NHÁO HỈ

Kể từ khi những cơn mưa lạnh bất tận kết thúc, thời tiết ở Thành phố A vẫn cứ luôn ảm đạm, hôm nay rất hiếm khi sáng sủa. Trên bầu trời xa xăm, bóng mặt trời mờ nhạt, rọi xuống một chút ánh sáng vàng ấm áp, sáng chói và rực rỡ.

Thời tiết tốt như vậy, chỉ đánh mạt chược thôi thì thật là đáng tiếc.

Hứa Tương Mi vừa mới nghĩ như vậy, Tạ Bách Nghi nghe một cuộc điện thoại xong, quay đầu lại cười hì hì nói qua loa vài câu, sau đó để tài xế dừng xe bên lề đường, rồi ném hai người ở đó.

Khương Hân thở dài: “Tính tình thực sự đúng là lúc nắng lúc mưa, cũng không biết Lương Yến Thanh đã cho cô ấy uống canh mê hồn gì nữa.”

Hứa Tương Mi cười nói: “Chuyện tình cảm đâu ai biết trước được. Là do con bé tự mình tình nguyện, xem ra còn phải khổ cực dài dài.”

Hai người đã vài ngày không gặp nhau, nhân cơ hội này, họ ngồi tắm nắng và uống trà chiều, vô cùng thỏa mãn.

Buổi tối lại trở về nhà họ Tạ ăn tối. Sau khi dùng cơm xong thì vẫn còn sớm, Hứa Tương Mi đi theo Tạ Bách Ninh trở về sân nơi anh sống.

Lần cuối cùng đến đây là vào ngày Tạ Bách Hành và Khương Hân kết hôn. Bên trong sân nhỏ chỉ trồng mỗi cây hoa mộc vàng. Cô ngồi dưới gốc cây, mượn rượu tỏ tình với anh. Chỉ là lúc đó, cô nói “Em rất thích anh.”, nhưng anh lại không cho là thật.

Bây giờ, hoa mộc trong sân đều đã nở rộ, đã là tháng 12, cánh hoa rụng vàng cả mặt đất, hương hoa thoang thoảng, bầu không khí rất hữu tình.

Họ đã ở bên nhau.

Anh dẫn cô đi vào một cái đình nhỏ được bao quanh bởi hoa mộc. Bên trong đình lấp lánh ánh sáng mờ ảo, bóng của những cành cây lúc ẩn lúc hiện.

Hứa Tương Mi ngồi xuống băng ghế, nghiêng người qua một bên, dựa vào hàng rào gỗ. Chóp mũi tràn ngập mùi thơm nồng, người trong lòng đang ngồi ở bên cạnh, cô cong cong khóe môi cười, ngây ngẩn phát giác, cảnh sắc đêm nay đẹp vô cùng!

Tạ Bách Ninh vươn tay ra bắt những đóa hoa đang rơi, cả hai đóa đều rơi cùng một chỗ trên bàn tay anh, còn có cuốn hoa hơi dài. Anh động lòng, nhẹ nhàng cài đóa hoa lên tóc cô.

Hứa Tương Mi không biết anh đang làm gì, muốn xoay người, bị anh giữ chặt vai: “Ngồi yên.”

Hoa mộc trên mái tóc ngắn của cô lỏng lẻo như sắp rơi xuống, anh tháo nó ra, tìm một vị trí mới phía trên và cài nó vào.

Nhìn kỹ thì, đặc biệt đẹp.

Anh tự nhiên nói: “Em để tóc dài đi.”

Cô nghiêng đầu: “Anh không thích tóc ngắn à?”

“Không phải, tóc ngắn rất hợp với em, anh rất thích.”

“Vậy thì sao anh lại muốn em để tóc dài?”

Tạ Bách Ninh dịu dàng nhìn cô: “Anh muốn chải tóc cho em trong ngày cưới. Khi người cổ đại kết hôn, không phải tất cả họ đều xem trọng việc chải tóc này sao? Một chải chải đến tận cùng, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà, bốn chải tình cảm vợ chồng mãi mãi hài hòa. Tóc càng dài sẽ càng đẹp. “

Hứa Tương Mi không thể nhịn được cười: “Nhưng đây là việc do bà mai làm mà.”

Tạ Bách Ninh bất động nhìn cô không nói gì.

Hứa Tương Mi nói: “Anh có thể vẽ mày cho em.”

Anh thở dài: “Tương Mi, anh nghiêm túc.”

Hứa Tương Mi hé miệng, có chút không được tự nhiên, không khỏi thầm phỉ nhổ chính mình, cũng không phải là anh đang nghiêm túc cầu hôn. Cô khẩn trương cái gì?

Bàn tay rút ra một điếu thuốc, đưa lên miệng.

Vừa mới bật lửa lên, Tạ Bách Ninh đã lấy cái bật lửa đi. Anh hơi cau mày, nói: “Em đã nói là sẽ cai thuốc.”

Cô ngậm điếu thuốc, nói một cách mơ hồ: “Đã hai ngày rồi em không có hút, chỉ một điếu thôi.”

Cô rướn người qua nhìn thẳng vào anh, để anh châm thuốc. Tạ Bách Ninh thoáng sửng sốt, rồi lại bị khuất phục trước ánh mắt của cô.

Hứa Tương Mi hút hai ngụm, đầu óc cô đã ổn định, ngước mắt hỏi anh: “Anh muốn cưới em?”

Anh tỏ vẻ khó hiểu: “Nếu không?”

Trong lòng cô tất nhiên là rất mừng rỡ, nhưng miệng lại nói: “Chuyện cầu hôn, em muốn anh làm.”

Anh ôm cô vào lòng: “Đương nhiên là do anh làm.”

Cô nói: “Vậy thì em sẽ không cắt tóc nữa.”

Ngồi không bao lâu, Tạ Bách Ninh đưa Hứa Tương Mi về nhà, xe đã dừng ở bên ngoài biệt thự, cô cũng không vội rời đi.

Cô ngoắc ngón tay: “Anh qua đây.”

Tạ Bách Ninh chòm người qua, cô hôn anh thật nhanh, nói: “Ngủ ngon.”

Mở cửa xe, cô khom lưng bước xuống, đi được hai bước lại quay ngược trở về: “Ngày mai nhớ mặc chiếc áo mà em đã mua cho anh.”

Tạ Bách Ninh không nhịn được cong khóe môi lên.

Cô vẫy tay: “Anh mau về đi, nhớ chú ý an toàn.”

Anh nói: “Anh nhìn em vào nhà trước.”

Hứa Tương Mi có chút buồn cười, trong lòng ấm áp, cô gật đầu, xoay người lại bước lên bậc thềm. Sau khi vào nhà và đóng cửa lại, cô mới nghe thấy tiếng động cơ và tiếng bánh xe lăn đi ở bên ngoài.

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện. Cô cởi áo khoác ra, chỉnh ngoại hình của mình trước khi đi vào.

Khách đến là thầy của cô và Lê Cửu Lạc, cô hơi ngạc nhiên: “Thầy, Cửu Lạc.”

Lê Đình vẫy tay với cô: “Về rồi à? Đến đây ngồi xuống đi.”

Hứa Tương Mi đi qua, Lê Cửu Lạc chủ động nhường chỗ cho cô. Cô ngồi cạnh thầy mình, nửa giận nửa trách: “Sao thầy đến nhà mà không nói với con một tiếng?”

Lê Đình cười ha ha.

Hứa Bồi ngồi ở ghế chủ vị nói: “Mấy ngày nay con sao vậy? Điện thoại gọi không được, thầy con và Cửu Lạc đã đợi con cả ngày rồi.”

Lúc này Hứa Tương Mi mới nhớ ra, sau khi điện thoại tự động tắt nguồn cô đã quên sạc lại, cô áy náy giải thích: “Con để quên đồ sạc ở nhà.”

Lại hỏi: “Có việc gì gấp sao ạ?”

Lê Đình nói: “Hội quán gốm sứ Đài Loan mời chúng ta qua đó tổ chức triển lãm. Thời gian dự kiến là nửa tháng, con có muốn đi không?”

Hứa Tương Mi hơi bất ngờ. Mặc dù nghệ thuật gốm được ra đời và phát triển ở thời cổ đại của đại lục bọn họ, nhưng nói về sự kế thừa thì Đài Loan thậm chí còn hơn họ một bậc. Hội quán gốm sứ Đài Loan này cũng là một cung điện, nơi mà các nghệ nhân gốm đều khao khát đến, để có thể tổ chức một buổi triển lãm ở đó, ngay cả một bậc thầy số một số hai như Lê Đình, cũng sẽ không từ chối.

Cô nghĩ về nó, có chút động tâm, càng nhiều nữa là do dự.

Nhưng cô và anh chỉ mới xác định được vài ngày, không muốn có một cuộc chia ly dài như vậy.

Hứa Tương Mi đưa ra quyết định, cười nói: “Thưa thầy, con sẽ không đi.”

Lê Cửu Lạc bình tĩnh nhìn vào mắt cô, mơ hồ sáng tỏ.

Lê Đình không rõ sự tình, hỏi cô: “Sao lại không đi?”

Hứa Tương Mi rũ mắt nói: “Con đang yêu.” Ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.

Bàn tay đang cầm tách trà của Hứa Bồi khựng lại. Dù sao thì trước đó cha con hai người cũng đã sớm nói chuyện qua, ông rất nhanh đã xem như không có chuyện gì, uống một ngụm trà.

Lê Đình vô thức nhìn Lê Cửu Lạc, thấy anh sắc mặt bình tĩnh không có một chút kinh ngạc nào, ông thở dài trong lòng, hỏi: “Bạn trai của con là ai? Làm gì?”

“Tên anh ấy là Tạ Bách Ninh, một giáo sư dạy ngành kinh tế.”

Lê Đình nhíu mày: “Con trai cả nhà họ Tạ?”

Hứa Tương Mi gật đầu.

“Không phải cậu ta đã cưới con bé Ôn Bội sao?” Lê Đình hỏi, ông không quá quan tâm đến những điều này, nên không hiểu tình hình.

Hứa Bồi đặt tách trà xuống, nói: “Con gái nhà họ Ôn hai năm trước vì khó sinh nên đã qua đời rồi.”

“Ồ, nhưng mà như vậy cũng không được.” Lê Đình thấy Hứa Bồi không bày tỏ thái độ gì, cảm thấy không vui lắm, ông hỏi: “Cậu ta là người đã từng kết hôn, nói thế nào thì Tương Mi cũng bị thiệt thòi, ông không phản đối sao?”

Cô vội trả lời trước: “Thầy, Bách Ninh rất tốt, con không hề thiệt thòi.”

Ánh mắt của Lê Cửu Lạc ảm đạm, nhưng trên khuôn mặt khí khái anh hùng của anh lại tràn đầy sự vui mừng. Cuối cùng cô cũng có được thứ mình muốn, anh nên chúc phúc cho cô.

Không thể là người yêu, lui về vị trí an toàn, làm bạn bè hoặc là người thân, cũng không tệ.

Hứa Bồi nói với Lê Đình: “Ông cũng rành tính tình của con bé này hơn tôi. Chuyện mà nó đã quyết định, không ai có thể ngăn cản được. Nó thích như vậy, có phản đối cũng vô dụng.”

Lê Đình im lặng, Hứa Bồi nói không sai, nếu thực sự phản đối, có thể cô sẽ trốn đi với người đó cũng không chừng. Chẳng qua là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí con dâu của mình giờ đã trống, ông không thể không cảm thấy bất bình.

Hứa Tương Mi nắm lấy tay Lê Đình: “Thầy ơi, anh ấy sẽ không để con phải chịu uất ức đâu, lần sau con sẽ đưa anh ấy đến gặp thầy.”

Lê Đình lại thở dài, ông liếc nhìn Hứa Bồi, đành phải chấp nhận: “Còn phải xem cậu ta có qua được cửa của thầy không đã.”

Cô cảm thấy nhẹ nhõm, nói: “Dạ.”

Lúc này, Lê Cửu Lạc bất ngờ nói: “Cậu có thể không cần đến Đài Loan, chỉ cần chọn một vài tác phẩm tiêu biểu, chúng tôi sẽ mang nó đến triển lãm.”

Lê Đình cũng có ý này.

Hứa Tương Mi hỏi: “Khi nào thì đi?”

“Ngày mai, bây giờ thì đến phòng gốm của cậu chọn một vài tác phẩm, tôi sẽ đi với cậu.”

Hai người cùng ra khỏi cửa, phòng gốm cách nhà không quá xa, chỉ mất hai mươi phút đi xe.

Lê Cửu Lạc lái xe, Hứa Tương Mi ngồi bên ghế phụ, dọc đường họ không nói gì, không khí rất kỳ lạ.

Đến nơi, dừng xe, Lê Cửu Lạc không đầu không đuôi nói: “Tôi biết.”

Hứa Tương Mi tháo dây an toàn ra, hơi ngạc nhiên: “Biết gì?”

Anh nói: “Hôm đó cậu say, tôi đã để bạn cậu gọi cho Tạ Bách Ninh.”

Lê Cửu Lạc không hề tranh công, anh chỉ muốn nói với cô rằng anh có thể nhìn thấu mọi chuyện.

Cô giật mình, ánh mắt đăm chiêu, nói: “Cửu Lạc, cảm ơn cậu.”

Lê Cửu Lạc mỉm cười: “Cũng may là hai người đã tu thành chính quả, nếu không thì tôi uổng công rồi.”

Hứa Tương Mi ngước mắt lên nhìn người đàn ông mặt mày sáng sủa trước mặt mình, trong lòng vô cùng cảm động. Cô lại nói: “Cảm ơn cậu.”

Anh không vui: “Này, từ khi nào thì chúng ta đã trở nên khách sáo như vậy? Tôi không thích nghe ba từ này.”

Cuối cùng cô mỉm cười: “Sau này không nói nữa.”

Anh bày ra bộ mặt “Như vậy mới đúng” với cô, lại nói: “Tôi nhắc nhở cậu, phụ nữ phải có sự cẩn thận trong mối quan hệ tình cảm của mình, đừng đầu tư một trăm phần trăm, đừng để bản thân bị tổn thương, biết không hả?”

Hứa Tương Mi phản ứng theo bản năng: “Anh ấy sẽ không làm tổn thương tôi.”

Lê Cửu Lạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, anh nghiến răng nói: “Mặc kệ anh ta có làm tổn thương cậu hay không, tóm lại là cậu chỉ cần nhớ đến lời tôi nói.”

Hứa Tương Mi: “À.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi