NHÁO HỈ

“Thầy Từ, thầy có thể giúp tôi liên lạc với chủ sở hữu căn nhà gỗ mà thầy đã đề cập trước đó không?” Hứa Tương Mi cầm điện thoại đi ra ngoài, tránh mặt Tạ Bách Ninh.

“Tất nhiên là được rồi, đó là em họ của vợ tôi. Cô Hứa có hứng thú với căn nhà gỗ đó sao?” Một giọng nam nhẹ nhàng và nho nhã phát ra từ đầu bên kia.

“Đúng vậy, nếu có thể, tôi muốn mua nó.”

“Không vấn đề gì. Em họ của vợ tôi đã mua nhà mới trong thành phố, cả gia đình cũng đã chuyển đi rồi. Cũng khéo là trong thôn họ có một gia đình tổ chức tiệc cưới, cậu ấy cũng sẽ quay lại đó uống rượu mừng. Tôi sẽ gọi cho cậu ấy nói trước một tiếng, sau đó đưa cô đến đó xem thử, cô thấy thế nào?”

“Vâng, làm phiền thầy Từ rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Khoảng mười phút sau, thầy Từ gọi lại nói với cô rằng việc này đã xong, sau khi gặp mặt sẽ bàn giá cả.

Họ trả lại phòng, chuẩn bị một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, dựa theo địa chỉ mà thầy Từ cung cấp, hai người một trước một sau lái xe đi.

Họ chạy dọc theo con đường nhựa mới được trải tiến về phía trước, sóng lúa của những cánh đồng lúa xanh mướt hai bên đường phát sáng, thuận theo gió nhẹ mà khẽ đong đưa. Những cây hoè cao lớn cũng đang trổ đầy hoa trắng, trong bầu không khí trong lành này, mùi thơm của nó như thấm vào cả ruột gan.

Dọc theo ven đường còn có những con sông nhỏ trong vắt, trong sông lởm chởm những hòn đá có hình thù kỳ lạ, cũng có những thác nước nhỏ đang chảy, nước bắn lên tung tóe. Đều là những cảnh quan thiên nhiên không thể nhìn thấy trong thành phố.

Tạ Bách Ninh hạ cửa sổ xe xuống, cảm nhận từng phân từng tất của bầu không khí tuyệt vời này, khói mù trong lòng cũng thoáng tan đi.

Hứa Tương Mi chạy chậm lại, đợi khi anh đuổi kịp, cô thò đầu ra khỏi xe, mỉm cười hỏi anh: “Anh thích không?”

Anh không bày tỏ thái độ gì.

Vẻ mặt cô rất sinh động, giẫm mạnh lên chân ga, chiếc xe “Vù” một cái lao về phía trước.

Thôn Sa Hồng là một thôn nhỏ nằm trong phạm vi của trấn Bình Cẩm, mất gần một giờ lái xe.

Có một cặp vợ chồng trẻ ngoài ba mươi tuổi đang đứng trước lối vào của thôn. Hứa Tương Mi dừng xe lại: “Hai người có phải là em họ của thầy Từ không?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy, cô là cô Hứa?”

Hứa Tương Mi mỉm cười: “Lên xe đi.”

Đôi vợ chồng trẻ ngồi ở ghế sau.

Hứa Tương Mi xoay người ra sau mỉm cười với họ: “Xin chào, không cần sử dụng kính ngữ, tôi là Hứa Tương Mi.”

Cặp vợ chồng này trông rất đẹp mắt, có vẻ như là người có địa vị.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Cô Hứa, xin chào. Tôi là Trương Gia Dân, cô ấy là vợ tôi, Lê Hồng.”

Người phụ nữ cười lộ ra hàm răng trắng, dịu dàng gật đầu.

Trong lòng Hứa Tương Mi có ấn tượng rất tốt với họ, cho nên đối với nơi sắp đến này cũng cảm thấy rất thích thú.

“Bên trái hay bên phải?”

“Bên phải, cứ dọc theo ven đường đi thẳng.”

Hứa Tương Mi đánh tay lái, cô nghe thấy một vài tiếng chó sủa, phía trước có dân cư sinh sống.

Sau khi đi qua một khu rừng tre, chiếc xe rẽ vào một góc và dừng lại ở một bãi sân nhỏ. Tạ Bách Ninh cũng theo sau. Sân đủ rộng để đỗ hai chiếc xe mà không gặp vấn đề gì.

Mọi người cùng xuống xe. Không có sự nóng bức như đã nghĩ, làn gió nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt, rất thoải mái.

Ở bên cạnh sân có một cây hồng vừa cao vừa to, trên cây đầy những quả màu xanh.

Trương Gia Dân nói: “Cô Hứa, đây là ngôi nhà biệt lập, rất yên tĩnh, mùa hè rất mát mẻ, trong nhà đều có đầy đủ các thiết bị.”

Hứa Tương Mi nhìn căn nhà gỗ trước mặt, cao hai tầng, màu nâu sẫm, được bao quanh bởi rừng tre. Trên ban công trồng đầy hoa lá, bao gồm lô hội, hồng môn, trầu bà xanh, hoa hồng, rất tươi tốt, phối hợp với màu đỏ tươi, thực sự rất đẹp.

Phía trước nhà có một dòng sông nhỏ, dòng sông trong vắt thấy tận đáy, vì phản chiếu ánh nắng mặt trời, những con sóng lăn tăn tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Chỉ với cảnh trí của sân nhỏ này, Hứa Tương Mi đã thấy thích nó. Cô quay đầu lại nhìn Tạ Bách Ninh, thấy anh trông có vẻ thả lỏng, không còn nhíu chặt mày nữa.

Cô nói: “Chúng ta vào trong xem thử đi.”

Trương Gia Dân lấy chìa khóa từ vợ, mở khóa dẫn họ vào nhà.

Tầng một có năm phòng, nhà bếp, phòng ăn, phòng khách, thư phòng và phòng tắm, tầng trên thì có bốn phòng, một phòng ngủ chính, hai phòng khách, và một phòng trống.

Phòng óc đơn giản và rộng rãi, trang trí theo phong cách cổ xưa trang nhã, có thể thấy được chủ sở hữu rất yêu thích cái đẹp.

Căn nhà này có phong cách rất độc đáo, sự lắng đọng của lịch sử, cùng với sự phong tình của chốn dân gian có mặt ở khắp mọi nơi, thật khiến cho người ta phải động lòng.

Quan trọng hơn, đây thực sự là một nơi tốt để tránh nóng. Bốn phía đều được bao bọc bởi rừng tre, trước cửa là dòng sông nhỏ chảy qua, môi trường yên tĩnh, thích hợp để nghỉ dưỡng.

Hứa Tương Mi rất hài lòng. Cô hỏi ý kiến của Tạ Bách Ninh: “Anh cảm thấy được không?”

Tạ Bách Ninh nhặt bỏ những chiếc lá khô của cây hồng môn, lơ đãng gật đầu.

Cô mỉm cười nói với cặp vợ chồng trẻ phía sau mình: “Anh Trương, chị Trương, xin hãy ra giá.”

Trương Gia Dân nói: “Theo ý định của chính phủ, ngôi nhà này có thể sẽ được bán phá giá vào cuối năm, chúng tôi có thể được trợ cấp mười vạn. Tôi cũng nói thật, nếu giá nhà ở khu vực thành thị không cao, hai đứa trẻ trong nhà cũng đang cần dùng đến tiền, chúng tôi cũng thực sự không nở bán căn nhà này đi. Không nghĩ đến cô lại có ý định muốn mua nó. Có người ở tốt hơn nhiều so với việc để trống, vì vậy tôi sẽ tính giá tròn chẵn, mười vạn, cô Hứa, cô nghĩ sao?”

Trong lòng Hứa Tương Mi cũng đã có tính toán: “Anh Trương tính rất chuẩn. Tôi cũng không thiếu tiền, quen biết nhau cũng là duyên phận, tôi trả hai mươi vạn. Với điều kiện anh chị phải tu sửa lại những nơi không được tốt trong nhà.”

Căn nhà gỗ được mua theo cách này. Hành động của Trương Gia Dân rất mau lẹ. Buổi chiều đã có một nhóm công nhân đến sửa chữa. Anh ấy cũng tìm đến hai người phụ nữ trung niên dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà.

Rừng tre gần như là che phủ hầu hết ánh nắng mặt trời, một chút ánh nắng chiếu xuống khoảng sân nhỏ, sáng sủa và ấm áp. Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, bóng của những chiếc lá tre đung đưa trên mặt đất.

Tạ Bách Ninh cả đêm không ngủ, lúc này đã đặt một chiếc ghế tre dưới gốc cây hồng, dựa vào thân cây ngủ say sưa.

Hứa Tương Mi ôm chậu gỗ đi ngang qua và nhìn thấy cảnh này, trái tim cô bất giác trở nên mềm mại và rung động.

Lê Hồng theo ở phía sau cô, chuẩn bị lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói gì, Hứa Tương Mi đã nhận ra.

“Suỵt.” Cô dùng ngón tay ấn lên môi, mỉm cười với chị ấy.

Họ lặng lẽ đi theo con đường làm bằng đá ra sông. Ở đó có ba hòn đá to và bóng loáng, một nửa ở trong nước và một nửa tiếp xúc với không khí. Nước sông từ từ tràn lên làm ướt bề mặt đá, rồi lại từ từ rút xuống, không quá một phút đã bị ánh nắng mặt trời làm cho khô đi.

Hứa Tương Mi đặt chậu gỗ xuống, cởi giày ra, bước chân trần xuống sông, đá cuội trong nước không đều, khiến cô phải cuộn tròn ngón chân lại.

Cô nhướng mày, cảm thán: “Thật thoải mái!”

Lê Hồng rửa sạch tảng đá, nói với cô: “Mùa xuân, mùa hè và đầu mùa thu có thể đem quần áo ra đây giặt, rất thuận tiện.”

Hứa Tương Mi thắt nút váy đến đầu gối, ngồi xổm xuống lấy ra tấm ra giường mới mua: “Mặc dù rất thú vị, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên mua một chiếc máy giặt.”

“Ôi, cô Hứa, đừng cho bột giặt vào, cô phải ngâm chúng trong nước và làm ướt chúng trước đã.”

“À”, Hứa Tương Mi ngượng ngùng giải thích: “Tôi chưa từng làm, nên không biết.”

Lê Hồng tiếp quản công việc trong tay cô: “Không sao đâu, để tôi, xem ra cô thực sự nên mua một cái máy giặt.”

Cô nói cảm ơn, ngồi xổm xem Lê Hồng khéo léo giặt tấm ga giường một cách thành thạo, khuôn mặt của chị ấy rất dịu dàng, có mùi vị của một người vợ hiền mẹ tốt.

Cô chân thành nói: “Chị rất giỏi, anh Trương thực sự may mắn.”

Lê Hồng vẫn không ngừng công việc trên tay, chị ấy nói: “Không có gì là may mắn hay không may mắn cả. Anh ấy có trách nhiệm kiếm tiền để lo cho gia đình. Tôi đương nhiên là phải thu xếp tốt mọi chuyện trong nhà để anh ấy cảm thấy an tâm khi làm việc bên ngoài. Nói ra thì, người đàn ông trong sân mới thực sự là may mắn. Cô chưa từng làm những điều này, nhưng bây giờ lại sẵn sàng làm vì anh ấy.”

“Anh ấy họ Tạ, chị hiểu lầm rồi, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè.” Hứa Tương Mi nói.

“Cô Hứa, cô thích anh ấy đúng không?” Lê Hồng hỏi vậy, nhưng cô có thể nghe thấy lời khẳng định trong câu hỏi này.

Cô hơi ngạc nhiên: “Chị nhận ra?”

“Ánh mắt cô nhìn anh Tạ giống hệt như ánh mắt khi tôi nhìn chồng mình. Tình yêu trong đó không thể là giả. Hơn nữa, tôi thấy trạng thái tinh thần của anh ấy không được tốt. Cô đã mua căn nhà gỗ này để anh ấy tĩnh dưỡng lâu dài ở đây, tôi nói đúng không?”

Hứa Tương Mi mỉm cười: “Đúng là gừng càng già càng cay.”

Lê Hồng nói: “Chỉ là cái nhìn của người ngoài cuộc mà thôi, hy vọng cô và anh Tạ sẽ sớm ngày thành đôi.”

Hứa Tương Mi giật mình, cô không khỏi nghĩ đến, cô và anh vẫn có khả năng thành đôi sao?

Lê Hồng không phát hiện ra, tiếp tục nói: “Đúng rồi, ở vườn rau đối diện có bắp, dưa chuột, cà chua và một số rau củ theo mùa. Chúng đều là của nhà trồng. Nếu cô không chê, thì nhớ đến hái về ăn.”

Hứa Tương Mi phản ứng lại, cười chân thành nói: “Cảm ơn.”

Cũng không rõ lời cảm ơn này là vì lời chúc của Lê Hồng hay là vì sự hào phóng của chị ấy, hoặc là cả hai.

Đến tối, hai vợ chồng Trương Gia Dân cùng các công nhân rời đi, căn nhà gỗ đã hoàn toàn đổi mới.

Ánh mặt trời lặn nhuộm đỏ cả một nửa bầu trời, những đám mây trông thật đẹp và tráng lệ.

Một quả hồng xanh trên cây đã lung lay sắp rụng, lắc lư vài lần, cuối cùng cũng rơi xuống chân Tạ Bách Ninh, rồi lại lăn xuống đất.

Tạ Bách Ninh bị đánh thức, anh bàng hoàng tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

Sắc trời đỏ rực và mềm mại, cực kỳ đẹp.

Trong sân, một cây sào tre dài được sử dụng để đỡ giá phơi ra giường, bay phấp phới trong cơn gió chiều. Trên con đường phía trước sân, có một cô gái mặc một chiếc váy đỏ, xách theo một cái giỏ tre, đang mỉm cười bước đến.

Một khắc đó, Tạ Bách Ninh đột nhiên cảm thấy xung quanh mình thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của chính mình.

Anh lắc đầu, lấy thuốc lá từ trong túi ra, ngậm nó trong miệng.

Hứa Tương Mi bước vào sân, cười híp mắt nói: “Bách Ninh, cuối cùng anh cũng dậy rồi.”

Cô giấu cái giỏ ra phía sau lưng: “Anh đoán thử xem tôi hái được gì về?”

Anh thong thả nhả khói ra: “Cô đã hái gì?”

Cô chớp mắt: “Anh đoán đi.”

Tạ Bách Ninh nhìn qua, rất xa, chỉ có thể nhìn thấy một màu xanh. Anh nói: “Không thể đoán được.”

Hứa Tương Mi đắc ý lấy chiếc giỏ ra: “Nhìn này, là của nhà anh Trương tự trồng. Trong vườn vẫn còn rất nhiều. Chúng ta ăn cũng ăn không hết.”

Trong giỏ có rất nhiều màu sắc, bắp trắng, cà chua đỏ, dưa chuột xanh, cà tím, trông rất tươi ngon.

Tạ Bách Ninh cầm điếu thuốc, đứng lên, cầm lấy cái rổ, tay kia thì xách chiếc ghế lên: “Vào nhà thôi.”

Hứa Tương Mi đi theo anh, cô bước hai bước, đột nhiên dừng lại: “Anh vào trước đi, tôi phải thu ra giường và chăn lại đã. Phơi cả buổi trưa chắc là đã khô rồi.”

Cô chạy ra sông rửa tay, lau khô rồi chạm thử vào chăn, mừng rỡ: “Thực sự khô rồi.”

Chiều cao của sào tre hơi cao, cô phải nhón chân lên, hơi chật vật.

Tạ Bách Ninh từ trong nhà bước ra, đi về phía cô: “Để tôi.”

Cô ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười rất tự nhiên: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi