn Bội lo lắng nhìn cô, muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn.

Hứa Tương Mi lại nói: “Khi bà đi… xin hãy cho tôi biết.”

Ôn Bội nặng nề gật đầu.

Ôn Trường Đình nói: “Được.”

Hứa Tương Mi không nói gì nữa, lướt qua bọn họ và đi xa dần. Cho đến khi bước ra khỏi bệnh viện, cô xoa gương mặt cứng đờ của mình, mặt mày lạnh buốt.

Bà gián đoạn từng câu, nói với cô rất nhiều điều về Ôn Trường Đình và Ôn Bội. Họ thực sự yêu nhau và một lòng quyết tâm không thay đổi. Họ chỉ là muốn được mãi mãi ở bên người mình yêu, cho dù có phải chạy đến rừng rậm thâm sâu hay tận chân trời góc bể.

Bà nói: “Trường Đình và Tiểu Bội không phải là những đứa trẻ xấu tính. Chúng không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Chúng thực sự bị dồn đến đường cùng! Tương Mi, con có thể hứa với bà một chuyện được không? Đừng trách chúng.”

Có hàng triệu cách để giải quyết vấn đề, nhưng họ lại hết lần này đến lần khác lựa chọn cách làm ích kỷ nhất.

Cô đáp: “Bà ơi, con xin lỗi, con không thể làm được. Nhưng bà yên tâm, con cũng hy vọng họ mãi ở bên nhau.”

Bà đã hiểu, nói nhiều cũng đã mệt, bà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hứa Tương Mi lắc đầu, ném hết những phiền muộn trong đầu, cô bước vào trong gió lạnh, đi thẳng đến bãi đậu xe. Những người hẹn cô đi uống rượu rất chú trọng đến giờ giấc.

Đêm nay không say không về, không say không ngừng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi