NHẬP VAI - CHU NGUYÊN

Thương Duệ mới debut được vài năm nay và luôn điên cuồng không biết trời cao đất rộng. Weibo chính là chiến trường của anh, anh thường xuyên hạ bút như dao không hề kiêng dè, muốn chém ai thì chém người đó. Anh liều lĩnh khó bề kiểm soát, toàn làm việc bằng trái tim. Với sự hậu thuẫn của truyền thông Thương Thế, không ai dám tuỳ tiện đối chọi với anh. Anh có một gương mặt mê hoặc hàng vạn cô thiếu nữ và sự vượt trội về ngoại hình của anh đã áp đảo cả tính xấu của mình, hơn nữa sự yêu mến của người hâm mộ càng làm anh trở nên không chút e dè.
 
Anh sống trong giới giải trí với tính cách này khiến fan thật sự cảm thấy anh rất chân thật. Anti cũng cắn răng nghiến lợi, người có tính tình xấu xa, kiêu căng và bướng bỉnh không xứng được sống sót, bởi vậy họ chỉ mong sao có thể ám sát anh mà thôi. Anh quá huênh hoang, giết gà sẽ doạ được khỉ. Bị điểm mặt vài lần, hai năm qua Thương Duệ mới bắt đầu thu bớt lại.
 
Đã lâu Thương Duệ không chỉ mặt gọi tên mắng chửi ai rồi. Bài Weibo vừa được đăng lên thì cả dư luận đều bùng nổ.
 
Diêu Phi vẫn đang được treo trên hot search, bài Weibo này của anh chỉ ai thì không cần nói cũng biết. Người tạt axit Diêu Phi là Lý Thịnh? Vì Diêu Phi muốn chấm dứt hợp đồng? Hơn nữa Thương Duệ còn là người biết chuyện? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Khoảng mười phút, Thương Duệ đã được lên hot search, rồi sau đó bùng nổ.
 
Trên Weibo, ngôi sao hàng đầu đã công khai cáo buộc ông lớn của giới giải trí dính líu đến một sự kiện xã hội xấu xa và dư luận đã bị đẩy lên đ ỉnh điểm. Thương Duệ quá táo bạo và điên cuồng.
 
Tiếng gõ cửa vang lên, Thương Duệ dụi thuốc lá vào gạt tàn rồi nhanh chóng đổi di động sang tay trái, sau đó anh gác chân lên bàn trà: “Vào đi, không khóa.”
 
Thương Tử Minh vẫn đang mặc áo sơ mi và quần âu công sở. Chiếc áo sơ mi đã được mở một cúc nhưng khí chất chín chắn ở anh ấy không hề giảm đi. Mái tóc anh ấy được chải chuốt cẩn thận, trên sống mũi có cặp kính gọng màu bạc và tay đang cầm một cái ly. Anh ấy bước vào rồi đóng cửa lại.
 
“Sao không ngủ? Hút thuốc à?”
 
“Không ngủ được, tâm trạng em không tốt.” Thương Duệ ném điện thoại di động xuống, giơ tay đệm sau cổ rồi dựa vào ghế sofa. Đôi mắt hoa đào ngước lên khó dằn nén được nỗi căm tức: “Axit đó suýt nữa đã tạt lên người em đó, axit huỷ hoại dung nhan là tra tấn đó! Thật kinh khủng.”
 
Thương Tử Minh đặt ly nước lên bàn, ngồi xuống đối diện rồi quan sát em trai mình. Anh ấy lớn hơn Thương Duệ mười lăm tuổi, gần như một tay anh ấy nuôi lớn em trai. Mới vừa sinh ra, cơ thể Thương Duệ không khoẻ, một năm có non nửa thời gian phải nằm viện. Thuở còn nhỏ, anh gầy teo như bé gái, cả nhà nuông chiều thương yêu vì chỉ sợ cậu nhóc không trưởng thành được, nuông chiều mãi đã tạo thành thói liều lĩnh như hiện nay.
 
Thương Tử Minh dịu giọng lại: “Có cần dì pha cho em một ly sữa tươi không? Uống sữa tươi sẽ ngủ ngon, hút thuốc càng khó ngủ hơn đó.”
 
“Bên cảnh sát bắt được người chưa?” Thương Duệ cố ý dùng tay trái nâng chén trà lên uống một hớp, rồi quơ quơ tay phải đang quấn gạc trước mặt Thương Tử Minh: “Hiệu suất làm việc của họ quá thấp.”
 
“Mang bảng xe giả, chúng đến có chuẩn bị, còn chưa bắt được. Nhưng không mất bao lâu nữa đâu, nơi nơi đều toàn camera, chúng sẽ không chạy thoát được.” Thương Tử Minh nhìn cái móng lợn đang dựng thẳng của Thương Duệ: “Tay còn đau à?”
 
“Đau chứ.” Thương Duệ “Ss” lên, nghiến răng nghiến lợi lấy tay ước lượng chiều dài: “Anh, anh từng thấy con dao nào dài tận nửa thước chưa? Dài vậy nè. Chém thẳng tới chỗ em luôn, nếu không phải do em phản ứng mau, tài nghệ giỏi thì bây giờ anh phải đến ICU thăm em đấy.”
 
“25cm.” Thương Tử Minh định nhắc nhở em trai đừng cường điệu, nhưng ngẫm nghĩ con dao dài 25cm cũng đủ đáng sợ rồi: “Sao em chắc chắn là vị nhà họ Lý kia làm? Em không có chứng cứ mà.”
 
“Nhất định là hắn ta.” Thương Duệ vùi trên sofa. Trước mặt anh hai, anh không thể gác chân lên bàn được nên đành phải chịu đựng nghiêng người trên sofa: “Người bình thường ai dám chém người ta ngoài đường chứ? Chỉ có bọn mọi rợ đầu óc không bình thường mới dám làm ra chuyện này, quen thói phách lối ở Hong Kong chứ gì nữa.”

 
“Động cơ của Lý Thịnh là gì?”
 
“Trả thù Diêu Phi.” Thương Duệ đáp: “Cậu cả nhà họ Lý hoành hành ngang ngược đã mất hết mặt mũi vì bị buộc chấm dứt hợp đồng, thế nên hắn ta không nuốt trôi cục tức này được, phải phá huỷ Diêu Phi mới chịu.”
 
Thương Tử Minh im lặng một hồi lâu, như tuỳ ý hỏi: “Sao em lại ở cùng với Diêu Phi?”
 
Bắt gặp ánh mắt thăm dò của Thương Tử Minh, Thương Duệ khựng lại một chốc rồi sau đó cất cao giọng: “Anh, anh có ý gì? Em chẳng có bất kì hứng thú gì với Diêu Phi đâu, anh yên tâm đi, mắt em không tệ đến vậy. Tối nay em ăn cơm với nhóm Tô Minh và Hạ Hạ, Tô Minh và người đại diện của Tư Dĩ Hàn nắm tay nhau chạy mất. Từ chủ nghĩa nhân đạo cộng thêm Tô Minh quỳ gối năn nỉ nên em mới chở cô ta một đoạn.”
 
“Nếu không điều tra ra được Lý Thịnh, em định thu dọn thế nào đây?”
 
Thương Duệ nháy mắt vài cái, thả tay xuống, nghiêng người về phía trước rồi nghiêm túc trả lời: “Anh có thể trơ mắt nhìn em mất mặt sao? Em đăng Weibo rồi còn gì.”
 
Thương Tử Minh chẳng nói chẳng rằng.
 
Thương Duệ không đợi được đáp án mình muốn, bèn lùi ra sau dựa vào ghế sofa than thở: “Ba không yêu, anh không thương, em là cải thìa không ai giúp. Thôi, em cũng không làm khó anh đâu, anh không giúp em, vậy em chỉ có thể sử dụng thủ đoạn của mình thôi. Lý Thịnh từng hút hàng cấm trong quán của em, em muốn chơi hắn thì quá dễ dàng, quán của em đóng cửa cũng vì hắn đó. Tinh Hải là sự nghiệp đầu tiên em gầy dựng, buôn bán suốt sáu năm ròng, đóng cửa thì quả thật rất đau lòng, nhưng em thật sự gai mắt cái loại cặn bã đe doạ phụ nữ đó, vì công lý, em hết cách rồi ——”
 
“Được rồi, em bớt bớt mấy cái đường ngang ngõ tắt kia đi.” Thương Tử Minh day mi tâm, đứng dậy: “Ngủ sớm đi, mắng trên Weibo một lần là được. Đừng đăng thêm gì trên Weibo nữa, anh sẽ cho người xử lý.”
 
“Anh giúp em? Giúp thế nào vậy?” Thương Duệ ngẩng đầu, cơ thể cao ráo tay dài chân dài cố giả vờ ngoan ngoãn: “Anh.”
 
“Em không cần phải quan tâm, anh sẽ bắt anh ta câm miệng.”
 
“Cảm ơn anh.” Thương Duệ cười tươi tắn: “Anh đừng thức khuya nhé, đi ngủ sớm nha, ngủ ngon.”
 
Thương Tử Minh đi tới cửa, quay đầu lại rồi đẩy mắt kiếng trên sống mũi: “Đợi tay em khỏi rồi thì đi học một khoá tán đả đi. Không chịu mang theo vệ sĩ, Thái Vĩ cũng không trông nổi em, còn không có năng lực tự vệ, anh thấy chắc em muốn lên trời rồi.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Vẻ mặt Thương Duệ cứng đờ.
 
Thương Tử Minh đã ra khỏi phòng. Cửa phòng khép lại, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
 
Thương Duệ nghiến răng, che giấu tất cả cảm xúc, gương mặt tuấn tú lại âm u và lạnh lẽo. Anh lùi về dựa vào ghế sofa rồi lại đệm cái tay đang quấn băng ra sau gáy.
 

Tay của anh bị chấn động chỉ chảy ra một chút máu, nhưng vì muốn quay về tìm anh trai nên anh bảo bác sĩ phải quấn một lớp băng gạc. Với tư cách là diễn viên, kĩ năng diễn xuất đỉnh cao của Thương Duệ không được sử dụng trên màn ảnh mà là ở trong nhà.
 
Dựa vào mức độ bao che của anh hai, Lý Thịnh chết chắc rồi.
 
Chuyện tạt axit ngay giữa đường này hung ác ngoài sức tưởng tượng của Thương Duệ, đây là con người sao? Ra tay với cả một cô gái.
 
Anh cụp hàng mi dày đen nhánh xuống, nhớ đến vẻ mặt lúc Diêu Phi ngẩng đầu nhìn anh, cô không hề khiếp hãi, không bất ngờ và hoảng loạn, trái lại cô nhìn Thương Duệ một cách rất bình tĩnh. Cô bị đánh ác vậy nhưng chẳng la hét tiếng nào, không than đau, cũng không khóc lóc.
 
Chuông điện thoại di động vang lên, trong sự yên ắng của đêm khuya, nó rõ rệt lạ thường. Thương Duệ cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Tô Minh. Anh bắt máy rồi nói: “Muốn làm gì thì làm đi, có bằng chứng cứ tung ra, tôi biết chị có kế hoạch rõ ràng. Anh hai tôi sẽ giúp đỡ, dù có phải Lý Thịnh hay không thì cũng phải là hắn ta, hãy nắm lấy cơ hội.”
 
“Cám ơn anh hai!” Tô Minh lập tức nói: “Cảm ơn anh Duệ, tôi đi làm liền đây.”
 
Sau khi xác nhận thông tin, Tô Minh định cúp điện thoại, thế nhưng điện thoại vẫn còn đang kết nối.
 
“Cậu chủ, có gì dặn dò nữa à?” Tô Minh hỏi.
 
“Tôi không làm vì cô ta đâu.” Giọng Thương Duệ lãnh đạm, không lên hay xuống: “Tôi là vì chính tôi, hiểu chưa?”
 
Tô Minh cau mày, điều này cần cố ý giải thích ư? Chẳng lẽ sự thật không phải thế hả? Làm sao Thương Duệ sẽ giúp Diêu Phi được? Anh mắng chửi người ta trên mạng không phải vì anh bị vướng tai hoạ à? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
“Tôi biết mà.” Tô Minh nói: “Cậu không cần giải thích, cậu nghỉ ngơi tốt đi nhé.”
 
Điện thoại ngắt máy, “tút” quay lại trang chủ.
 
Tô Minh lại gọi điện thoại cho bộ phận pháp luật của công ty rồi đặt điện thoại xuống và nói: “Thương Duệ về nhà tìm Thương Tử Minh rồi.”
 
“Vết thương nghiêm trọng lắm à?” Chu Đỉnh cau mày.
 
“Người đó cầm dao chém em, anh ấy cầm gậy đánh golf cản lại.” Diêu Phi tiếp lời: “Có lẽ phạm vào vị trí hổ khẩu nên bị chảy máu ạ.”
 
“Chị cũng nghĩ không quá nghiêm trọng, không thì tối nay Lý Thịnh sẽ bị Thương Tử Minh túm tóc ấn vào axit rồi.” Tô Minh thở phào, vừa bật máy tính làm việc lên vừa nói: “Thương Duệ bảo Lý Thịnh không dám đáp trả đâu, đổ thừa cho anh ta đi.”

 
“Vậy thì càng tốt, chuẩn bị phản kích, tối nay phải tăng ca hả? Anh làm với em.”
 
Thương Duệ thoạt trông không hề ngốc nghếch, theo họ làm ầm mọi chuyện lên nhưng trên thực tế sau lưng Thương Duệ là truyền thông Thương Thế, anh là một thái tử gia đúng chuẩn. Anh không hề kiêng dè, muốn chỉnh ai thì chỉnh người nấy, anh có tư cách để kiêu ngạo.
 
Đây cũng là lý do họ nâng đỡ Thương Duệ, có người của nhà họ Thương ở phía sau thì làm việc gì cũng dễ dàng.
 
Diêu Phi cầm điện thoại lên xem Weibo. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, bài Weibo của Thương Duệ đã được chuyển tiếp một trăm bảy mươi nghìn lần, bình luận đến tận hai trăm nghìn, nhanh chóng vọt lên đứng đầu hot search, tiếp theo đó nổi lên như cồn.
 
Fan Weibo của Thương Duệ khoảng gần một trăm triệu, khả năng dẫn dắt nhịp độ quá mạnh mẽ, chỉ đâu đánh đó. Toàn bộ dư luận đều đảo lộn, vì ủng hộ Thương Duệ mà fan của anh đã vào khống chế bình luận dưới hot search của Diêu Phi.
 
Cậu hai của nhà họ Thương chỉ đích danh Lý Thịnh, tiết lộ tấm màn đen của giới giải trí. Lý Thịnh vẫn chưa trả lời, vả lại cả Hoa Hải official và Weibo của Lý Thịnh đều đang bị chiếm đóng bởi những câu chất vấn và chửi rủa.
 
Gạch đã đập vào đầu, thế mà chủ nhân luôn kiêu ngạo và độc đoán nào đó chẳng có chút động tĩnh gì. Không biết do anh ta không nghe thấy tiếng gạch hay không dám động đậy.
 
Trên điện thoại di động nhảy ra một thông báo, Tư Dĩ Hàn đăng một bài Weibo mới và gây được nhiều sự chú ý.
 
Diêu Phi nhìn chằm chằm thông báo đó vài giây rồi lập tức quay lại trang đầu.
 
Hai phút trước Tư Dĩ Hàn đăng một bài Weibo: “Bảy năm trước sử dụng cường quyền huỷ diệt danh dự của một cô gái, bảy năm sau lại sử dụng axit đe doạ uy hiếp tính mạng của cô ấy. Xã hội này có pháp luật và có giới hạn, vả lại còn rất nhiều người sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tôi sẽ trông coi chuyện này đến cùng.”
 
Diêu Phi kinh ngạc nhìn điện thoại. Tư Dĩ Hàn rất ít khi đăng Weibo. Anh ấy tạo Weibo là vì vợ mình, bình thường còn chẳng đăng một cái quảng cáo nào, ai ai anh ấy cũng thờ ơ lạnh lùng, vậy mà anh ấy lại đăng một bài Weibo như thế.
 
“Anh Hàn đăng Weibo rồi.” Tô Minh hỏi Chu Đỉnh đang lái xe: “Chẳng phải anh Hàn đã nói không nhập cuộc sao?”
 
Chu Đỉnh vẫn còn phụ trách vai trò người đại diện của Tư Dĩ Hàn.
 
“Quả thật Lý Thịnh quá ác độc, anh Hàn không thể nào ngồi yên bỏ mặc. Dù gì Thương Duệ đã nhảy rồi, vậy mọi người cùng nhảy thôi.” Nếu là bình thường, Chu Đỉnh đã nổi trận lôi đình xông tới cướp và khoá tài khoản của Tư Dĩ Hàn rồi, lỡ như chuyện này đổi chiều thì tất cả đều sẽ bị bẽ mặt. Thế nhưng, hôm nay anh ta không thể làm vậy vì còn một cô bé suýt nữa bị huỷ hoại đang ngồi ở đằng sau: “Anh Hàn đăng Weibo nên tối nay anh cũng cần tăng ca, chúng ta phải kề vai chiến đấu, nhất định sẽ đánh thắng trận chiến này.”
 
Tô Minh nhìn về phía Chu Đỉnh, im lặng một hồi rồi nói: “Được thôi.”
 
Xe đến tầng ngầm ga ra của Central Garden, Tô Minh đưa Diêu Phi đến dưới lầu nhà cô: “Em về nghỉ trước đi, hai ngày tới đừng ra ngoài và đừng gặp bất kì ai nhé, Vivian sẽ đưa đồ ăn cho em. Điện thoại luôn mở máy, không được công ty thông báo thì đừng đăng Weibo.”
 
“Em có thể tăng ca với chị không ạ? Em có thể làm được thứ này thứ nọ, em muốn làm chút gì đó.” Diêu Phi nhìn Tô Minh, các cô không quen không biết nhưng họ lại cố hết sức giúp mình.
 
“Không cần đâu, tốt nhất em nên chờ ở nhà, an toàn chính là giúp chị rồi.” Tô Minh xoay người lại, đưa tay xoa nhẹ tóc Diêu Phi: “Diêu Phi, sau này em có thể quang minh chính đại đi trên đường, ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với mọi người rồi. Em không có bất cứ lỗi lầm nào cả, em sống trong sạch và ngay thẳng, ngẩng cao đầu, không phải sợ bất kì ai. Khi con gái bị ức hiếp có lẽ sẽ có rất nhiều lý do, hoàn cảnh xã hội xâm hại đến ranh giới cuối cùng của đạo đức con người và nhận thức thấp về pháp luật, ràng buộc pháp luật chưa đủ nghiêm khắc, nhưng sẽ không bao giờ có nạn nhân nào có lỗi trong việc này.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi bị đánh sẽ không khóc, bị các bình luận ác ý sỉ nhục cũng không khóc. Nhưng nhìn Tô Minh, ánh mắt cô lập tức đỏ ửng.

 
Diêu Phi xuống xe, không vội đóng cửa xe lại. Trái lại, cô trịnh trọng khom người chào Tô Minh rồi khom người chào Chu Đỉnh: “Cảm ơn tổng giám đốc Tô, cảm ơn tổng giám đốc Chu.”
 
“Về nghỉ sớm đi, đi chậm thôi, chú ý chân của em đó.” Trong mắt Tô Minh chứa đầy ánh sáng, chị như một siêu anh hùng bảo vệ Diêu Phi ở phía sau: “Diêu Phi, em rất ưu tú, mai này em sẽ càng ưu tú hơn, đừng… tuyệt vọng với thế giới này nhé.”
 
Tối nay Tô Minh còn phải làm việc nên không nhiều lời với Diêu Phi. Chị xua tay: “Ngày mười sẽ chụp ảnh hình tượng nhân vật, chăm sóc tốt cho chân em nhé, chị chờ em khôi phục trạng thái tốt nhất.”
 
Diêu Phi đóng cửa xe rồi lùi về sau hai bước, định nói thêm, nhưng cuối cùng cô không nói gì cả. Cô chỉ cúi người và hoàn toàn lùi ra.
 
Xe của Tô Minh rời khỏi tầm mắt, Diêu Phi đứng yên hồi lâu rồi mới quay vào thang máy. Nhóm Tô Minh đã giúp Diêu Phi thấy được một thế giới hoàn toàn mới, nơi đó có chính nghĩa, có ánh sáng, có lý tưởng và có tôn trọng, như một thế ngoại đào nguyên vậy.
 
Cô lại mở Weibo, tên Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ song song xuất hiện trên hot search, sau đó hai người đều cùng bùng nổ. Còn đứng thứ ba chính là Diêu Phi.
 
Cô nhấp vào hot search của Tư Dĩ Hàn, đọc được bình luận.
 
“Anh Hàn lại đứng ra nói giúp Diêu Phi? Sao anh Hàn biết Diêu Phi? Rốt cuộc Lý Thịnh đã làm gì để anh Hàn phải nói nặng vậy chứ? Hôm nay là ngày gì thế? Sao tự nhiên nhiều drama quá vậy?”
 
“Thật ra chuyện là vầy, Diêu Phi bị tạt axit đậm đặc uy hiếp đến an toàn tính mạng. Sau đó, trên mạng có người chửi cô ấy, nói gì mà nạn nhân có tội á. Anh Hàn không chịu nổi mới gọi hồn Lý Thịnh đấy chứ, anh Hàn luôn rất có tinh thần trọng nghĩa, anh ấy đã giúp rất nhiều người mới rồi.”
 
“Đúng là vậy đó, Thương Duệ thì chỉ rõ đích danh rằng bảy năm trước vì chuyện gì đó nên Lý Thịnh mới cấm Diêu Phi. Hợp đồng của Diêu Phi lẽ ra đã đến hạn rồi, tận bảy tám năm còn gì. Vì cô ấy chấm dứt hợp đồng, Lý Thịnh đã tìm người tạt axit Diêu Phi, có lẽ là uy hiếp không cho cô chấm dứt hợp đồng nhỉ. Mấy cái Weibo tối nay rất có dấu hiệu là thuỷ quân được mua, đoán chừng Lý Thịnh muốn trả đũa.”
 
“Người cấm Diêu Phi không là bạn gái lúc đó của Lý Thịnh sao?”
 
“Nếu vậy thì Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ sẽ không đứng ra nói giúp rồi. Thương Duệ và Tư Dĩ Hàn dám chỉ mặt gọi tên, có lẽ chân tướng khác hẳn với những gì công chúng biết đó.”
 
Fan của Tư Dĩ Hàn khá lý trí. Họ đã bắt đầu phân tích chuyện năm đó một cách lý trí. Suy luận tỉ mỉ đến cuối, họ mới hoàn nguyên được sự thật của năm ấy.
 
Thang máy dừng lại, Diêu Phi ra khỏi thang máy, lấy chìa khoá ra mở cửa, vừa bật đèn vừa tiếp tục lướt Weibo. Quay lại trang đầu hot search, cô thấy hot search của Liễu Tú Nham xếp thứ mười sáu. Liễu Tú Nham là bạn gái của Lý Thịnh năm đó, hiện nay đã trở thành bạn gái cũ rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Sao cô ta cũng lên hot search vậy?
 
Diêu Phi đóng cửa lại, thả chìa khoá vào hộc tủ ở huyền quan, vừa suy tư xem hot search của Liễu Tú Nham là thế nào.
 
Năm ấy Liễu Tú Nham phát triển ở Hong Kong và đã kí hợp đồng với Hoa Hải. Ngành điện ảnh và truyền hình Hong Kong xuống dốc, vì vậy sau khi chia tay với Lý Thịnh, cô ta đã kí hợp đồng với công ty đại diện trong nước. Mấy năm qua, cô ấy chỉ luôn phát triển trong nước, đã kết hôn sinh con từ lâu, sự nghiệp cũng phát triển ổn định. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành. 
 
Diêu Phi ngồi xuống ghế sofa, nhấp vào Liễu Tú Nham mới thấy bài Weibo gần đây nhất của cô ta: “Chia tay tám trăm năm rồi mà anh còn đá nồi vào người tôi à, má nó anh có phải đàn ông không thế? Trước kia vác theo điều khoản hợp đồng ngang ngạnh của Hoa Hải nên tôi không thể đứng ra nói gì, anh thật sự cho rằng tôi câm ư? Đến tận bây giờ tôi chưa từng biết Diêu Phi là ai hết, tôi và cô ta chẳng có mối liên hệ gì, cũng chẳng có khả năng cấm cô ta hoạt động.” 

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi