NHÁO HỈ

1.

Hứa Tương Mi bắt đầu cai thuốc lá.

Có một người cũng cùng chung cảnh ngộ đó là Tạ Bách Hành.

Khi mới bắt đầu, hai người đều vô cùng khó chịu.

Một hôm, nhà họ Tạ có tiệc.

Lúc đó Hứa Tương Mi thèm thuốc lá, cảm thấy khó chịu không thể chịu được, nhân lúc Tạ Bách Ninh không chú ý, cô lặng lẽ trốn ra sân sau.

Không ngờ Tạ Bách Hành cũng đang ở đây, trên tay anh ấy cầm một điếu thuốc, nhưng chỉ để nó tự cháy, mà không hút.

Hứa Tương Mi cảm thấy tò mò: “Nhịn được sao?”

Anh ấy nhướng mày: “Chị không nhịn được?”

Hứa Tương Mi suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Tạ Bách Hành đưa một điếu thuốc qua, cô cũng châm lên, nhưng không hút.

Hai người chỉ ngửi khói thuốc cho đỡ ghiền.

Tối đến mạnh ai về nhà nấy.

Hứa Tương Mi nói với Tạ Bách Ninh về việc này.

Tạ Bách Ninh buồn cười, cũng đau lòng cho cô: “Từ từ thôi, em có thể giảm dần xuống, không cần phải vội.”

Cô hỏi: “Lúc anh cai thuốc làm sao có thể nhịn được hay vậy?”

Tạ Bách Ninh khẽ cười: “Lúc đầu anh cũng không thích nghi được, nhưng cứ cố nhịn thì sẽ cai được thôi.”

Ánh mắt cô phát ra sự sùng bái: “Em muốn học hỏi anh.”

Anh khen cô bằng một nụ hôn.

Mà Tạ Bách Hành thì bị Khương Hân ngửi thấy mùi khói thuốc.

Lúc đó cô ấy kéo quần áo của Tạ Bách Hành lại ngửi, rồi lại lấy tay phải của anh ấy đặt lên chóp mũi.

Khương Hân nhíu mày: “Anh lại hút thuốc.”

Tạ Bách Hành thành thật giải thích.

Cô ấy có vẻ nghi ngờ.

“Không tin phải không? Em kiểm tra xem.”

“Hử?”

Tạ Bách Hành cúi xuống hôn lên môi cô ấy.

Cuối cùng, anh ấy đắc ý nhướng mày: “Kết quả kiểm tra thế nào?”

Khương Hân: “…”

2.

Tháng 8, hai người cai thuốc thành công.

Đồng thời, có hai tin cực kỳ tốt.

Hứa Tương Mi và Khương Hân đều mang thai, đều là hai tháng.

Điều này khiến cho Đái Duyệt mừng muốn hỏng người, kêu bọn họ phải chuyển về nhà cũ để tiện chăm sóc.

Làm con cái, hai cặp vợ chồng cũng không thể trái lời mẹ, dọn về ngay trong cùng một ngày.

Lần này, Đái Duyệt vì vui mừng nên tinh thần rất thoải mái, làm gì cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Hứa Tương Mi thích cay, Khương Hân thích chua, chỉ mỗi việc chuẩn bị bữa ăn, cũng phải đau đầu suy nghĩ.

Ngoài ra, Đái Duyệt và má Trần cũng thay đổi canh thuốc mỗi ngày.

Đến tháng 12, Hứa Tương Mi và Khương Hân đều tăng hơn mười cân.

Một đêm nọ, Tạ Bách Ninh giúp Hứa Tương Mi thay đồ ngủ, không còn rộng như trước nữa.

Cô nằm dài trên giường, nhẹ nhàng chạm vào cái bụng to của mình: “Bé cưng thật là tham ăn.”

Tạ Bách Ninh nằm xuống ôm cô vào lòng: “Như vậy rất tốt.”

Trước đây cô quá gầy, anh lúc nào cũng lo lắng, bây giờ trông cô tròn trịa khỏe mạnh, nguy cơ khó sinh sẽ ít hơn nhiều.

Hứa Tương Mi biết sự lo lắng của Tạ Bách Ninh, cô kéo tay anh đặt lên bụng mình: “Đừng sợ, bé cưng sẽ không giày vò em đâu.”

Dường như sinh mệnh nhỏ cũng hiểu được, nhẹ nhàng đá một cái đáp lại.

Tạ Bách Ninh cười, đứng dậy cúi xuống hôn lên bụng cô, anh nói: “Con phải thương mẹ, có biết không?”

Lại đá.

Hứa Tương Mi kéo anh nằm xuống, cười nói: “Bé cưng nói bé cưng biết rồi.”

Tạ Bách Ninh hôn cô: “Vất vả cho em rồi, chúng ta chỉ sinh một đứa thôi, sau này không sinh nữa.”

Hứa Tương Mi lắc đầu: “Nhưng em muốn có hai đứa.”

Tạ Bách Ninh nhấn mạnh: “Một là đủ.”

Mười tháng mang thai khổ sở cùng nỗi đau khi sinh nở, anh thực sự không dám để cô trải qua một lần nữa.

Hứa Tương Mi nhìn người đàn ông cố chấp này, có chút đau lòng.

Bên kia, Khương Hân cũng rất buồn. Cô ấy đã béo đến mức cằm dồn thành hai lớp mỡ.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mình trong gương, thở dài.

Tạ Bách Hành hiểu được, anh ấy nói: “Không xấu, vẫn rất đẹp.”

Khương Hân không buồn nữa, nghe Tạ Bách Hành nói vậy, cô ấy mỉm cười.

Cô ấy hỏi: “Anh đoán xem, là con trai hay con gái?”

Tạ Bách Hành không hề suy nghĩ, nói ngay: “Con gái.”

Cô ấy nghiêng đầu: “Anh thích con gái?”

Tạ Bách Hành không phủ nhận: “Con gái giống như em, anh rất thích.”

Khương Hân cười: “Em thích con trai, giống anh.”

Bụng bị đá mạnh một cái, cô ấy đau đớn hét lên.

“Sao vậy?”

Khương Hân lại mỉm cười, nhăn mũi: “Nó đang phản kháng, chắc là con gái rồi.”

Tạ Bách Hành ngồi xổm xuống, áp tai vào bụng Khương Hân: “Con ngoan nha, không được phép bắt nạt mẹ, mẹ là người ba yêu nhất đó.”

3.

Cuối tháng 3, Tạ Bách Hành chào đón con gái đầu lòng.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

Toàn bộ nhân viên của Tạ thị đều được tăng lương, cuộc sống sinh hoạt văn phòng vô cùng tốt đẹp.

4.

Đầu tháng 4, Tạ Bách Ninh chào đón con gái đầu lòng.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

Khối lượng bài tập về nhà của sinh viên giảm mạnh, cuộc sống đại học của họ vô cùng tốt đẹp.

5.

Nhà họ Tạ có thêm hai cháu gái cùng một lúc, vô cùng vui mừng.

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

Để cầu phúc cho hai đứa cháu gái, họ làm việc thiện, quyên góp hàng chục triệu nhân dân tệ.

6.

Khi con gái được bốn tuổi, Hứa Tương Mi lại có thêm một đứa nữa.

Bởi vì lần sinh đầu cũng không gặp nhiều khó khăn, sau khi nói tới nói lui, thuyết phục một thời gian dài, Tạ Bách Ninh mới đồng ý.

Anh không dám thư giãn một chút nào, càng thận trọng hơn, sợ phạm sai lầm.

Trước kia, con gái thỉnh thoảng có thể ngủ cùng với họ.

Kể từ khi cô mang thai, dù cho con gái có làm nũng đến đâu, Tạ Bách Ninh cũng không cho phép.

Con bé không vui, lén phàn nàn với Hứa Tương Mi: “Mẹ ơi, con thấy ba không thương con nữa.”

Hứa Tương Mi ngạc nhiên. Tạ Bách Ninh vốn rất chiều chuộng con gái.

Cô hỏi: “Bé cưng, sao con lại nói vậy?”

Con bé nói: “Ba luôn nói con sẽ làm tổn thương em bé trong bụng mẹ, không cho con ngủ với mẹ. Nhưng mà, con khi ngủ đâu có lăn lộn, làm sao có thể làm đau em?”

Hứa Tương Mi nghe thấy buồn cười, con bé ngủ rất hay xoay người, hết ngang rồi dọc, không chịu nằm yên.

Nhưng nhìn ánh mắt đáng thương của con gái, cô nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ: “Ba rất thương con. Khi con còn nằm trong bụng mẹ, ba cũng rất sợ làm con đau.”

Mắt con bé sáng lấp lánh: “Thật sao mẹ?”

Hứa Tương Mi rất chắc chắn: “Tất nhiên là thật rồi.”

Con bé rất vui.

Tạ Bách Ninh đi dạy về, Hứa Tương Mi nói với anh về điều này, và trách anh vì đã bỏ qua cảm xúc của con gái mình.

Tạ Bách Ninh cũng nhận ra lỗi lầm và xin lỗi con gái.

Con bé hào phóng xua tay: “Con không giận ba nữa.”

Bé lại nói: “Mẹ nói ba rất thương con.”

Tạ Bách Ninh cưng chiều nhéo mũi con bé: “Mẹ con nói rất đúng.”

Con bé hỏi: “Ba ơi, mẹ có em bé nên rất yếu sao?”

Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Đúng vậy, nên chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ mẹ, được không?”

Con bé trả lời rất vang dội: “Dạ được.”

Tạ Bách Ninh ôm con gái, chọc cho con bé không ngừng cười khanh khách.

Hứa Tương Mi đứng ở một bên nhìn cha và con gái vui đùa, trong lòng cảm thấy thật bình yên.

7.

Mùa đông.

Hứa Tương Mi đã sinh được một cậu bé mập mạp.

Đủ trai đủ gái, là một may mắn lớn trong cuộc đời này.

Tạ Bách Ninh nhìn vợ mình sau khi sinh con trở nên suy yếu, hôn nhẹ lên trán cô, rớt nước mắt.

8.

Mùa đông năm sau.

Khương Hân sinh đôi, là con trai.

Bởi vì là sinh mổ nên không có khó khăn gì khi sinh con, nhưng vết thương tuy đã lành, vẫn phải chịu đựng đau đớn.

Lần đầu tiên Tạ Bách Hành nhìn thấy vết mỗ dài 10 cm trên bụng của Khương Hân, đường đường là một người đàn ông, vậy mà nhất thời không thể nhịn được, khóc.

9,

Nhà họ Tạ luôn thoải mái trong việc nuôi dạy con gái hơn là so với con trai, vì vậy con gái nhà họ Tạ đều không sợ trời không sợ đất.

Hai cô bé rất thân và thích chơi với nhau. Cho nên lớn đến mười tuổi, những thảm họa lớn nhỏ xảy ra đều không thiếu phần của nhau.

Ngoài ông bà và ba mẹ, hai đứa còn có một người đặc biệt rất thích, cô Chu Dịch.

Bởi vì cô Chu Dịch không chỉ học sâu hiểu rộng mà còn hay giúp chúng giải quyết rắc rối.

Lúc đó Chu Dịch đã mười chín tuổi, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Là một trong “Tứ đại mỹ nhân” của thành phố A.

Lẽ dĩ nhiên, người theo đuổi chạy theo như vịt.

Một ngày nọ, có một chàng trai cầm một bó hoa hồng đứng trước cửa nhà họ Tạ.

Chu Dịch không thích, tránh không gặp.

Hai cô bé cũng tình cờ ở đó. Họ lẻn ra ngoài, sau khi thấy được người, cả hai đều đạt được sự đồng thuận, cảm thấy người này không xứng với cô Chu Dịch của mình.

Đứa lớn lắc đầu: “Quần áo của anh thật xấu. Cô Chu Dịch không thích đâu.”

Đứa nhỏ lắc đầu: “Hoa của anh cũng thật xấu. Cô Chu Dịch không thích đâu.”

Chàng trai cúi đầu thất vọng ra về.

Hai đứa đứng đó cười không ngừng.

10.

Con gái mười tuổi, con trai út sáu tuổi.

Năm nay, Tạ Bách Ninh đã 47 tuổi, Hứa Tương Mi 36 tuổi.

Hai bên tóc mai của anh đã có một vài sợi bạc, nhưng cô thì vẫn cứ như một cô gái ở tuổi đôi mươi, tươi sáng và động lòng người.

Nhưng Tạ Bách Ninh sẽ không bao giờ lo lắng, vì anh biết rằng, cô yêu anh.

Anh biết rằng, cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ rời xa anh.

KẾT THÚC.

Ngày Edit hoàn: 05/11/2020.

Editor: Gann.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi