NHÁO HỈ

Đêm đến, đầu Tạ Bách Ninh đau kinh khủng, dây thần kinh anh như muốn đứt ra, vô cùng khó chịu.

Tạ Bách Ninh tự giễu, rốt cuộc thì anh cũng đã lớn tuổi, chỉ mới bị thổi một chút gió xối một chút mưa mà anh đã dễ dàng bị cảm lạnh. Kể từ khi Ôn Bội ra đi, sức khỏe của anh càng ngày càng kém, cơ thể cũng ngày một yếu đi, không thể chịu đựng được một chút lăn lộn nào.

Trong nhà có sẵn thuốc cảm lạnh thông thường, anh uống bằng nước ấm, cả một đêm đều nửa tỉnh nửa mê. Sáng hôm sau thức dậy, trong cổ họng như có một ngọn lửa đang bùng cháy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Dù có khó chịu đến đâu, việc dạy học vẫn cần phải thực hiện.

Tạ Bách Ninh dạy môn Kinh tế học, mới dạy mười phút trong tiết đầu tiên mà cổ họng anh đã khàn đục, tình trạng của anh thực sự không được tốt, vì vậy anh đã giải thích với các sinh viên về vấn đề này, sau đó chiếu hai bộ phim tài liệu về trùm tài chính cho bọn họ xem.

Lớp học của anh từ trước đến nay luôn kín chỗ, ngoài các sinh viên của chuyên ngành này, còn có những sinh viên của nhiều khoa khác, chủ yếu là sinh viên nữ. Tất nhiên, hầu hết những sinh viên nữ này đến đây đều là vì Tạ Bách Ninh. Họ xem anh như một nam thần. Mọi người đều nhất trí sử dụng tám chữ để hình dung về anh: Thư sinh công tử, ôn nhu như ngọc.

Khi nói chuyện riêng tư thậm chí còn thái quá hơn, muốn ngủ với giáo sư Tạ.

Học sinh trêu đùa, Tạ Bách Ninh không bận tâm, miễn là họ không làm phiền đến trật tự trong lớp, anh sẽ không nói gì.

Lúc này, anh bị bệnh, thì có ngay một nữ sinh mang cho anh một chiếc ghế để ngồi, lại đưa nước ấm, hỏi han rất ân cần.

Anh rất lịch sự nói cảm ơn, không từ chối thành ý của sinh viên ấy.

Khi Hứa Tương Mi tìm được lớp học, anh đang ngồi trên bục giảng, hai mắt nhắm nghiền, đầu hơi cúi xuống. Cô chỉ mới đứng ngoài cửa sổ trong hai phút, đã thấy bốn năm nữ sinh viên giơ điện thoại di động lên chụp hình anh với một ánh mắt phấn khích và vui sướng. Hứa Tương Mi không thể nhịn được bật cười, cô biết anh rất thu hút phái nữ.

Cửa sau không khóa, cô nhẹ nhàng mở ra bước vào, lúc này mới nhận ra là bên trong không còn dư một chỗ trống nào cả. Một số sinh viên ngồi ở gần cửa nhìn cô, cô mỉm cười với họ, hạ thấp giọng, nói: “Tôi có thể ngồi bên cạnh các bạn một lúc được không?”

Đây đều là những bạn học nam, nhìn cô với đôi mắt sáng rực, ngây ngốc.

Cô vẫn mỉm cười, khoe hàm răng ưa nhìn.

Lúc này họ mới phản ứng lại, đều đồng loạt di chuyển sang một bên, để lại một khoảng trống.

“Cảm ơn mọi người.”

Cô ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên bục giảng, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh anh. Trong camera điện thoại, anh ngồi ngược lại với ánh sáng, khuôn mặt ở rất xa nên nhìn không được rõ ràng cho lắm, nhưng bộ dạng đó vẫn đủ để khiến cho người khác phải liêu siêu, sự yên bình và tĩnh lặng này không khác gì một bức tranh tuyệt đẹp.

“Bạn học, bạn cũng là fan của giáo sư Tạ à?”

Hứa Tương Mi khóa màn hình, cô nghiêng đầu, những sinh viên nam xung quanh nhìn cô tò mò, mỉm cười ngượng ngùng.

“Trông tôi giống như bạn học của bạn lắm à?” Cô nhướng mày.

Cậu sinh viên sửng sờ. Sau một lúc, cậu ta thận trọng hỏi: “Đàn chị?”

Hứa Tương Mi không phủ nhận, cô hất cằm về phía máy chiếu, hỏi: “Mọi người đi học chỉ xem cái này thôi sao?”

“Ban đầu không phải, vì giáo sư Tạ bị cảm, nên bọn em tạm thời xem cái này.” Cậu ta trả lời.

Hứa Tương Mi lại một lần nữa nhìn về phía Tạ Bách Ninh, lúc này cô mới nhận ra nước da của anh có hơi nhợt nhạt, trong lòng có chút không yên.

Cô hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Em không rõ lắm, giọng nói của thầy ấy rất khàn, giảng bài rất tốn sức.”

Cô nhíu mày, không nói gì nữa, nhìn chằm chằm vào Tạ Bách Ninh, có chút suy tư.

“Đàn chị, chị không đến từ khoa kinh tế và quản lý của bọn em, vậy chuyên ngành của chị là gì?” Cậu ta lại hỏi.

Giọng nói của cậu ta không lớn, nhưng nó cũng không nhỏ, đủ khiến cho những sinh viên ngồi gần phải quay lại nhìn họ.

“Suỵt!” Ngón trỏ của Hứa Tương Mi ấn lên môi: “Đừng làm ảnh hưởng đến mọi người.”

Cô nghiêm túc, khẽ mỉm cười, những cậu sinh viên này đều nhìn chầm chầm vào cô. Thấy cô không có ý định nói, họ cũng không hỏi nhiều, thành thật khép miệng lại.

Hứa Tương Mi hơi nâng cằm, lặng lẽ nhìn lên bục giảng, trong mắt chỉ có Tạ Bách Ninh. Không ai biết rằng người đàn ông này, cô đã thích tận mười năm.

Đó là vào mùa hè, một ngày thứ bảy với thời tiết thật tuyệt vời.

Lúc ấy Hứa Tương Mi đang chọn sách trong nhà sách, ánh mặt trời len lỏi chiếu vào trong, không gian được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu vàng mỏng, cực kỳ sáng ngời.

Tạ Bách Ninh xuất hiện trước mặt cô trong một cảnh đẹp như vậy, sau đó len lỏi vào luôn cả trái tim cô.

Anh mặc một chiếc áo trắng thoải mái, dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tấp, cầm cuốn sách trên tay, mười ngón tay trắng nõn thấy cả gân xanh, khớp xương rõ ràng, đẹp không thể nào tả nỗi.

Lại nhìn vào khuôn mặt của anh, dưới đôi chân mày rậm là cặp mắt đen và sáng, sống mũi thẳng và đường nét mềm mại, đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Anh đứng ở một nơi có nhiều ánh sáng, mặt mày nhu hòa, tập trung chuyên chú, toàn thân tỏa sáng cứ như một vị thần.

Vì vậy, cô nghe thấy nhịp tim dồn dập của chính mình, thình thịch, thình thịch, không thể dừng lại.

Hứa Tương Mi đương nhiên biết người đàn ông này là ai, anh là con trai của nhà họ Tạ, Tạ Bách Ninh, người vừa mới trở về Trung Quốc không lâu. Cô không thể không nhìn anh thêm vài lần nữa, nghĩ, thì ra anh trông như thế này!

Sau đó, cô nhìn anh mê mẩn đến nỗi quên nói lời chào với anh, mãi đến sau này họ mới thực sự chân chính quen biết nhau.

Sau đó nữa, tương tư mộng tưởng cũng không thể thắng nỗi trời xui đất khiến, cuối cùng trở thành tình cảnh như bây giờ. Cũng không biết là do ý trời, hay là do tạo hóa trêu người.

Cuối cùng thì buổi học cũng đã kết thúc. Hứa Tương Mi thở phào nhẹ nhõm đi về phía anh.

Tạ Bách Ninh mở mắt ra, có hơi ngạc nhiên. Lúc này, mặt anh hơi đỏ, nhưng môi thì vẫn tái nhợt.

Hứa Tương Mi trực tiếp dùng tay chạm vào trán anh: “Rất nóng, anh bị sốt.”

Các sinh viên ở bên dưới cảm thấy rất tò mò, phát ra một số lời bàn tán.

Tạ Bách Ninh che miệng lại ho một tiếng.

Cô rút tay lại.

Anh nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người tan học đi.”

Các sinh viên lần lượt rời đi, một số người vẫn cứ quay đầu nhìn lại hai người họ, thầm thì to nhỏ với bạn bè.

Tạ Bách Ninh nhìn cô: “Cô bận việc xong rồi?”

Hứa Tương Mi gật đầu.

Anh đóng máy tính lại, hỏi: “Muốn ăn gì?”

“Không ăn nữa, đi bệnh viện.”

Hứa Tương Mi muốn giúp anh cầm máy tính, nhưng anh đã nhanh tay cầm trước, không đồng ý.

Tạ Bách Ninh cười: “Tôi ổn, không cần phải đến bệnh viện.”

Anh giơ tay lên xoa cổ họng, vừa nói đã cảm thấy cổ họng đau đớn.

Hứa Tương Mi nhìn vào mắt anh, không vui nói: “Những người say rượu đều nói rằng họ không say, còn những người bệnh thì lại thích nói rằng họ ổn, cái tật xấu gì vậy?”

Tạ Bách Ninh cười: “Chỉ là cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng.”

Cô sững sờ, anh cười lên thật đúng là muốn lấy mạng người mà.

“Cảm là nguồn gốc phát sinh của rất nhiều loại bệnh, cho dù nhẹ cũng cần phải được coi trọng. Để nó gây biến chứng thành những bệnh khác thì sẽ rất phiền phức.”

“Không đáng sợ như vậy.”

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải anh sợ đến bệnh viện không?”

Anh có vẻ rất bình tĩnh: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Hứa Tương Mi im lặng nhìn anh, không phát hiện ra có gì khác thường, mới nói: “Nhưng bây giờ em không muốn ăn cơm nữa.”

Tạ Bách Ninh hỏi: “Vậy cô muốn ăn gì?”

Hứa Tương Mi: “Thuốc.”

Tạ Bách Ninh: “…”

Cuối cùng, Tạ Bách Ninh đã thỏa hiệp.

Chóng mặt và choáng váng, chân tay nặng trĩu, anh biết rằng mình thực sự cần phải được chữa trị. Ban đầu anh định về nhà rồi sẽ gọi cho bác sĩ gia đình, nhưng không ngờ cô lại cố chấp như vậy.

Tạ Bách Ninh bị sốt rất cao, 39 độ; sốt cao như vậy, anh không khỏi bị bác sĩ cằn nhằn vài câu.

Hứa Tương Mi trừng mắt nhìn anh. Đã như thế này mà còn nói là không nghiêm trọng?

Anh chỉ cười cười, không nói gì.

Sau khi y tá treo túi nước lên thì đã rời đi, Tạ Bách Ninh nói: “Tương Mi, cô đi ăn trưa trước đi.”

Cô bước đến: “Mì hay cháo, anh muốn ăn gì?”

Tạ Bách Ninh lắc đầu, đầu anh lúc này nặng trĩu, mắt mở muốn không lên, cổ họng đau nhói, không muốn ăn gì cả.

“Tôi không có cảm giác thèm ăn.”

Hứa Tương Mi ngồi xuống: “Em đợi anh truyền nước xong sẽ cùng đi ăn.”

“Đừng đợi tôi, đừng để đói bụng.”

“Em không đói.”

Tạ Bách Ninh lại cười: “Đi ăn đi, thuận tiện mua giúp tôi một phần cháo trắng, làm phiền cô rồi.”

Hứa Tương Mi nghi ngờ nhìn anh: “Anh thèm ăn rồi?”

Anh gật đầu.

Cô “Ừ” một tiếng, cầm túi xách của mình lên đi ra ngoài phòng bệnh, lúc đi đến cửa thì đột nhiên quay lại: “Em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Khi cô nhìn lại và mỉm cười, đôi mắt ấy trong veo sáng ngời, tựa như một dòng suối đang chảy.

Tạ Bách Ninh ngẩn ngơ: “Được.”

Hứa Tương Mi vừa rời đi, điện thoại di động của anh reo lên, là trong nhà gọi đến, Tạ Bách Ninh trả lời điện thoại.

Đái Duyệt hỏi: “Bách Ninh, khi nào thì con mới về đến nhà?”

Anh nói: “Mẹ, con đã quên nói với mẹ là con sẽ không về, mọi người tự mình ăn trưa đi.”

Đái Duyệt rất thính tai, bà hỏi: “Có phải con bị cảm rồi không?”

Tạ Bách Ninh trả lời: “Cảm nhẹ.”

“Vậy con nhanh chóng trở về nhà, mẹ dặn má Trần nấu canh gừng cho con, cũng mời bác sĩ Trần đến.”

Anh nói: “Đừng mời bác sĩ Trần, bây giờ con đang truyền nước ở trong bệnh viện.”

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại to hơn vài phần: “Sao con lại đến bệnh viện? Bệnh viện nào? Mẹ sẽ đến ngay.”

“Đừng đến, chỉ là một cơn sốt nhẹ, đợi hết sốt rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Nhưng mà một mình con ở đó mẹ không an tâm.”

“Không phải một mình.”

“Còn ai nữa?”

“Tương Mi.”

“Sao con lại ở cùng con bé?”

“Tình cờ gặp nhau ở trường, cũng phải cảm ơn cô ấy đã đưa con đến bệnh viện.”

Mẹ anh không hỏi thêm nữa, chỉ bảo anh sau khi truyền nước thì về nhà sớm. Sau khi cúp điện thoại được một lúc, Hứa Tương Mi trở về.

Cô mỉm cười với anh, cầm cháo nóng trên tay bước đến: “Cháo trắng không có mùi vị, em mua cháo bí ngô, rất ngon.”

Tạ Bách Ninh nói: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”

“Đừng khách sáo, tay anh còn đang truyền nước, em đút cho anh ăn nhé?”

“Tôi có thể sử dụng bàn ăn trên giường bệnh.”

Hứa Tương Mi cười như không cười: “Nhưng em thực sự rất muốn tự mình đút cho anh ăn, thỏa mãn em đi được không?”

Anh mím môi.

Hứa Tương Mi nâng một bàn ăn nhỏ lên và đặt nó lên giường: “Trêu anh thôi.”

Cô đặt cháo và dưa chua lên bàn, lấy muỗng đưa qua cho anh.

Tạ Bách Ninh nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo với em.” Cô mỉm cười nói: “Dù sao về sau anh cũng sẽ là người của em mà.”

Tạ Bách Ninh bị nghẹn cháo trong cổ họng, anh quay đầu sang chỗ khác ho một lúc lâu, từ từ bình tĩnh lại, anh nói: “Tương Mi, đừng đùa như vậy.”

Hứa Tương Mi phớt lờ anh, tự mình ăn mì.

Sau khi ăn xong, Hứa Tương Mi dọn bàn và điều chỉnh giường lại một cách cẩn thận.

“Anh ngủ một lát đi, em canh cho. Đến khi cần đổi nước em sẽ gọi y tá.”

Tạ Bách Ninh băn khoăn: “Tôi…”

Cô không kiên nhẫn nói: “Yên tâm, em sẽ không lợi dụng lúc anh đang ngủ mà cướp thân anh đâu.”

“…”

Mặt Tạ Bách Ninh đỏ bừng, cô nàng này nói chuyện thật là!

“Ngủ nhanh đi.” Cô nhìn anh.

Tạ Bách Ninh cũng đành chịu, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, sau một lúc, anh thực sự ngủ thiếp đi.

Ngay khi anh nhắm mắt lại, nụ cười trên khuôn mặt Hứa Tương Mi ngay lập tức tắt đi. Cô lấy ra một điếu thuốc, khẽ liếc nhìn anh, nhớ ra lúc này đang ở trong bệnh viện, cô lại cất thuốc đi.

Cô không chắc chắn cho lắm, liệu có phải mình đã hoa mắt nhìn nhầm người rồi hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi