NHẬP THỤY CHỈ NAM

Lương Sùng cúp điện thoại, người trong khung hình cũng biến mất.

Ống kính chuyển góc mấy lần không tìm được hắn, người dẫn giật mình: “Buổi lễ còn chưa kết thúc, kế tiếp chương trình là bài phát biểu của chủ tịch, nhưng Lương tiên sinh có vẻ đã rời đi bằng cửa hông, tình huống này thật không hợp lẽ thường.”

Màn ảnh quay về phía đài chủ tịch, Khang Mẫn Mẫn dìu Lương Khởi Triều đi lên.

Lương Khởi Triều chậm rãi bước lên đài, ấn micro thấp xuống một chút, thử thử âm thanh.

“Ể, nghe điện thoại xong đi luôn,” Cậu trai muốn mua vé số kia đang uể oải chán nản, nghe người dẫn nói Lương Sùng rời khỏi thì lập tức phấn chấn hẳn lên, hớn hở xoay xoay cây pen, “Sao vậy ta.”

“Chắc chắn là tới tìm cậu,” Cô gái ngồi đối diện đang chuyên chú xem tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn cái màn hình trống rỗng của cậu ta, nói, “Tới xem đàn em năm ba đã cống hiến được gì cho hệ tài chính của trường cũ.”

“Chị à chị,” Cậu trai ngả lưng ra sau, liên tục xua tay, “Em sai rồi, đừng làm em sợ mà.”

Ninh Diệc Duy chờ Lương Sùng, không có gì làm. Chu Tử Duệ soạn bài cả một ngày, hoa mắt chóng mặt, không muốn làm gì. Hai người gọi thêm phần ăn vặt, ngồi một bên dỏng tai nghe sinh viên tài chính thảo luận vụ thu mua kinh điển vừa rồi, thấy rất thú vị, bèn lên mạng đặt mua mấy quyển nhập môn kinh tế học.

Nửa tiếng sau, Lương Sùng nhắn Ninh Diệc Duy: “Anh ở cửa Tây, em ra đi.”

Ninh Diệc Duy tạm biệt Chu Tử Duệ, ôm cặp máy tính ra ngoài, đi được một đoạn ngắn thì đụng mặt Lương Sùng từ cửa Tây tiến vào.

Lương Sùng so với hình ảnh trong chương trình ban nãy, không giống nhau lắm.

Hắn đã cởi áo khoác âu phục, chỉ mặc sơ mi quần tây giày da, đánh rối mái tóc vốn vuốt keo chỉnh tề, có lẽ muốn khiến mình trông đời thường một chút, dễ lẫn vào đám đông.

Nhưng sinh viên trong trường ăn bận thoải mái, áo thun quần cộc dép lê gì cũng có, Lương Sùng đi giữa họ vẫn thành kẻ ngoại lai, Ninh Diệc Duy liếc mắt một cái là thấy ngay.

“Ninh Diệc Duy,” Lương Sùng cũng thấy Ninh Diệc Duy. Hắn dừng cách cậu ba mét, cằm hơi hếch mà nói, “Em chậm chạp quá đấy.”

Thấy Ninh Diệc Duy không trả lời, Lương Sùng tiến hai bước đến trước mặt cậu, bóp mặt cậu một cái.

“Còn dám đần người.” Lương Sùng nói.

Hắn cao hơn Ninh Diệc Duy rất nhiều, muốn niết mặt cậu phải cúi đầu xuống.

Ninh Diệc Duy ngẩng lên, đối mắt với Lương Sùng. Ánh mắt hắn kiêu ngạo, lại xấu xa, như thể cất giấu thứ gì đó cậu không hiểu được – thứ khiến lòng cậu vô cớ hoảng hốt xôn xao.

“Em không đần người.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng phản bác.

Ninh Diệc Duy dời mắt, ngó loạn xung quanh. Cậu đột nhiên cảm thấy, kỳ thật trái tim rất giống một quả cầu cao su với động lượng ban đầu. Cầu nhỏ được cất kín trong hộp, dao động đều đều, hết vòng này đến vòng khác, đáng lý vĩnh viễn bất biến.

Mà Lương Sùng chính là người thay đổi động lượng quả cầu ấy, là một kẻ siêu phản diện. Hắn khiến quả cầu nhỏ thoát ly quy luật của nó, gấp gáp, liên hồi, hỗn độn mà nhảy bang bang nơi lồng ngực cậu.

May mắn vách hộp rất dày, chỉ mỗi Ninh Diệc Duy biết được nhịp điệu nhảy nhót của quả cầu nhỏ, có thể vờ như không có chuyện gì: “Giờ em đi nhanh cho anh xem.”

Dứt lời, “Bạch” một phát chạy lên trước, bị Lương Sùng khoát tay túm về.

“Được rồi, đừng chạy lung tung.” Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy, giữ chặt vai cậu, nghiêm cấm cậu tác loạn.

Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng ôm trọn, câu được câu không mà hoàn thiện lý luận quả cầu trong đầu, dọc theo lối nhỏ cùng Lương Sùng đi tới chỗ hắn đậu xe.

Vào trong xe, Ninh Diệc Duy mới sực nhớ, hỏi Lương Sùng: “Anh ăn chưa?”

Lương Sùng liếc Ninh Diệc Duy một cái, khởi động xe, tức giận nói: “Hiện tại mới nhớ hỏi anh ăn chưa.”

“Vậy là ăn rồi.” Ninh Diệc Duy nói xong, rất đắc ý híp mắt cười, cảm giác mình đã trả đòn được hắn.

Lương Sùng khum tay không nặng không nhẹ gõ lên trán Ninh Diệc Duy, nói: “Ngoài hội trường có chuẩn bị thức ăn nhẹ.”

Hắn đi một đường thẳng hướng Tây, Ninh Diệc Duy đợi xe ra khỏi nội thành mới không nhịn được hỏi Lương Sùng: “Anh dẫn em đi đâu thế?”

Lương Sùng nhìn biển báo giao thông màu xanh, rẽ phải vòng qua con đường lên núi Tây Sơn thành D, lành lạnh hỏi ngược Ninh Diệc Duy: “Không phải em rất thông minh sao, anh đi đâu không nhìn ra à.”

Ninh Diệc Duy bị nghi ngờ chỉ số thông minh, lựa chọn im lặng.

Qua thêm mười phút, Ninh Diệc Duy lại nhịn không được: “Rốt cuộc là đi đâu vậy?”

Lương Sùng liếc sang, chưa kịp mở miệng thì Ninh Diệc Duy đã phản bội lương tâm, giành thừa nhận trước: “Em ngốc lắm được chưa!”

Lương Sùng bị Ninh Diệc Duy chọc cười, duỗi tay xoa đầu cậu: “Mang em đến công trường, khu này mới, có nói địa chỉ em cũng không biết.”

“À,” Ninh Diệc Duy tránh không được bàn tay yêu quái của Lương Sùng, rúc một cục trên ghế. Lát sau, cậu lại đáng thương truy vấn, “Công trường gì thế.”

Phía trước có ánh đèn chớp loé, hẳn là đèn làm việc của công trường. Lương Sùng đánh tay lái, dọc theo con đường núi quanh co, đi xe về hướng nguồn sáng.

Đường đến công trường chưa được lát xong, rất gập ghềnh xóc nảy. Ninh Diệc Duy ngồi trên ghế trồi lên thụt xuống hơn nửa phút, Lương Sùng mới dừng xe.

“Rốt cuộc là công trường gì?” Ninh Diệc Duy tưởng vừa nãy Lương Sùng không nghe thấy, cố chấp hỏi lại.

“Công trường thi công phòng thí nghiệm ngầm của giáo sư Khổng em đó,” Mặt Lương Sùng chìm trong bóng tối, Ninh Diệc Duy không thấy rõ biểu cảm, nhưng từ giọng hắn nghe ra được không ít bất đắc dĩ, “Thứ năm vừa rồi em nói rất muốn đi xem mà, tự nói tự quên à.”

Ninh Diệc Duy ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ: “Nhưng đến đây cũng có được vào xem đâu.”

“Tuy hôm nay mình chỉ có thể đứng ngoài nhìn,” cậu an ủi Lương Sùng, “Nhưng rồi một ngày em sẽ đưa anh vào tham quan nhé.”

Lương Sùng bơ đẹp cậu, nhấp nháy đèn xe, vài người cầm đèn pin đi về phía họ. Lương Sùng hạ cửa sổ xuống, người đàn ông đội mũ bảo hộ đi đầu liền gọi vọng lên: “Lương tổng! Ngài đã tới.”

“Xuống xe.” Lương Sùng mở cửa xe, thấy Ninh Diệc Duy vẫn ngồi im, nghiêng đầu ra lệnh.

Gió núi hơi to, Ninh Diệc Duy dựa sát Lương Sùng, theo đoàn người đi vào. Lương Sùng giúp cậu đội mũ bảo hộ, giám đốc đứng đầu hạng mục cho bật hết đèn công trường lên, ánh đèn rải rác thắp sáng toàn bộ vùng đất bằng trên núi.

Đập vào mắt Ninh Diệc Duy trước tiên là các loại xe công trình và vật liệu xây dựng, sau đó đến một cái hố sâu hình trứng thật lớn cách đó không xa, bao quanh hố là giàn giáo, trong hố cũng có ánh sáng phát ra, cạnh bên là vách tường trơn nhẵn.

Lương Sùng để giám đốc hạng mục nghỉ ngơi, tự mình đưa Ninh Diệc Duy vào không gian ban đầu của phòng thí nghiệm.

“Rộng quá vậy,” Ninh Diệc Duy rướn cổ nhìn một vòng, tâm tình hơi kích động, “Ra là do tập đoàn anh xây.”

“Là anh tài trợ,” Lương Sùng bình tĩnh nói, “Em không cập nhật tin tức tài chính thì cũng chú ý tin tức trường mình chút đi.”

“Em có xem bản tin kinh tế tài chính mà,” Ninh Diệc Duy phản bác, “Đâu thấy bảo anh tài trợ đâu.”

“Thật sao, em mà xem bản tin tài chính?” Lương Sùng khoanh tay nhìn cậu.

Ninh Diệc Duy ngẩn người, chột dạ nói: “Em xem buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của anh đó, người dẫn không chuyên nghiệp gì cả, nói linh ta linh tinh.”

“Em cũng biết chuyên nghiệp là gì cơ à,” Lương Sùng nắm cánh tay Ninh Diệc Duy, kéo cậu lại gần, không cho cách quá xa, “Buổi chiều có nhiều đài phát sóng trực tiếp lắm, người đó không chuyên nghiệp thế nào, tả anh nghe xem.”

“Logo đa diện màu xanh,” Ninh Diệc Duy giả vờ hiểu biết mà mách lẻo, “Anh ký hợp đồng xong gọi điện cho em, người đó nói anh gọi cho gì mà thiếu phu nhân tương lai, nhiều chuyện lắm luôn.”

Lương Sùng nghe xong nhướng mày, trông như ‘muốn nói lại thôi’.

Ninh Diệc Duy quan sát sắc mặt Lương Sùng, nhớ đến trận tranh luận buổi sáng với mẹ, cũng ‘muốn nói lại thôi’.

Lương Sùng phát hiện, hỏi cậu: “Định nói gì?”

Ninh Diệc Duy giương mắt, chớp chớp nhìn Lương Sùng, hỏi hắn: “Anh sẽ kết hôn sao.”

Lương Sùng nhìn chằm chằm Ninh Diệc Duy trong chốc lát, tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Em quản rộng thật đấy.”

“Em hỏi thăm chút thôi mà.” Ninh Diệc Duy nói.

Lương Sùng trả lời như vậy, có nghĩa là “sẽ” nhỉ.

Gió rất lớn, từ Tây Bắc thổi qua khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy đặc biệt rét buốt, cậu than với Lương Sùng: “Em lạnh quá à.”

Cậu chờ mong Lương Sùng có thể ôm cậu một chút, nhưng Lương Sùng chỉ nói: “Anh vào xe lấy thêm áo cho em, hay bây giờ về luôn?”

Ninh Diệc Duy không trả lời. Cậu đứng đó vài giây mới quyết định, nghiêng người ôm lấy eo Lương Sùng, mặt dán trên bả vai hắn, sau đó lập tức buông ra, lui về sau một bước.

“Chúng ta về nhà đi,” Chính Ninh Diệc Duy cũng không thể lý giải hành vi của mình, hoang mang rối loạn nói, “Nhưng tháng sau em muốn đến xem nữa, lúc đấy em sẽ mặc dày.”

Lương Sùng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Được.”

HẾT CHƯƠNG 15.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi