NHẬP MỊ

Sau khi cao trào kết thúc Tiết Chu Thăng không vội lui ra ngoài, lỗ thịt trắng mịn đang gắt gao bao bọc hắn, theo nhịp thở chủ nhân co rụt lại chặt chẽ mút mát, quy đầu bị thế vừa sướng vừa tê, lúc hắn cúi đầu đi hôn môi đối phương thầm nghĩ cơ thể này quá ư dâm dục.

“Anh thích cơ thể dâm dục hả?” Mị Ma lập tức hỏi, ngón tay dọc theo cơ bụng Tiết Chu Thăng sờ xuống, “Có phải trong em thoải mái lắm không.”

Tiết Chu Thăng mướt mồ hôi, hắn bất đắc dĩ nói: “Em đừng đọc suy nghĩ anh nữa, nói ra…”

Mị Ma bĩu môi: “Nhưng anh hổng nói thật. Em chỉ có thể đọc suy nghĩ anh mới biết anh muốn hay không muốn.”

“… Chừa cho anh chút mặt mũi được không?”

Mị Ma ôm hắn: “Em rất thích anh, anh lớn lắm tiến vào rất thoải mái —— ”

Câu từ dâm đãng không cách nào nghe nổi, Tiết Chu Thăng cắn một cái tức giận xấu hổ nói: “Tha cho anh đi.”

Cả người Mị Ma đang trong giai đoạn hưng phấn, hơi khắc chế không nổi muốn ấy ấy, lấy lòng hôn Tiết Chu Thăng: “Em thích anh lắm. Thích hết á.”

Tiết Chu Thăng bị cậu trêu ghẹo đến cả người nóng lên: “…”

Tay Mị Ma sờ trán cậu: “Em mệt rồi.”

“Em mệt bởi vì năng lực linh hồn tiêu hao dẫn đến.” Tiết Chu Thăng cưỡng ép giải thích một hai.

“Anh biết. Không thì sao?”

“Không, không có chuyện gì, không có gì.” Tiết Chu Thăng rút khăn giấy đơn giản lau chùi sạch sẽ cho hai người. Thân thể Mị Ma thực sự hợp làm tình quá, khi nghe cậu bảo tinh dịch sẽ được hấp thu vào, đầu Tiết Chu Thăng chứa đủ loại ý nghĩ kỳ kỳ quái quái. Vì không để Mị Ma phát hiện, hắn cố gắng bình tĩnh, nhặt áo sơ mi rách rưới quăng ngổn ngang dưới giường.

Áo sơ mi không cách nào mặc được, lát nữa ra ngoài không biết làm sao đây. Chẳng qua bây giờ không quan trọng nữa, Tiết Chu Thăng ôm Mị Ma nằm nghiêng trên giường bệnh, tứ chi quấn quanh cả người trong ngực hắn, còn quỳ gối cọ cọ cẳng chân dê.

Cậu chỉ muốn ôm ôm hắn thôi hà.

“Em vui lắm lắm luôn.” Khóe miệng Mị Ma không kìm được mà cong lên, đôi mắt cậu ươn ướt, “Anh đã là của em rồi, chúng ta có thể bên nhau rồi.”

“Vốn là của em.” Như nghĩ đến gì đó, Tiết Chu Thăng hỏi, “Em sao cảm giác anh thích chiến hữu kia?”

“Anh không thích cậu ta?”

“Sao anh thích cậu ta được?”

“Nhưng anh muốn chết cùng cậu ta.”

Thấy Mị Ma ngây ngây ngốc ngốc, Tiết Chu Thăng tiêu luôn cơn giận: “Nên em mới một hai phải chết cùng anh sao? Em có ngốc không hả.”

“Mới không ngốc.” Mị Ma nhỏ giọng lầm bầm, “Chết cùng với anh sao ngốc chứ.”

Thấy dáng vẻ ấy của cậu, Tiết Chu Thăng trực tiếp đè lên cậu, lại tóm đuôi tới quấn quấn trong tay, trên đuôi có lớp lông tơ nho nhỏ, trơn mịn như châu báu.

Mị Ma bị sờ toàn thân đến nhũn ra.

Tiết Chu Thăng cúi đầu hôn lên chóp đuôi: “Anh chưa từng thích cậu ta, anh chỉ thích mình em.”

Mị Ma trừng mắt nhìn.

“Anh chỉ là hổ thẹn với cậu ta, cái chết của cậu một nửa là trách nhiệm của anh, anh rất tự trách mà thôi.” Tiết Chu Thăng trán chạm trán Mị Ma, nhìn cặp mắt màu vàng óng kia, “Anh phong ký ức có để lại ám hiệu của mình là nhìn em mới có thể khôi phục ký ức, em lấy mặt cậu ta anh căn bản không cảm giác.”

Mị Ma há miệng: “Nhưng anh —— ”

“Anh kích động bởi vì khi tiếp xúc với cảnh mơ thông qua ý thức linh hồn, nên linh hồn trước một bước nhận ra em.” Tiết Chu Thăng niết mặt của cậu, “Lúc trước anh cầm thánh kiếm đâm thương chân em em đã quên hết rồi sao? Bản thân thánh kiếm đến từ tín ngưỡng linh hồn, tự nhiên thuộc về một phần linh hồn.”

Lúc này Mị Ma mới nhớ tới một tầng này nguyên nhân.

“Em thân là Mị Ma nên không biết.” Tiết Chu Thăng cắn cắn lỗ tai cậu, “Em nói em có ngốc hay không.”

Mị Ma nghĩ lại chuyện đã qua phát hiện quả thật mình rất ngốc, ủ rũ cực kỳ: “Em không biết.”

Nhìn thấy vết sẹo bên trán của Mị Ma, Tiết Chu Thăng sờ sờ hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau.” Mị Ma suy sụp, “Vẫn không bằng cơn đau anh chuyển thế luân hồi.”

“Con người phải chuyển thế.”

“Anh không giống.” Giọng Mị Ma khàn khàn, “Anh không cần phải thế, là do lỗi của em.”

“Vậy em đâu cần báo thù giúp anh.” Tiết Chu Thăng sờ sờ đầu cậu, “Chúng ta ở đây, ở bên em, em còn xoắn xuýt chi nữa?”

“…” Mị Ma há miệng lè lưỡi, rồi nhỏ giọng nói, “Em đang đau lòng đó.”

Đau lòng vì bỏ lỡ nhiều như vậy, lãng phí biết bao nhiêu thời gian, đều là lỗi của mình.

Thấy dáng vẻ cậu cứ muốn để tâm bao chuyện vụn vặt này, Tiết Chu Thăng ôm chặt cậu: “Chúng ta phải nói về chuyện tương lai chứ.”

Mị Ma nhìn hắn.

Tiết Chu Thăng đặt cằm lên đỉnh đầu Mị Ma: “Ví dụ như cái sừng phiền phức của em ấy, mai mốt làm sao bây giờ?”

“Sừng Mị Ma chỉ lúc mới ra đời mới có ích thôi.” Lông mi Mị Ma chớp động, cọ qua xương quai xanh Tiết Chu Thăng.

“Là vậy phải không?” Ngửi trên người Mị Ma hương thơm thơm ngọt khiến người ta thư giãn, Tiết Chu Thăng hơi mệt mỏi, “Vậy thì tốt.”

“Anh…” Mị Ma thấp thỏm hỏi, “Anh sẽ làm Thánh Kỵ Sĩ sao? Sẽ thành người đuổi quỷ sao?”

“Em hi vọng thế?”

Mị Ma nhỏ giọng nói: “Em không hy vọng.” Sợ Tiết Chu Thăng hiểu lầm, cậu nói thêm: “Em hi vọng anh sống thật tốt.”

“Trùng hợp thật. Anh cũng thế.” Tiết Chu Thăng an ủi vỗ vỗ lưng Mị Ma, “Lúc trước anh xoắn xuýt em thích anh kiếp trước hay kiếp này, bởi vì dưới tình huống không có ký ức, tình cảm tới quá đột nhiên, nên không xác định được.”

Mị Ma thấp giọng nói: “Kỳ thực là anh hết.”

“Anh biết.” Tiết Chu Thăng cười, “Nên vẫn lưu lại tiếp tục làm nghiên cứu, anh rất thích thứ này.”

Mị Ma hỏi: “Vậy mai sau em tới giúp anh.”

“… Em qua kiểm tra trung cấp rồi nói. Còn bảo hôm nay phụ đạo cho em, vậy mà giờ lại làm trong phòng bệnh——” Nói tới đây, Tiết Chu Thăng liếc nhìn áo sơ mi tơi tả dưới giường, ngáp một cái, “Thôi.”

“Buồn ngủ hả?”

“Em lại đây.” Tinh thần mệt mỏi, Tiết Chu Thăng ôm cậu, “Anh ôm em ngủ.” Vừa dứt lời hắn lâm vào bóng tối.

Trong mơ là thế giới tối đen dần dần xuất hiện tia sáng, Tiết Chu Thăng đưa tay ngăn trở, đợi thích ứng thế giới với ánh mặt trời chói chang hắn mới thả tay xuống.

Đập vào mắt là quê hương kiếp trước của hắn, một thôn nhỏ thời Trung cổ, mọi người vui mừng tụ lại cùng một chỗ sôi nổi chúc mừng, hắn đứng bên bờ sông, nội tâm bình tĩnh.

Mị Ma đứng sau hắn vỗ bả vai, lặng lẽ đưa cho hắn một đóa bồ công anh.

Tiết Chu Thăng cắm bồ công anh xuống bùn bên bờ sông, lôi kéo Mị Ma vào trong biển hoa.

Họ nằm trên bãi cỏ êm ái, bầu trời có trời có trăng, có vô số vì sao, cầu vồng và mây trắng chẳng hiểu ra sao xuất hiện, thêm ánh chiều tà và nắng sáng sớm.

Tiết Chu Thăng cười: “Em vẫn thích mấy thứ này à.”

“Vì tụi nó đẹp.” Mị Ma nằm nhoài trên vai hắn nói.

Tiết Chu Thăng cười nhìn cậu không nói lời nào.

“Anh nhìn em làm gì?” Mị Ma cúi đầu nhìn mình, “Em mặc quần áo đàng hoàng mà.”

Tiết Chu Thăng cười không ngừng, nâng mặt Mị Ma nhẹ nhàng hôn lên: “Chỉ muốn nhìn em nhiều thêm chút thôi.”

Mị Ma nhắm mắt lại: “Em muốn nghe anh nói anh nhớ em, chỉ thích mỗi em.”

Cậu bổ sung: “Ở trong hiện thực cơ, hổng muốn trong mộng.”

“Được.” Tiết Chu Thăng ôm cậu từ từ nhắm mắt lại, “Thời gian của chúng ta còn rất nhiều, để anh chậm rãi nói cho em nghe.”

“Muốn mỗi ngày phải nói. Một ngày cũng không thể thiếu…” Mị Ma nói, núp trong lồng ngực hắn ngủ.

Tiết Chu Thăng cong cong khóe miệng, thầm nghĩ ngày mai mở mắt phải nói cho em ấy biết, anh yêu em.

Bây giờ phải ngủ một giấc thật ngon.

Hết.

Tác giả (mình tóm tắt lại chứ dài lắm): Do chính văn tui không thể bay cao bay xa nhưng phiên ngoại thì không thể ngăn tui được đâu. Tui có một tưởng tượng rất quỷ dị là Mị Ma lấy đuôi đùa bỡn hoa cúc công. Xin lỗi, nếu không chấp nhận ngàn lần đừng xem phiên ngoại. Vì để đôi bên có ấn tượng tốt thì thôi đừng xem nó nhé!!!

Lương: Mình nhớ mang máng phiên ngoại có vụ đuôi sờ cúc công nhưng bị công tóm lại nên hình như chẳng ghê như tác giả nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi